“Cung tiên sinh?”

Người mới đến hỏi lại. 

Con ngươi của Cung Du hơi giãn ra cuối cùng cũng miễn cưỡng điều chỉnh tiêu điểm lại, anh gập nhẹ hai chân hơi khuỵu xuống dựa sau đầu lên mặt bàn đá cẩm thạch khó khăn chuyển động môi hỏi: “...Anh là?”

Cảnh tiệc mừng thọ yêu cầu những cảnh quay cận mặt diễn viên với độ rõ nét cực cao để làm nổi bật sự tinh tế của bộ phim này. 

Vì vậy Cung Du không dám đeo kính áp tròng khi trang điểm lo lắng một khi mảnh kính lộ ra sẽ làm khán giả mất hứng, từ đó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bộ phim. 

Anh nôn trong nhà vệ sinh làm viền mắt đỏ hoe vì mặc một bộ trang phục mỏng không phù hợp cả người không khỏi run lên vì lạnh, mà cơn đau rát do ớt cay còn sót lại trong dạ dày khiến bụng anh đau không chịu được ngay cả tay chân cũng không còn sức lực, tà áo gọn gàng xếp chồng lên nhau trở nên càng lộn xộn. 

“Tôi là Cảnh Tiếp.”

Khi tự giới thiệu không nói “tôi tên” mà nói “tôi là” khi giới thiệu bản thân, hoặc là người bình thường hoặc là ông lớn.

Nghe đến tên người đàn ông, Cung Du theo bản năng rùng mình một cái ngay cả ý thức mơ màng cũng có chút tỉnh táo lại. 

Cảnh Tiếp lại là một nhân vật công chính.

Người này khác với Hứa Mẫn, tính tình nho nhã lễ độ luôn duy trì trạng thái tao nhã khiến người khác không kìm lòng được bỏ xuống đề phòng mà rơi vào sự dịu dàng của anh ta. 

Trong nguyên tác, sau khi Lăng Hữu Hữu chịu uỷ khuất ở chỗ Hứa Mẫn mới rơi vào lòng của Cảnh Tiếp. 

Nhưng sự dịu dàng của anh ta chỉ dành cho Lăng Hữu Hữu còn đối với nguyên chủ thì cực kỳ tàn nhẫn. 

Chân của nguyên chủ chính là bị hắn trước nhiều người tự tay đánh gãy. 

Hầu kết của Cung Du chuyển động, anh cắn chặt răng để kiềm chế quai hàm đang run lên vì lạnh và cũng vì sợ. 

Cảnh Tiếp đang cúi đầu nhìn anh. 

Giống như quan sát một con mồi dễ như trở bàn tay. 

Cảnh Tiếp chưa từng qua lại với Cung Du chỉ biết một chút chuyện của anh qua tin đồn, nghe nói anh là loại người được nước lấn tới, không hiểu lý lẽ ngoài việc khi quay phim được coi là chuyên nghiệp ra thời gian còn lại thì không ai muốn để ý đến một diễn viên nghiêm túc như anh mà chỉ lo tránh xa anh như thể sợ bị dính bẩn. 

Nhưng Cảnh Tiếp vẫn có ấn tượng tốt không ít với khuôn mặt này. 

Đặc biệt là khi anh khóc.

Bộ phim điện ảnh “Thứ Minh” là mới do anh ta sản xuất đồng thời cũng chịu trách nhiệm sản xuất các tác phẩm mới, khi mới biết Trần Khả Hoành mời Cung Du đóng vai chính thái tử Bạch Ất anh ta cũng không phản đối, dẫu sao Trần Khả Hoành là người có tâm trong giới tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. 

Nhưng lời gièm pha của người khác thất đáng sợ, trong lịch trình bận rộn Cảnh Tiếp vẫn để thư ký của mình chuẩn bị tất cả các tài liệu video về quá khứ của Cung Du để anh ta kiểm tra. 

Mấy năm đầu tiên ra mắt, Cung Du rất bình thường chỉ có một khuôn mặt có thể coi là đẹp nhưng sau khi Cảnh Tiếp nhìn thấy một đoạn phim múa đơn cổ phong mà năm ngoái Cung Du đã quay để quảng bá văn hóa truyền thống của tổ quốc ánh mắt lập tức thay đổi.

