Sau khi nghe quyết định của Cung Du, Chân Thế Hào với tư cách là trợ lý của Cung Du người đầu tiên đưa ra nghi ngờ. 

“Anh Du nhiều ớt như vậy sợ rằng không thể ăn đâu, nếu không em lại nói chuyện với đạo diễn lần nữa nha?” Chân Thế Hào nhíu mày phản bác. 

Từ hai năm trước được Tần Tứ Gia sắp xếp ở bên cạnh Cung Du, Chân Thế Hào phát hiện ra người đàn ông kiêu ngạo và ngang ngược trong lời đồn mà cậu ấy đang chăm sóc dường như trong cuộc sống không khó ở chung như vậy ngược lại điềm đạm và kiệm lời hoàn toàn trái ngược với tính cách vốn có. 

Anh ấy bị thương rất nhiều nhưng chưa bao giờ chủ động đổ lỗi cho ai, nếu không có Tần Tứ Gia ra tay trừng phạt anh ấy sẽ hoàn toàn không tính toán chi li. 

Chân Thế Hào kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Cung Du, kết quả không chút nghi ngờ mà vẫn là câu đó:

“Không sao.”

Trong trường quay vẫn sẽ có người của Hứa Mân âm thầm theo dõi xem anh có gặp nguy hiểm gì không, nếu như anh công khai nói cho mọi người biết mì của mình không có ớt e rằng Hứa Mẫn sẽ tìm cách khác để trả thù. 

Hai cảnh đầu tiên của ngày hôm nay là trước khi Thái Tử Bách Ất đến tiệc mừng thọ, cảnh mà Hằng Đế cướp ngôi nổi giận lôi đình trước mặt tất cả các quan lại. 

Diễn viên đóng vai Hằng Đế là ảnh đế Hạ Quan Vũ nổi tiếng có tên tuổi ai cũng biết đến, năng lực chuyên môn của diễn viên lão làng này tất nhiên không cần phải nói hợp tác với Trần Khả Hoành thì chỉ cần một ánh mắt đã đủ hiểu rõ trạng thái mà đối phương muốn như thế nào, nên cảnh đầu tiên kết thúc rất nhanh. 

Cung Du ngồi sau máy quay quấn chiếc áo lông chăm chú nhìn những biểu cảm rất nhỏ trên mặt Hạ Quan Vũ trong quá trình quay phim, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh máy quay để tham khảo học tập. 

Cảnh tiếp theo khi anh đối diễn với Hạ Quan Vũ anh tuyệt đối không thế kéo chân người khác, mặc dù ngày thường đã nghiên cứu rất nhiều tác phẩm của đối phương nhưng diễn viên lão làng có sở trường phát huy thực lực tại chỗ nên vẫn không thể khinh thường…

Cung Du nhận lấy sữa nóng mà Chân Thế Hào đưa cho, ngẩng đầu lên ực ực uống cạn.

Mặc dù ớt chuông không cay nhưng uống một chút sữa trước cũng không có hại gì, lỡ như cay thật cũng có thể đúng lúc giảm bớt tổn thương đến niêm mạc dạ dày. 

Tuy nhiên cũng trong cảnh tiếp theo, Lục Triệu người đóng vai Lâm Thân một vị tướng trẻ tuổi một lòng trung thành với tiên hoàng lại từ đầu đến cuối đều cầm lấy điện thoại di động chơi game thỉnh thoảng ánh mắt của Trần Khả Hoành nhìn đến cậu ta đều coi như không thấy.

“Được vất vả rồi, mọi người vất vả rồi.”

Trần Khả Hoành hài lòng cởi chiếc mũ len màu đen đang đội trên đầu xuống, đứng dậy cầm loa hét lớn: “Nghỉ ngơi mười phút, lập tức đến cảnh tiệc mừng thọ.”

Cung Du cởi áo lông xuống kiểm tra lại lần cuối lớp trang điểm trong cảnh tới, chuẩn bị xong liền co tay lại vào trong ống tay áo choàng rộng lớn cách mấy lớp áo xoa xoa dạ dày vẫn còn thấy lạnh. 

“Thái Tử không được!”

