Nghe mọi chuyện tôi kể lại, ban đầu mẹ tôi sốc vô cùng, thậm chí mẹ còn không tin, nhưng chỉ cần vài bằng chứng nhỏ thì mẹ buộc phải tin. Mẹ hoàn toàn tỉnh táo, biết đâu là hạnh phúc thực sự của tôi, chỉ cần vậy là mẹ yên tâm trao gửi con gái cho cậu con rể mà mẹ đã nghĩ sai bao ngày, còn có chút thương xót anh phải chịu nhiều ấm ức vì cái thằng cáo già giả thỏ cùng đứa con gái nuôi ong tay áo. Mẹ áy náy nhìn Hoàng Duy rồi nhìn tôi, lúc này ba người chúng tôi ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật của ba chờ đợi ca mổ. Thở hắt một hơi, mẹ cay đắng nói:

– Ngày đó mẹ cũng sợ con nhỏ kia lớn lên nó ghen tỵ với con mà tính cho nó về quê nội ở với ông bà, sau rồi con cứ thích có em nên mẹ chiều con, cuối cùng chuyện xảy ra đúng như mẹ lo sợ. Người ta nói mẹ nào con nấy cấm có sai!

– Mẹ… con hiểu mẹ phải chịu ấm ức nhưng cái Ngân nó cũng tội nghiệp… Bên công an vẫn còn giữ người chưa chịu thả, cũng gần một tuần rồi.

– Giờ thì tránh nó ra cho mẹ, đừng có mà chị em gì với nó nữa không nó lại cắn lúc nào không biết!

Thái độ của mẹ tôi như vậy cho tôi hiểu mối quan hệ giữa mẹ và Khánh Ngân không thể nào như trước được nữa. Dẫu sao Khánh Ngân cũng đã trưởng thành, đã có thể lo cho bản thân và một đứa trẻ, khi tôi và Hoàng Duy sẵn lòng trợ giúp bé Thảo Nhi.

Những kẻ bán đứng đang trốn chạy đều đã bị tóm lại. Mấy người công nhân Trần Gia vì đồng tiền mà đánh tráo hàng đã sớm bị cảnh sát tóm được sau những ngày lẩn trốn. Tiền công Mạnh Kiên trả cho bọn họ chẳng bao nhiêu mà giờ rơi vào vòng lao lý, quả thực không đáng. Tay trợ lý cũ của Hoàng Duy may mắn hơn một chút, do tôi không tố cáo Khánh Ngân nên gã ta nghiễm nhiên thoát tội, tuy nhiên bản án lương tâm cũng sẽ theo gã ta cả đời khi bán rẻ lương tâm làm những gì khuất tất hại người.

Lão Phong cùng đồng bọn đương nhiên phải hầu tòa, kẻ chịu tội nặng nhất không ai khác chính là Lương Mạnh Kiên. Trước nhân chứng vật chứng rõ ràng, những thư từ trao đổi còn lưu lại, hắn đã phải khai nhận toàn bộ tội lỗi, đồng thời phải đền bù mọi thiệt hại mà hắn gây ra cho Phúc Tâm, song sắt nhà tù là thứ chờ đợi hắn. Cả lão An giám đốc Samba một thời, con dê già khốn nạn đó cũng không tránh khỏi cảnh tù tội sau những gì lão gây ra cho tôi, lại thêm cả những tội lỗi khác bị khui ra mà lão cứ yên tâm bóc lịch trong tù.

Khánh Ngân không tham gia vào việc lợi dụng tín nhiệm lừa đảo chiếm đoạt tài sản của Mạnh Kiên. Thời điểm ấy Ngân còn đang học đại học, nó đã sớm phát hiện ra những trao đổi của Kiên với lũ người kia nhưng nó im lặng, quyết định cùng một bè với Kiên khiến tôi cùng ba mẹ tôi khốn đốn. Mạnh Kiên từng hứa sẽ cho Khánh Ngân lên làm giám đốc Phúc Tâm thay tôi khi hắn làm chủ cả hai công ty, bọn họ còn đang chờ ngày đó thì tất cả tham vọng sai lầm đã phải trả giá.

