Hướng mắt nhìn dòng người hối hả qua cửa kính, tôi chạm tay kéo lại rèm cửa. Ánh đèn vàng cao áp bừng sáng từ lúc nào thổi chút ấm áp khiến mùa đông miền Bắc bớt lạnh giá, cũng xua đi sắc trời nhập nhoạng tranh tối tranh sáng. Gấp lại laptop, từ ngoài cửa phòng, âm giọng Ngọc Linh, cô thư ký trẻ của tôi vang lên:

– Chị Khánh Vân, có người muốn gặp chị, em bảo anh ấy ngồi chờ chị ở tiền sảnh rồi ạ.

Khẽ nhíu mày, nhất thời tôi chưa đoán ra ai, chỉ gật đầu đáp:

– Chị biết rồi, em chưa về à? Về đi thôi!

– Vâng, em báo chị một tiếng rồi cũng về luôn đây ạ. Em chào chị nhé!

Tiếng bước chân xa dần, tôi khoác túi xách lên vai, khóa lại cửa phòng làm việc. Tấm biển “Giám đốc” mới tinh đề dòng tên “Lê Khánh Vân” thoáng làm tim tôi nhói buốt. Lắc nhẹ đầu tôi bước ra thang máy, nhấn nút tầng một, không phải tầng hầm như mọi ngày. Ai đến gặp tôi vào giờ này? Có khi nào… Một lần nữa trái tim tôi khẽ nhói lên nhưng tôi nhanh chóng gạt đi. Không thể nào là con người đó được!

Thoáng thấy bóng dáng vừa quen lại vừa lạ ngồi lặng yên như pho tượng cẩm thạch ở sofa tiền sảnh, trái tim tôi bất giác nhảy lên một nhịp rồi chính thức không còn nghe lời. Thật chẳng ngờ người đến gặp tôi đúng là anh. Trấn tĩnh bản thân, tôi nhẹ bước từng bước lại gần. Tấm lưng rộng lớn ưu nhã… người đàn ông ngồi kia chưa một lần làm bờ vai cho tôi dựa dẫm mà chỉ khiến tôi lạnh buốt đến thấu tim. Trần Hoàng Duy, tổng giám đốc công ty dệt kim Trần Gia, người được gọi là… chồng cũ của tôi.

Nghe tiếng bước chân, linh cảm đã đúng, Hoàng Duy đứng dậy, động tác nhẹ nhàng xoay người. Anh khoác chiếc áo măng tô đen dáng dài, bên trong là áo sơ mi trắng cùng quần âu đen hòa hợp với vóc dáng cao lớn. Mái tóc đen nhánh cắt ngắn cẩn thận, sắc da trắng, khuôn mặt đẹp trai như tạc, tổng thể ở anh toát lên vẻ lạnh lùng kiêu bạc thường trực.

Đáy mắt sâu thẳm trong suốt như pha lê chiếu thẳng vào chút bối rối của tôi, Hoàng Duy cất lời:

– Cô thường về giờ này?

Hừ nhạt một tiếng trong cổ họng, tôi hất nhẹ hàm, không nhìn anh thêm một giây phút nào, cau mày bước qua, khẽ đáp:

– Có quan trọng không? Chúng ta đã ly hôn trong hòa bình, đừng để báo giới nhòm ngó.

Im lặng vài giây, trước khi tôi đi xa, bất chợt anh lên tiếng:

– Tối nay… ông nội muốn gặp chúng ta.

“Chúng ta”… anh còn có thể nói hai tiếng “chúng ta”, khi người đề nghị ly hôn cách đây nửa năm chính là anh? Chính xác thì… sau đám cưới một tháng, chúng tôi đã làm thủ tục ly hôn mà chưa một lần thực sự làm vợ làm chồng. Nực cười thật… nhưng cuộc sống mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đáng tiếc, câu chuyện này xảy ra với tôi.

– Chẳng phải ông nội anh đã quyết định an hưởng tuổi già ở Pháp không trở lại Việt Nam nữa sao? Việc ông về chắc hẳn làm anh mệt mỏi lắm nhỉ?

