Sau bữa ăn trưa, Mạnh Kiên trở lại công ty Hoàng Kim. Anh nói muốn đến căn hộ nơi tôi thuê nhưng tôi nhất định không đồng ý, cuối cùng anh cũng đành thôi. Xưa nay Mạnh Kiên luôn chiều ý tôi, nếu tôi nói không anh sẽ không bao giờ nói có, đó là điều tôi thích ở anh. Trái ngược với tính cách dễ chịu đó ở Mạnh Kiên, Trần Hoàng Duy như một hung thần tìm cách đòi mạng tôi vậy.

Nói Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện, tin nhắn của anh hiện đến làm tôi giật cả mình.

“Ba giờ chiều nay luật sư của tôi sẽ đến gặp cô.”

Khẽ lắc đầu tôi đưa tay lên bóp trán. Cứ nghĩ Hoàng Duy đã bỏ qua chuyện này, không ngờ anh vẫn tìm cách ép tôi phải ký vào tờ đơn đăng ký kết hôn với anh thêm một lần. Lần đăng ký trước tôi và anh cùng đến ủy ban nhân dân phường tôi làm thủ tục. Khi ấy cách anh đối xử với tôi có phần nhẹ nhàng khách sáo, chỉ đến sau đám cưới tôi mới hiểu con người lạnh lùng đến tàn nhẫn của anh là thế nào.

Đúng ba giờ chiều, vị luật sư tầm tuổi bốn mươi của Hoàng Duy gõ cửa phòng tôi. Sau khi tôi mời ông ta vào phòng, ông ta đưa ra trước tôi hai tờ giấy, không gì hơn ngoài hai bản đăng ký kết hôn có sẵn chữ ký mực xanh của anh.

– Cô Khánh Vân, cô chỉ cần ký vào đây.

Tôi nghi hoặc hỏi lại:

– Chỉ cần vậy thôi sao, lần trước chúng tôi còn ra phường?

– Đúng vậy.

Tôi ậm ừ, cầm bút ký roẹt roẹt một hơi. Vừa dừng bút, vị luật sư đã nói:

– Chúc mừng cô!

– Ông mỉa mai tôi đấy à?

Tôi nhắm mắt lắc lắc đầu. Ông ta mỉm cười giải thích:

– Cậu Duy chưa nói với cô về cam kết đền bù sau ly hôn sao?

– Cam kết đền bù sau ly hôn?

Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Ông ta gật đầu, mím đôi môi mỏng lấy ra hai tờ giấy nói tiếp:

– Cô ký vào hai tờ giấy này. Nếu sau này hai người ly hôn, cô sẽ nhận được một khoản tiền đền bù… ừm cô xem con số đi, việc này cho thấy lần kết hôn thứ hai với cô cậu ấy hoàn toàn nghiêm túc. Cô lưu ý điều này chỉ xảy ra trong trường hợp thuận tình ly hôn, không phải đơn phương ly hôn.

Chữ ký mực tươi hoành tráng của Trần Hoàng Duy đập vào mắt tôi trên bản cam kết. Hai mắt tôi long lên như không tin vào con số khổng lồ mình đọc được. Hoàng Duy sẵn sàng đền bù số tiền cực lớn cho tôi nếu lần ly hôn thứ hai xảy ra? Dễ chừng đó đơn giản chỉ là lời tuyên bố, anh sẽ không bao giờ ly hôn với tôi!

Ký xong bản cam kết mà tôi vẫn còn thẫn thờ. Trần Hoàng Duy muốn gì mà lại làm như vậy? Để có được Trần Gia anh sẵn sàng cho tôi niềm tin lớn đến vậy sao?

Khi tôi trở về căn hộ 1810, Hoàng Duy vẫn chưa về. Người giúp việc mà anh thuê đang nấu nướng trong bếp, thấy tôi về chị ấy bước ra chào hỏi:

– Cô Khánh Vân phải không? Chồng cô thuê tôi đến đây nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa, hàng ngày tôi sẽ có mặt vào buổi sáng và buổi tối. Cô cần gì cứ nói với tôi nhé!

– Vâng… cảm ơn chị.

