Đêm đông, gió thổi mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt.

Tống Mạt nói: “Không phải vừa nãy anh nói tiện đường sao?”

“Tôi nói là tiện đường đưa cô đi gặp chú ba." Dương Gia Bắc nói: "Tôi cũng đâu nói mình tiện đường đưa cô về khách sạn đâu.”

Tống Mạt: “…”

Đương nhiên, anh không nhắm vào Tống Mạt, chủ yếu là nhằm vào Chung Nhạc bên cạnh. Dương Gia Bắc dùng giọng điệu tra khảo phạm nhân mà hỏi: “Anh với Mạt…Tống Mạt có quan hệ gì? Anh đến đây làm gì?”

Chung Nhạc còn chưa trả lời, Tống Mạt đã lên tiếng: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Giọng điệu đã khá gay gắt.

“Bố cô bảo tôi chăm sóc cô." Dương Gia Bắc nhấn mạnh: "Tôi không thể làm ông ấy thất vọng được.”

Tống Mạt đáp: “Bây giờ anh mới biết không muốn làm ông ấy thất vọng à, vậy sao lúc đó anh không tỏ thái độ kiên quyết, thà chết không tiễn luôn?”

Dương Gia Bắc trầm mặc.

Chung Nhạc đứng bên cạnh, mơ hồ nghe hai người tranh cãi, thừa dịp Dương Gia Bắc không nói gì, anh ta liền vội vàng xen vào giảng hòa, cười mỉm rồi tự giới thiệu.”

“Chào anh, em là đồng nghiệp cũ của Tống Mạt, tới Cáp Nhĩ Tân đi công tác. Hôm qua em mới nghe nói cô ấy cũng đang ở đây nên mới nghĩ đến chuyện đặt cùng một khách sạn để dễ giúp đỡ lẫn nhau, không có ý gì khác đâu…”

Sau khi nghe đến ba chữ đồng nghiệp cũ, sắc mặt Dương Gia Bắc mới hòa hoãn dần.

Anh đẩy vali qua cho Tống Mạt rồi nói: “Lưu số điện thoại đi, có việc gì thì gọi cho tôi.”

Cô nói: “Tôi gọi 110 không phải nhanh hơn sao?”

“Không." Dương Gia Bắc không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Đêm nay tôi không trực ban”

“…”

Tống Mạt xách vali, chưa đi được mấy bước thì bị anh gọi lại. Dương Gia Bắc đưa áo lông vũ của mình cho cô. Tống Mạt không nhận: “Dù sao ngày mai tôi cũng đi rồi, sẽ không thể trả lại cho anh đâu.”

“Cứ mặc đi, tôi đã đồng ý với bố cô rồi." vẫn là câu nói đó. Anh nói thêm: “Một cái áo mà thôi, chẳng sao đâu.”

Vẫn là nói không lại.

Dù sao, ở Cáp Nhĩ Tân, đây vẫn là thời điểm lạnh nhất trong năm.

Anh không vào, chỉ đứng bên ngoài nhìn Tống Mạt mặc áo lông vũ, đẩy vali đi vào. Cửa lớn khách sạn vốn là loại cửa xoay tròn, chỉ cần dùng lực đẩy một chút, nhưng dù sao cũng có hơi nặng. Chung Nhạc giúp cô đẩy cửa, còn Tống Mạt kéo vali vào, luống khí ấm áp dần bao bọc thân thể. Cô xoay người, Chung Nhạc bên cạnh vẫn còn đang cảm thán: “Ở đây lạnh thật đấy, tôi suýt chút nữa đã chịu không nổi rồi. Nhưng mà đẹp thì đẹp thật, không hổ là…”

Cửa xoay dần đóng lại, chiếc xe bên ngoài cũng sớm đã rời đi.

Đêm đó, Tống Mạt không ngủ được, cô có chút lạ giường, chỉ cần là ở nơi không quen thuộc thì sẽ bị mất ngủ.

Lần ngoại lệ duy nhất chính là lần dọn đến nhà Dương Gia Bắc năm đó.