Người đàn ông vai rộng, hông hẹp, eo thon mặc áo gấm màu xanh nhạt có hoa văn đám mây, tay để sau lưng cầm thanh kiếm còn trong vỏ đứng một mình dưới ánh trăng, khi anh quay mặt sang một bên một giọt nước mắt trong veo từ từ rơi xuống nơi đuôi mắt. 

Có lẽ vì theo đuổi các chi tiết mà NG nhiều lần nên lớp trang điểm trên mặt của Cung Du đã trở nên nhợt nhạt dường như mơ hồ có thế nhìn thấy nốt ruồi lệ màu nâu nhạt dưới mắt anh trong nháy mắt bị nước mắt làm hiện lên, một Cung mạo độc nhất vô nhị. 

Cảnh Tiếp nhẹ nhàng vén chiếc quần tây không có nếp nhăn ngồi xổm nửa người trước mặt Cung Du, nghiêng đầu cẩn thận nhìn anh. 

Cũng may hôm nay anh ta rảnh muốn đến phim trường xem một chút, nếu không anh ta chẳng phải đã bỏ lỡ cảnh đẹp này rồi. 

Cung Du không thể nhìn rõ mặt Cảnh Tiếp nhưng anh cũng không muốn nhìn rõ vẫn thở hổn hển một lúc lâu, ngón tay móc lấy mép bồn rửa rửa mặt đứng dậy muốn rời khỏi nơi này và trở lại phim trường. 

Tiếc rằng hai chân không còn sức lực, sau khi loạng choạng lui về phía sau hai bước mới có thể đứng vững. 

Trong lòng Cảnh Tiếp có chút rung động vội vàng đưa tay giúp đỡ nhưng Cung Du vội vàng tránh ra đồng thời lễ phép cảm ơn: “Cám ơn tổng giám đốc Cảnh, tôi có thể.”

“Cậu sợ tôi sao?”

Cung Du nuốt nước bọt không lên tiếng. 

Thật buồn cười, ai có thể không sợ người đánh gãy chân mình chứ. 

Cảnh Tiếp cười: “Cung tiên sinh làm gì vậy, làm giống như tôi sẽ đánh cậu vậy.”

Cung Du rũ mắt xuống không nói gì. 

Sau này anh sẽ như vậy.

Chân Thế Hào giúp Cung Du hâm nóng sữa một lần nữa đến trễ, khi nhìn thấy Cảnh Tiếp đứng trước mặt Cung Du cậu ấy ngạc nhiên một lúc sau đó cung kính nói: “Tổng giám đốc Cảnh.”

Cậu ấy là trợ lý được Huy Đồ tuyển dụng và trong cuộc họp thường niên đã nhìn thấy Cảnh Tiếp đến tham dự. 

Cảnh Tiếp nghiêng người nhường chỗ cho cậu ấy rồi chỉ vào Cung Du: “Cung tiên sinh bị sao vậy?”

Chân Thế Hào đã làm trợ lý trong nhiều năm nên đương nhiên là một người thông minh có thể nhìn ra những lời của Cảnh Tiếp là đang xem náo nhiệt hay thực sự quan tâm. 

Gặp được ông lớn thường lịch thiệp với Tần Tứ Gia như vậy, Chân Thế Hào sao có thể bỏ qua cơ hội để thay Cung Du kể khổ liền vội vàng nói: “Tổng giám đốc Cảnh thực ra không có gì, chính là anh Du đã ăn quá nhiều ớt trong một lúc nên dạ dày và ruột đã không thể chịu nổi.”

Không thể kể khổ hết toàn bộ câu chuyện phải khiến người khác hiếu kỳ truy hỏi mới chân thật nhất. 

“…Ăn ớt?” Cảnh Tiếp nghi ngờ hỏi. 

“Haiz, ban đầu là ăn mì kết quả thầy Lục vì để theo đuổi hiệu ứng hoàn hảo của bộ phim đã đề nghị nên thêm ớt vào bát của anh Du như vậy mới chân thực.”

 Lời nói nên nói Chân Thế Hào đều không bỏ qua.