Vị tướng trẻ tuổi Lâm Thân đang ngồi bên cạnh Bách Ất nắm lấy cổ tay của người đàn ông đang chuẩn bị đi tiệc mừng thọ, thấp giọng tức giận nói: “Ngài là Thái Tử của tiên đế, làm sao có thể đi chúc thọ cho người giết phụ thân mình chứ?”

Trên cánh tay Bách Ất có vết thương được để lại khi hắn đi ám sát người ủng hộ trung thành của Hằng Đế vào đêm hôm trước, lúc này bị Lâm Thân nắm lấy như thế khuôn mặt liền tái nhợt vì đau nhưng bên ngoài hắn vẫn phải giả vờ như không sao. 

Hắn biết bây giờ chỉ có thể cho mọi người nhìn thấy hình ảnh bản thân tham sống sợ chết mới có thể bảo đảm tính mạng rồi tích luỹ sức mạnh, bởi vì lo lắng bị bại lộ hắn chỉ có thể một mình bước qua màn đêm đen tối chờ đợi một cơ hội để hành động.

Nhưng trong mắt các cựu thần trung thành với tiên hoàng đều hy vọng có một ngày Thái Tử sẽ vùng dậy và dẫn dắt họ đến một triều đại mới, nhưng Bách Ất đã hoàn toàn suy sụp tinh thần và bất tài đến mức mà họ lần lượt quay lưng bỏ rơi Bách Ất, chỉ có Lâm Thân không quan tâm sự ngăn cản của phụ thân khăng khăng đi theo. 

Nhưng sau một thời gian dài, Lâm Thân cũng dần dẫn trở nên thất vọng hắn cảm thấy tín ngưỡng của tuổi trẻ đang sụp đổ và dần biến mất không một dấu vết trong sự chờ đợi vô tận. 

Lúc này nhìn thấy hành động không chút tôn nghiêm nào của Bach Ất đến bái kiến Hằng Đế, trong nháy mắt Lâm Thân nổi giận đùng đùng và vào lúc này sự bốc đồng của tuổi trẻ đã bộc lộ hoàn toàn.

Hắn lật ngược chiếc bàn thấp trước mặt và bởi vì trong tay không có thanh kiếm hắn chỉ có thể đập tay liên tục vào ngực Bách Ất:

“Ngươi thật làm ta quá thất vọng!”

Bách Ất không phòng bị hắn nên bị đòn bất ngờ này loạng choạng hai bước ngay tại chỗ, đập vào cây cột có con rồng vàng phía sau gây ra một cơn đau nhói ở lưng. 

Lâm Thân đứng dậy túm lấy cổ áo Bách Ất và kéo hắn đến đại điện, tay dùng lực kẹp cổ người đàn ông trên mặt đất giọng căm thù nói:

“Thánh Thượng, Bạch Ất là Thái Tử triều đại trước đây, bây giờ Thánh Thượng đang trong thời hoàng kim có thể bảo vệ triều đại ta thiên thu vạn đại không cần loại rác rưởi này làm Thái Tử, nếu chúng ta vẫn để hắn sống trên đời chẳng phải là dung túng với hoàng đế ngu xuẩn của triều đại trước sao?”

Những việc làm này của Lâm Thân đều nằm ý muốn của Hằng Đế, ông ta dựa vào ngai vàng vòng tay ôm lấy người đẹp phía sau cười nói: “Lâm tiểu tướng quân đối với cháu trai của trẫm có thành kiến ​​gì sao? Không phải tại sao cứ khăng khăng muốn đưa hắn vào chỗ chết như vậy chứ?”

“Hắn không đáng sống trên đời này.” Lâm Thân giẫm lên lưng Bách Ất nhiều lần sau đó bị mắc kẹt lập tức cười: “...Haha tôi quên lời thoại rồi...”

“Cắt!”

Trần Khả Hoành không nén được cơn giận hét lên nhưng bởi vì tiếng cười của Lục Triệu ông ấy chỉ có thể trút giận ném cái loa trong tay xuống, may mắn là cái loa rơi xuống thảm không bị gãy, người phụ trách vội vàng chạy tới nhặt lên. 

Cung Du hơi híp mắt lại lạnh lùng nhìn Lục Triệu. 

“Bắt đầu lại nào!”