Mẹ Dương rất cẩn thận, sớm đã đem chăn đệm mới giặt phơi cho cô. Tống Mạt còn nhớ đó là một chiếc chăn bông vừa lớn vừa mềm mại, tuy có hơi nặng nhưng được cái rất bền và ấm, chỉ cần mang ra phơi nắng là toàn bộ chiếc chăn sẽ nóng hầm hập, lúc đắp lên sẽ từ từ sưởi ấm cơ thể. Dương Gia Bắc biết cô lạ giường, lúc dọn đồ bèn cố ý mang theo con thỏ bông cô thường ôm ngủ. Ăn cơm xong, anh cẩn thận dặn dò Tống Mạt, nếu thật sự ngủ không được muốn tìm người nói chuyện thì gọi điện thoại, anh ở ngay phòng bên cạnh, chỉ cần gọi là sẽ có mặt.

Tống Mạt đắp chăn bông được mẹ Dương chuẩn bị, ôm thỏ bông trong tay, lần đầu không lạ giường mà đánh một giấc ngon lành đến sáng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Rạng sáng hôm đó, con thỏ trong tay cô rơi xuống đất, Tống Mạt mơ màng cảm nhận được, duỗi tay chụp lại nhưng chỉ chụp được không khí mà thôi. Vạt nắng sớm mai xuyên qua khe hở giữa tấm rèm, biến thành tia nắng rơi nhẹ trên sàn nhà, cũng chiếu thẳng vào mắt.

Cứ vậy mà tỉnh giấc.

Dương Gia Bắc vừa mới dậy, khẽ nheo mắt, đưa tay chắn lại tia nắng nghịch ngợm.

Anh híp mắt, nhìn con thỏ bông đặt trên bàn trong phòng ngủ.

Con thỏ đó là do anh may từng đường kim mũi chỉ, có hơi lệch một chút, đường may cũng vụng về.

Vải được giặt sạch, phơi nắng xong là thơm ngào ngạt, may đến đâu nhồi bông đến đó, mỗi mũi kim đều vô cùng dụng tâm.

Gần đây Dương Gia Bắc thường nằm mơ.

Việc này khá kì lạ, bởi ngày thường anh tham gia huấn luyện cường độ cao, về đến nhà nằm xuống là ngủ, số lần nằm mơ trong một năm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng sau khi gặp lại Tống Mạt, từng giấc mơ cứ lũ lượt kéo đến. 

Mà lúc này, Tống Mạt đã về đến Tuy Hóa.

Giá nhà ở Tuy Hóa không cao, căn nhà cũ trước kia cũng đã không thể ở nữa. Lúc mẹ Tống đón cô đi cũng đã đưa phí nuôi dưỡng cho bố Tống. Có số tiền đó, cộng thêm tiền lương của bố Tống, cũng đủ để mua một căn hộ.

“…Mạt Lị vẫn ở khách sạn à.” Mẹ Dương thở dài: "Đáng tiếc, một đứa nhỏ tốt như vậy mà. Mẹ kế của con bé hình như có dẫn theo một đứa trẻ nữa đúng không? Vậy thì trong nhà làm gì có chỗ cho nó nữa…”

Năm Tống Mạt rời đi, bố Tống quyết định đi thêm bước nữa.

Vợ hai của ông sau này cũng có con, là một đứa bé trai nhỏ hơn Tống Mạt 5 tuổi.

Một nhà bọn họ sống hòa thuận vui vẻ, dường như chẳng ai còn nhớ đến sự tồn tại của Tống Mạt Lị.

“Còn con nữa." Mẹ Dương nói: "Kì nghỉ phép hằng năm của con khi nào thì được phê chuẩn vậy? Mẹ nói cho con biết nhé Gia Bắc, con đã 5 năm không nghỉ rồi đó…”

“Con biết rồi." Dương Gia Bắc nói: "Mấy ngày nay không phải con luôn có việc sao? Bận mấy ngày nay rồi.”

Mẹ Dương nhắc nhở: “Sắp tới là ngày giỗ của ông nội Hai, con nhớ về đó một chuyến.”