Tôi khựng lại mỉa mai một câu, không quay mặt về Hoàng Duy mà nói. Chúng tôi lấy nhau vì ông nội của Hoàng Duy, ly hôn cũng vì đám cưới của chúng tôi làm ông hài lòng tin tưởng mà quyết định trở về quê nhà ở Pháp an hưởng tuổi già. Ông là người mang hai dòng máu Pháp Việt, Hoàng Duy được coi là có một phần dòng máu châu Âu chảy trong cơ thể.

– Dù sao ông cũng đã trở về.

Không phản bác lại tôi, Hoàng Duy nhẹ giọng, bước hai bước chạm tay đến vai tôi. Thoáng giật mình, gai ốc nổi lên tôi lập tức vùng người quay lại đối diện với anh. Chiều cao một mét sáu lăm khiến tầm mắt tôi chỉ ngang cổ Hoàng Duy, cảm thấy ngước nhìn hết sức mất mặt, tôi liền quay đi.

– Anh muốn nói với ông sao cũng được, tôi sẽ không đến gặp ông.

Không muốn đôi co thêm, tôi bước thẳng ra khỏi tòa nhà tám tầng cũng là nơi công ty may của gia đình tôi đặt trụ sở. Người phía sau không đuổi theo làm tôi khẽ thở phào, cũng không đủ dũng khí quay đầu nhìn lại, tôi chỉ bước nhanh về tầng hầm, tìm chiếc xe máy tay ga của mình để trở về nhà.

Cho đến khi phóng xe vào cổng nhà, trái tim tôi vẫn chưa thực sự bình ổn. Nói gì thì nói… ngày đó, khi tôi bước vào gia tộc họ Trần làm vợ Hoàng Duy, sâu thẳm trong lòng tôi vẫn có chút gì trông đợi. Tôi khi ấy chưa từng rung động trước người đàn ông nào, đối diện với một Trần Hoàng Duy “chồng mình” tôi đã choáng ngợp, cũng thầm gửi hi vọng hạnh phúc đến anh. Vậy mà, cuộc đời không phải là giấc mơ màu hồng. Chẳng có chuyện cưới trước yêu sau nào cả, không yêu là không yêu, kết cục chỉ có một con đường. Cũng còn vì biến cố lớn khiến gia đình tôi đã vốn không xứng lại càng không xứng trước gia đình anh, việc chấm dứt hôn ước sớm sẽ tốt cho Trần Gia. Tôi và Hoàng Duy kết hôn trong nội bộ gia đình mà bên ngoài không hay biết với lý do không muốn rùm beng. Việc ly hôn càng âm thầm hơn, lạnh lùng vứt bỏ khi không còn giá trị, con người Trần Hoàng Duy chính là như vậy.

– Em về rồi à? Đúng lúc quá!

Nghe giọng Lương Mạnh Kiên, tôi gạt chân chống xe máy, cài mũ bảo hiểm vào xe rồi quay đầu lại, mỉm một nụ cười chào đón. Mạnh Kiên quàng một chiếc khăn len xám trên cổ, áo khoác thể thao trắng cùng quần kaki nâu trẻ trung. Trên khuôn mặt sáng, đôi mắt hẹp dài đặt một chiếc kính cận gọng bạc, anh bước về tôi. Cũng nhờ có người đàn ông này mà gia đình tôi mới vực lại được như hiện tại, nói một từ biết ơn thôi là không đủ.

– Đường tắc quá nên em về trễ, anh còn mang gì đến thế này?

Nhìn túi thức ăn nặng trĩu bốc khói trên tay Mạnh Kiên, tôi tò mò hỏi. Anh tươi cười đáp:

– Món này chắc ba em sẽ thích!

Tôi gật khẽ, bước ra đóng lại cánh cổng sắt rồi cùng Mạnh Kiên vào trong nhà. Nhìn chiếc xe hơi trắng sang trọng sáng bóng trong sân, tôi bật lời khen:

– Xe hơi mới nhé anh Kiên, đẹp!

– Em thích là được.

Ý tứ của Mạnh Kiên không phải tôi không biết, đã nhiều năm quen biết anh đều như vậy nhưng tôi chỉ coi anh là một người bạn, một người anh tài giỏi. Anh cũng hiểu ý tôi nên không cư xử gì quá đáng, lâu nay anh luôn là cánh tay phải đắc lực của ba tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play