“Màn thứ 3 cảnh thứ 9 lần thứ hai của “Thứ Minh”!”

Thư ký trường quay lần nữa đánh bảng rồi nhanh chóng rút lui. 

Bách Ất bị kéo cổ áo ngã xuống đất lần này so với lần trước càng dùng sức hơn, đau đớn khiến hắn hơi co chân lại phản ứng chân thật hơn rất nhiều. 

“Nhưng trẫm nghĩ lời này của Lâm tiểu tướng quân là sai rồi.” Tiệc mừng thọ của Hằng Đế tâm tình rất tốt lại sẵn lòng trêu đùa Lâm Thân hai câu: “Cháu trai của trẫm bình thường rất ngoan ngoãn hiếu thuận rất được trẫm tin tưởng, đây không...”

Tổng quản của hoàng cung bước các bước nhỏ lấy ra một cái khay rồi đến đứng trước mặt Bách Ất. 

Hằng Đế tiếp tục nói: “Trẫm cũng nghĩ đến lòng hiếu thảo của nó, vì vậy lấy mì mừng thọ chia cho nó một nửa.”

Bát mỳ đỏ đầy ớt được chuyển đến trước bàn của Bách Ất, giọng nói của Hằng Đế từ phía trên truyền đến: 

“Hôm nay nó ăn hết mì mừng thọ này chính là nguyện ý cầu phúc cho trẫm.”

Thái tử Bách Ất từ nhỏ đã không thể ăn ớt nhưng nếu hắn ăn cơ thể sẽ nổi mẫn đỏ khắp người đau đớn không thể chịu nổi, đây là việc ai cũng biết mà Hằng Đế làm những việc này chắc chắn là cách đơn giản nhất thử lòng hắn. 

“Chất nhi khấu tạ thúc phụ.”

Tiếng Bách Ất quỳ xuống đất khiến Lâm Thân ngạc nhiên không nhịn được càng thêm tức giận, sau khi nhìn thấy ánh mắt phụ thân mới miễn cưỡng coi như không có gì tức giận trở về chỗ ngồi. 

Các văn võ của triều đình đều nhìn chằm chằm vào hành động của Bách Ất. 

Nhìn thấy khuôn mặt hắn khẽ lộ ý cười, đôi môi hơi tái nhợt vì đau được đầu lưỡi làm ướt và đôi mắt từng nhìn xa trông rộng đã dần trở nên đục ngầu nhưng lúc này bởi vì kích động khẽ sáng lên, hắn cầm đũa tùy ý trộn 2 lần sau đó cúi đầu ăn như hổ đói ——

Bách Ất vừa nuốt xuống vừa khen ngợi:

“Đa tạ thúc phụ, tay nghề của sư phụ ngữ thiện đường quả nhiên danh bất hư truyền!”

Hằng Đế cười lớn. 

Các triều thần còn giữ một tia hy vọng đối với Bạch Ất đều cúi đầu lén lau nước mắt, trên mặt tràn đầy thương tiếc và than thở. 

Bỗng nhiên có tiếng cười không kìm nén được từ bên cạnh truyền đến, mọi người theo bản năng nhìn sang chỉ thấy Lục Triệu che miệng vẻ mặt không chân thành xin lỗi: “Xin lỗi tôi thật sự không nhịn được, mì này nấu gần một tiếng đồng hồ rồi làm sao có thể ngon được...”

Khi mọi người nhìn qua thì màn này đã bị tuyên bố xóa bỏ.

Cung Du đặt bát mì xuống nhíu mày, nheo mắt lại khó chịu nhìn về phía Lục Triệu. 

Cậu ta muốn làm gì? 

Mặc dù mì này không cay nhưng để nuốt hết một bát mì trong một lúc thực sự không phải là chuyện dễ dàng hoàn thành đối với bất kỳ ai. 

Trong nháy mắt bụng của Cung Du truyền đến cảm giác muốn nôn mãnh liệt sau đó vẻ mặt trở nên tái nhợt. 

Cho đến bây giờ, Cung Du không nhịn được thầm vui mừng vì anh đã chào hỏi tiểu Tiêu của tổ đạo cụ tối qua, nếu đây là một bát mì toàn ớt thì có lẽ sau cảnh này anh phải được đưa đi rửa dạ dày.