Giữa lúc hai người nói chuyện, Cung Du kéo trang phục rửa mặt trước bồn rửa mặt hai mắt đỏ hoe quay đầu lại ngắt lời bọn họ: “Tiểu Chân lấy cho tôi ít giấy.”

Cung Du không muốn dây dưa nhiều với Cảnh Tiếp cho dù anh ta có đưa ra ý tốt hay có ý đồ gì khác, loại rắc rối này có thể tránh được thì nên tránh. 

Nắm bắt được vài từ mấu chốt trong lời nói của Chân Thế Hào, Cảnh Tiếp suy nghĩ một chút đã hiểu ra toàn bộ câu chuyện. 

Thực ra hôm nay anh ta đến đây một mặt là muốn nhìn xem diện mạo của Cung Du rốt cuộc như thế nào, còn chuyện khác chính là đến nhận “món quà” mà Tần Tư Dạ tặng cho anh ta. 

Vừa khéo chính là Lục Triệu vừa được nhắc đến. 

Sau khi Chân Thế Hào nói xong liền cúi xuống đỡ Cung Du đang kiệt sức gật đầu chào tạm biệt với Cảnh Tiếp rồi quay trở lại phòng thay đồ. 

“Anh Dư, nếu không hôm nay chúng ta trở về trước đi, trạng thái anh như vậy sợ không chống đỡ nổi.” Chân Thế Hào đặt anh trên chiếc sofa dài cau mày khuyên nhủ. 

Cung Du thở hổn hển một lúc không tính toán với Chân Thế Hào về việc cậu ấy trá hình mách lẻo với Cảnh Tiếp, anh uống từng ngụm sữa nhỏ: “Kết thúc trong hôm nay đi đừng dây dưa nữa.”

Đồ trong dạ dày đều nôn sạch ngược lại Cung Du cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ngoại trừ khoang bụng thỉnh thoảng co giật và mặt tái nhợt thì trạng thái cả người có vẻ như còn có thể miễn cưỡng diễn. 

“Màn thứ 3 cảnh thứ 9 lần thứ 4 “Thứ Minh”!”

Vị trí trợ lý đạo diễn đứng đã chuyển thành Cảnh Tiếp, anh ta chăm chú nhìn vào trước ống kính người đàn ông đang cố gắng ăn mì trong đại điện. 

Trạng thái của Cung Du so với vừa rồi ở trong nhà vệ sinh tốt hơn nhiều, nếu không phải trên trán đổ mồ hôi thực sự sẽ khiến người khác cảm thấy dáng vẻ yếu ớt lúc trước của anh chỉ là diễn kịch. 

Không có Lục Triệu phá rối, ngôn ngữ cơ thể và lời thoại của Cung Du rất thuận lợi không bị cản trở mà ánh mắt của Cảnh Tiếp nhìn chằm chằm vào anh cũng trở nên tập trung hơn. 

“Tốt qua!”

Cảnh ăn mì khó khăn cuối cùng cũng kết thúc, khoảnh khắc Cung Du nghe thấy câu nói qua của đạo diễn Trần lập tức từ tư thế quỳ trở nên tê liệt nửa người dựa vào cây cột có hình con rồng đang nằm sau đó nhận lấy thùng rác và nước từ Chân Thế Hào đưa rồi nôn ra. 

Dự đoán tính tình khó ưa của Lục Triệu sẽ không chịu để yên, mắt thấy lại sắp giở trò quỷ Trần Khả Hoành chậm rãi hít một hơi bộ dáng uể oải vòng trước ngực ngồi trên ghế đạo diễn liếc nhìn khóe mắt của Cảnh Tiếp.

Quả nhiên, Lục Chiêu ngồi phía sau chiếc bàn nhỏ cười mỉa mai vẻ mặt bối rối nhìn trợ lý châm chọc nói: “Chậc, ảnh đế Cung thật là quá phô trương nha, để cả đoàn làm phim chờ ở chỗ này.” 