Ca phẫu thuật của ba tôi thành công, ông dần tỉnh táo trở lại, tâm trí tĩnh lặng hơn lúc trước rất nhiều. Song song với sự hồi phục của não bộ, việc trị liệu vật lý cho hai chi dưới của ba cũng được tiến hành để tranh thủ thời gian. Hoàng Duy đã thuê những chuyên gia tốt nhất giúp đỡ ba trị liệu. Trời không phụ lòng người, sau ba tháng khó nhọc, một ngày đẹp trời, chút cảm giác sống lại ở chân khiến ba tôi rơi nước mắt, mẹ tôi thì ôm lấy ông mà khóc như đứa trẻ. Chỉ cần chút hi vọng vậy thôi, ba tôi sẽ có thêm động lực để tiếp tục chiến đấu, để một ngày được trở lại với cuộc sống bình thường. Mẹ ở bên ba, tỉ tê kể chuyện, chẳng biết từ lúc nào ba đã dần biết được toàn bộ sự thật, cũng dần chấp nhận Hoàng Duy.

Trước những gì gây ra, Khánh Ngân không dám quay về nhà mà quyết định xin vào trại trẻ Hoa Hồng, vừa để gần gũi chăm sóc con gái, vừa để có nơi ăn chốn ở ít nhất trong lúc rối bời này. Trung tâm Hoa Hồng đang thiếu giáo viên chăm sóc, các bé lại quen với Khánh Ngân từ trước nên việc này được cả các cô và các bé chào đón. Cuối tuần tôi và Hoàng Duy vào thăm Thảo Nhi cùng các bé, Khánh Ngân vẫn còn ngại không dám gặp chúng tôi. Nghe chị Tình nói tôi cũng nhẹ lòng:

– Dạo này tinh thần của Ngân tốt hơn rất nhiều ngày mới đến. Bé Thảo Nhi cũng biết đâu là mẹ đẻ của nó mà tíu tít gọi Ngân là mẹ rồi, hai mẹ con quấn quýt với nhau suốt ngày thôi.

Biết tôi đến, Thảo Nhi ùa ra đón, còn gọi rõ ràng hai chữ “bác Vân”. Tôi tròn mắt, quay sang nhìn Hoàng Duy rồi phì cười ôm lấy con bé bế lên tay. Mẹ nó dạy nó tài quá rồi! Hơn nữa… có lẽ Khánh Ngân đã dần hiểu chuyện…

Tôi cũng không muốn nghe Thảo Nhi gọi mình là mẹ nữa, âu yếm dụi mũi vào má nó gật gù đồng ý:

– Ừ, bác Vân, bác Duy, hai bác là bác ruột bác rể của con đấy, con có thích không?

Con bé chúm chím cái mỏ xinh, chẳng biết nó có hiểu gì không, chỉ gật đầu nói “Có ạ”. Xong nó tụt xuống, chạy vào nhà trong, vừa chạy vừa gọi mẹ váng lên. Tôi tin trong lòng Khánh Ngân lúc này, hai chữ bình yên đã quá lâu rồi mới được vang lên sau những năm tháng chìm đắm trong thù hận.

Dõi theo bóng dáng nhỏ xinh chạy biến vào trong, Hoàng Duy tủm tỉm quay sang tôi gạ gẫm:

– Hay… mình cũng sắm một đứa như thế nhỉ?

Hai má nóng ran, tôi cúi mặt gật đầu. Từ lúc chúng tôi về với nhau, chuyện vợ chồng có vẻ như chưa lúc nào Hoàng Duy thực sự no đủ, cứ thòm thèm dù tôi mệt mỏi lắc đầu chịu thua, dụi dụi vào ngực anh sau những giây phút nồng nàn mãnh liệt.

Anh chiều chuộng tôi vô cùng, công khai chiều chuộng vợ cả trong lời nói và hành động, quả thực chỉ khiến hai má tôi lúc nào cũng ửng hồng, đôi mắt dường như luôn lấp lánh, ba mẹ tôi nhìn con gái mà thầm khen con rể trong lòng. Khi trước, dù ở bên anh, được anh chiều chuộng nhưng với tôi anh khó hiểu vô cùng, tôi lại áp bao nhiêu định kiến xấu xa lên anh mà tự mình đau khổ. Lúc này, lòng phơi phới trước hạnh phúc ngọt ngào, tôi toàn tâm toàn ý hướng về anh mà tận hưởng những gì anh bù đắp. Tôi nghĩ tôi bị anh chiều sinh hư mất rồi, giờ tôi thấy mình cứ như ong chúa vậy!