“Tiểu Du?”

Trần Khả Hoành nhìn người phục trách lần nữa mang bát mì đầy dầu ớt đến cũng thực sự ngạc nhiên. 

Cung Du cố nén cơn buồn nôn đang cuộn lên trong bụng không để ý đến Lục Triệu đang gây chuyện ở bên kia gật đầu với Trần Khả Hoành: “Bắt đầu lại đi.”

Trần Khả Hoành do dự một lúc vẫn muốn nhanh chóng kết thúc đoạn này liền chỉ có thể nghiến răng nói: “Được, chúng ta làm lại một lần nữa.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

 

“Màn thứ 3 cảnh thứ 9 lần thứ 3 của “Thứ minh”!”

Tiếng đập bảng vang lên trạng thái của Cung Du nhanh chóng trở lại. 

Bát mì mới được mang lên, ánh mắt Cung Du rơi vào trong bát không nói một lời cúi đầu ăn, lời nói nên nói, hành động nên có được thực hiện vẫn được thể hiện một cách tự nhiên trong mỗi lần thay đổi nét mặt của Hằng Đế.

Mặc dù trong bát không có ớt nhưng do yêu cầu quay cận cảnh nên trên mặt nước mì nóng hổi có một lớp dầu đỏ nổi lên, hơi cay và nước nóng vẫn khiến môi Cung Du hơi sưng. 

Ngược lại rất gần giống với hiệu ứng cảnh này. 

Ánh sáng trong mắt Trần Khả Hoành càng sáng hơn, thẳng lưng nhìn vào màn hình.

Cho đến khi lời thoại cuối cùng còn ở trong miệng, cuối cùng Cung Du không chịu nổi sự dày vò của dạ dày, đầu ngón tay run lên cái bát lập tức rơi khỏi tay lăn xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng. 

“Cắt!”

Trần Khả Hoành càng khoan dung hơn với Cung Du, ông ấy cũng biết ăn mấy bát mì liên tiếp như thế thực sự không dễ dàng nhưng vì Lục Triệu NG nhiều lần đã khiến tâm trạng ông ấy rất tệ, kìm nén sự tức giận âm ỉ trong lòng. 

Chủ yếu là vì đau lòng cho Cung Du. 

“Tiểu Du, cậu không sao chứ?” Trần Khả Hoành đứng lên từ ghế đạo diễn lo lắng: “Nếu không hôm khác quay lại đoạn này?”

“Không, Không cần đâu, đạo diễn Trần.” Bộ tóc giả của Cung Du dính sát vào chân tóc mồ hôi nhễ nhại, anh đưa tay lên lau nước mắt sinh lý nơi khóe mắt ho nhẹ hai tiếng: “Tôi điều chỉnh trạng thái một chút, lập tức ...”

Nói xong trong dạ dày lại thấy khó chịu.

Cung Du vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. 

Lao vào buồng vệ sinh nôn mửa dữ dội, Cung Du choáng váng gần như quỳ xuống bên cạnh bồn rửa tay, những ngón tay gầy gò nhợt nhạt không có sức đặt trên mặt đá cẩm thạch màu ngà có vẻ như so với nó còn trắng hơn một chút.

Cung Du nằm sấp trước bồn rửa mặt không ngừng dùng nước lạnh làm mát đôi môi phát nóng liên tục khẽ ho. 

Cho đến khi nôn ra gần hết những gì trong bụng, anh mới cảm thấy đỡ hơn nhiều vội vàng súc miệng sạch sẽ, nửa người Cung Du dựa vào cột đá cẩm thạch hơi thở hổn hển. 

Có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Cung Du miễn cưỡng di chuyển đầu gối muốn nhường đường cho người khác nhưng người đó đã dừng lại trước mặt anh. 

“Anh không sao chứ? Cung tiên sinh.”

Giọng nói dịu dàng của người mới đến như dòng nước không ngừng vuốt ve trái tim khô nóng đau đớn. 

Dường như nghe có người gọi tên anh, Cung Du bối rối lau mồ hôi trên tóc ngơ ngác nheo mắt ngẩng đầu lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play