Tuổi tác Lục Chiêu còn nhỏ vẫn coi sự ngang ngược thẳng thắn là thành thanh tú đáng yêu, hôm nay trước khi đến phim trường cậu ta đã biết Tần Tứ Gia đã tặng mình cho Cảnh Tiếp như một món quà và cũng biết hôm nay Cảnh Tiếp sẽ đến phim trường thăm ban. 

Cho nên mới ngày càng táo tợn như vậy để lấy lòng mọi người, còn cho là Cảnh Tiếp sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác nhưng lại phát hiện ánh mắt của Cảnh Tiếp ngay từ đầu chưa hề rơi vào người cậu ta ngược lại dính chặt trên mặt Cung Du. 

Điều này khiến Lục Triệu vốn đã nhận ra mình bị lu mờ hơn trước mặt Cung Du càng trở nên tức giận: “Tuổi tác lớn như vậy không biết tự tin lấy từ đâu ra…”

Ngay khi cậu ta nói câu đầu tiên, Trần Khả Hoành đã quay đầu nhìn Cảnh Tiếp thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông này không hề tỏ ra kiên nhẫn với Lục Triệu trong lòng đã có phán đoán.

Còn chưa đợi Lục Triệu nói hết, Trần Khả Hoành đã ném một cái loa bên cạnh chân cậu ta lập tức vỡ thành từng mảnh:

“Chết tiệt cậu ngậm miệng lại cho tôi!”

Giọng ông ấy lớn đến nỗi người đang nôn mửa bên cạnh thùng rác cũng giật nảy mình, Cung Du đột nhiên ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn Trần Khắc Hồng đang tức giận ôm thùng rác không biết chính mình nên làm thế nào. 

Cảnh Tiếp nhìn thấy dáng ngớ ra của anh không nhịn được mỉm cười, từ trên ghế đứng lên đi tới bên cạnh Cung Du vỗ vỗ lưng anh: “Không sao, muốn nôn cứ nôn.” 

Trong nháy mắt vẻ mặt của Lục Triệu tái nhợt, nhợt nhạt như tờ giấy. 

Trò hề kết thúc, tinh đồ của Lục Triệu cũng hết hy vọng. 

Nhưng Cung Du hiểu rõ đây chưa phải là kết thúc. 

Ngoại trừ lần ngoài ý muốn đó của nguyên chủ ra, người nào đắc tội Cảnh Tiếp cũng sẽ không gặp phải sự trả thù của anh ta một cách công khai. 

Cung Du không phải thánh mẫu, Lục Chiêu tự làm tự chịu, cho dù trở lại nhờ anh giúp đỡ cầu xin anh cũng sẽ không nhúng tay. 

Sau khi ra khỏi phim trường bên ngoài trời đã tối đen như mực, sau khi Chân Thế Hào nhận điện thoại vẻ mặt hoảng hốt xin phép Cung Du. 

“Anh Du, mẹ em xảy ra chuyện tai nạn, em, em phải đến bệnh viện.”

Cung Du cau mày nói: “Vậy cậu còn chờ gì nữa đi nhanh đi, tiền có đủ không?”

Chân Thế Hào nhìn bộ dáng Cung Du uể oải không ngừng khó xử: “Anh Du, nếu không anh cùng em đến bệnh viện nha?”

Ngay khi cậu ấy nói lời đó đã hối hận. 

Từ trước đến Cung Du không đến bệnh viện. 

Hỏi anh tại sao cũng không bao giờ trả lời, chỉ trầm mặt lắc đầu từ chối. 

Cung Du nhìn thấy vẻ mặt cậu ấy đột nhiên thay đổi trong lòng liền biết cậu ấy nhớ ra thói quen của mình nên không nhắc lại nữa rồi kéo khóa áo khoác lông xuống, khẩu trang che hoàn toàn khuôn mặt, cười nói:

“Không sao, cậu đi đi, ở đây gọi xe rất dễ không cần lo cho tôi.”

Chân Thế Hào bước đi từng bước. 

Cung Du chậm rãi đi hai bước, khi sắp lấy điện thoại ra gọi xe đột nhiên một chiếc Bentley màu đen từ từ lướt qua. 

“Cung tiên sinh đi đâu vậy?”

Khuôn mặt của Cảnh Tiếp lộ ra từ cửa sổ phía sau đang từ từ hạ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play