– Ong chúa có nhiệm vụ sinh con em biết chứ? – Anh mím môi cười, đáy mắt lấp lánh, hai tay tập trung mát xa bàn chân nhỏ cho tôi trước khi đi ngủ.

– Em đâu có nói là em không sinh. Tháng này… chưa chậm mà lên vạch rồi anh ạ!

Tôi vốn chưa định khoe với anh đâu, sợ có nhầm lẫn gì, nhưng anh quan tâm từng li từng tí như thế, nói ra sớm không lỡ anh lại trách. Bàn tay ấm áp của anh khựng lại. Bất ngờ, anh hôn lên chân tôi chụt một tiếng, bày tỏ tình yêu thương cùng niềm vui mãnh liệt trước hạnh phúc mà anh vừa nghe, khuôn mặt còn ngơ ngơ anh hỏi:

– Thế là… anh được làm cha rồi sao?

Tôi mím môi gật gật, không quên nói cả rủi ro cho anh xác định tinh thần:

– Chín chín phần trăm.

Gì chứ nghe thế là anh nghĩ một trăm phần trăm luôn rồi, dù đã mười giờ tối nhưng anh liền gọi điện cho mẹ chồng tôi báo tin, sau đó lại gọi cho chị Bích dặn dò, cứ rối lên hết cả. Tôi hơi hối hận vì để anh biết sớm quá, lỡ đâu không được thì lại thất vọng. Nhưng may sao… hạnh phúc thực sự đã đến với vợ chồng chúng tôi ngay từ giây phút ấy, ông trời còn ưu ái tặng cho chúng tôi niềm hạnh phúc nhân đôi nữa!

Dù đã biết trong bụng tôi có một cặp song sinh một trai một gái, thế nhưng đến lúc nhìn hai đứa bé đỏ hỏn trong tay cô y tá, cảm xúc vẫn cứ ngập tràn làm tôi không sao ngăn lại giọt nước mắt. Người ngoài kia hẳn đang lo lắng lắm, do ca sinh mổ song thai của tôi là ca khó nên gia đình tôi đã được cảnh báo, trước khi lịm đi tôi chỉ kịp dặn dò cô y tá:

– Chị mang các con… ra cho anh nhà em luôn nhé!

Chẳng biết qua bao lâu, xung quanh tối tăm lạnh lẽo vô cùng, bất chợt tôi cảm nhận được hơi ấm, không chỉ là da thịt ấm áp mà còn có cả giọt nước mắt ấm nồng rơi xuống mu bàn tay, toàn thân tôi như thoát khỏi giá lạnh mà bừng tỉnh hướng về ánh sáng. Nhận ra tôi khẽ cựa quậy tay, hai mi mắt nặng trĩu hé mở, người đem cho tôi hơi ấm lập tức xúc động cất lời:

– Vân… em tỉnh rồi? Em lịm đi lâu quá… anh cứ lo… lỡ như…

– Em làm sao mà chết dễ thế được?

Tôi vừa cười vừa nói, đôi môi khô khốc trắng bệch run run. Khuôn mặt người đàn ông tôi yêu thương hơn tất thảy bừng nở nụ cười rạng rỡ sau cơn giông tố, khóe mắt ướt còn đọng giọt long lanh.

Anh… người đàn ông tôi say mê ngay từ khi biết đến tên anh, quyết định lấy anh ngay lúc gặp anh… Cho đến lúc này, tôi không hối hận quyết định của mình ngày ấy, càng chưa từng hối hận đặt bút quay trở lại với anh, gắn bó cuộc đời mình với anh thêm một lần. Hạnh phúc nào cũng cần trải qua sóng gió, như kim cương phải chịu nén mình trong biển lửa, tôi và anh đã chịu đủ mọi gian truân, để đến lúc này, thứ hạnh phúc kim cương chúng tôi có được nhất định sẽ là vĩnh cửu.

KẾT THÚC.

Cảm ơn các chị em đã nhiệt tình theo dõi ủng hộ bộ truyện nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play