Tôi mệt mỏi bước vào phòng ngủ, vứt túi xách lên ghế mây, nằm vật ra giường. Những gì làm tôi sốc ban chiều cho đến tận lúc này vẫn chưa giảm bao nhiêu. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này kể từ lúc xác định đóng kịch cùng anh. Nực cười thật, đúng vào lúc tôi chỉ mong anh sớm giải thoát cho tôi, anh lại quát vào mặt tôi câu nói: chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra!

Nhìn về bức tường trống trải phía trước, tôi ngạc nhiên sững lại. Tivi đã không còn trong phòng ngủ từ lúc nào… Hoàng Duy nhớ câu nói trong cơn bực bội của tôi tối qua. Trái tim tôi bất giác đập mạnh… Con người này nhất nhất muốn chiều tôi, nhất định muốn giữ tôi lại trong cuộc hôn nhân này sao? Sau sáu tháng kết thúc hôn nhân, một ngày đẹp trời anh nhận ra anh yêu tôi sao? Tôi tự cười mình khi có suy nghĩ này, nói mặt trăng lớn hơn mặt trời có khi tôi còn tin hơn!

Cạch.

Cánh cửa phòng ngủ bất ngờ mở ra, Hoàng Duy bước vào trong, thái độ không có gì khác lạ. Cởi áo khoác treo lên giá, anh mở tủ lấy đồ bước vào phòng tắm. Tôi nhìn theo anh, muốn mở miệng nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Một hồi, anh tắm xong bước ra, hất nhẹ hàm:

– Ra ăn cơm.

– Từ… từ từ đã.

Anh không dừng lại, mở cửa phòng bước đi trước. Tôi vẫn còn nguyên bộ váy len trên người, đành bước theo anh. Vừa ngồi xuống đối diện anh, trước mặt là mâm cơm tối ấm cúng ngon mắt nóng hổi, tôi nghiêm túc nhìn anh nói:

– Bản cam kết kia… là thế nào?

– Cô đọc rồi còn hỏi?

– Anh không sợ tôi tìm cớ ôm tiền bỏ đi à?

– Cô nghĩ mình có thể sao?

Tôi cứ thế trân trân nhìn Hoàng Duy. Anh không quan tâm, múc cơm cho cả tôi và anh.

– Ăn đi.

Khẽ lắc đầu, tôi quyết định sẽ nghĩ sau vậy. Bữa ăn trôi qua trong im lặng, một hồi cũng xong. Dọn dẹp cùng tôi sau bữa ăn, Hoàng Duy có điện thoại, anh không nghe trước tôi mà đi ra ngoài.

Thẫn thờ nhìn theo bóng lưng anh, tôi bình tĩnh suy xét lại một lượt. Hoàng Duy muốn tôi tin tưởng anh sẽ không ly hôn với tôi, cũng có nghĩa anh muốn tôi yên vị làm vợ của anh, giống như “chính thất”, ngoan ngoãn chờ đợi anh, sinh con cho anh, để anh có thể thoải mái vui chơi bên ngoài mà không cần lo điều tiếng, đồng thời có thể được ông Minh tin tưởng mà trao vào tay anh Trần Gia. Con người này tính toán gì cũng hết sức chu toàn, tại sao tôi phải thắc mắc về bản cam kết đó chứ? Mọi chuyện rõ ràng như một cộng một bằng hai vậy. Sáu tháng trước thì sao? Thời gian đó cũng đúng lúc Kiều Lan, cô nhân tình bé nhỏ của anh đến thị trấn T quay phim, đó hẳn là nguyên nhân cả tháng trời sau đám cưới anh rất ít khi về nhà với đủ lý do hợp lý. Tờ đơn ly hôn cũng đến đúng lúc Phúc Tâm chuẩn bị tuyên bố phá sản. Lúc này, Phúc Tâm vực được trở lại, ông Minh trở về Việt Nam, sức khỏe ông đi xuống nhanh chóng, tính toán của Hoàng Duy xem ra không thể nào hoàn hảo hơn! Nhếch nhẹ khóe miệng khinh bỉ, tôi dọn dẹp nốt bàn ăn rồi bước trở lại phòng ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play