Dương Gia Bắc nói: “Dạ, con biết rồi.”

Ông nội Hai, thật ra là nói đến ông nội của Tống Mạt.

Bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng trước đó quan hệ của anh và Tống Mạt gần gũi, vậy nên trưởng bối trong nhà cũng thân thiết với nhau hơn. Ông nội của Tống Mạt là con thứ hai, anh lại không tiện kêu hai tiếng ông nội như Tống Mạt, vậy nên đành giống như những người khác, gọi ông một tiếng ông nội Hai.

Đương nhiên cảnh sát cũng có ngày nghỉ, song làm nghề này, tăng ca đã sớm trở thành chuyện thường tình. Bố mẹ Dương cùng nhau buôn bán, tích góp được ít tiền. Còn về Dương Gia Bắc, anh sống cũng vô cùng đơn giản, phần lớn tiền lương đều tiết kiệm được. Vậy nên mấy năm trước, lúc giá nhà còn chưa tăng cao, anh đã mua một căn hộ ở Cáp Nhĩ Tân. Vốn là mua để làm phòng tân hôn, nhưng…

Nhưng Tống Mạt đi rồi.

Hai ngày sau đó, anh không quá bận nữa, đơn xin nghỉ đông cũng đã được phê chuẩn, được nghỉ 5 ngày. Công việc của anh đặc thù, đừng nói là nghỉ đông, ngay cả bình thường bị bệnh cũng không dám tùy tiện xin nghỉ. Lúc rời đi, cấp trên còn cười nhắc nhở anh tranh thủ lúc nghỉ thì giải quyết tốt việc cá nhân, đừng dây dưa lâu.

Dương Gia Bắc cũng chỉ cười không đáp.

Anh cũng không ở Cáp Nhĩ Tân quá lâu đã lái xe về Tuy Hóa. Đường đi vốn không xa, lái nhanh cũng chỉ mất khoảng hai tiếng. Nhưng lái xe trong thời gian dài, ít nhiều cũng có chút mệt mỏi. Sau khi đến nhà, anh bỏ hành lí vào phòng, uống ly nước rồi ngã đầu xuống giường ngủ.

Căn phòng này là phòng ngủ của Tống Mạt trong suốt những kì nghỉ hè, nghỉ đông năm đó, đó cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất của anh.

Thật ra, ngay từ đầu, lúc Tống Mạt chủ động, anh thật sự không muốn làm. Dù sao Dương Gia Bắc tự nhận mình không phải một tên cầm thú.

Cô lúc đó còn quá nhỏ, chẳng phải người ta thường nói làm chuyện đó quá sớm thì không tốt sao? Lúc ấy cô cũng chỉ vừa mới tích góp đủ phí sinh hoạt, nhưng suy cho cùng Tống Mạt cũng là con gái, đương nhiên cô học đại học sẽ khác hoàn toàn với anh ngày xưa. Dương Gia Bắc có thể một năm dùng đi dùng lại vài bộ đồ, nửa năm cũng chỉ dùng một cục xà phòng đơn giản, nhưng Mạt Lị thì không thể. Anh muốn cô cũng được như các nữ sinh khác, được ăn sung mặc sướng, khoác lên mình quần áo thời trang, dùng sữa tắm thơm ngát, còn phải có mỹ phẩm tốt để dưỡng da nữa.

Dương Gia Bắc chỉ hi vọng Mạt Lị của anh có thể vui vẻ, mấy năm qua cô ấy đã quá khổ rồi, vậy nên anh chỉ muốn tận lực để Tống Mạt được sống trong sung sướng.

Nhưng kỳ nghỉ của anh vốn đã ít, nghề nghiệp lại đặc thù, làm thêm công việc bán thời gian là điều bất khả thi. Mà số tiền học bổng lúc trước dành dụm được cũng đã cho Tống Mạt. Anh suy nghĩ một chút, tiền sinh hoạt và trợ cấp của mình vẫn có thể cầm cự được, chờ qua một năm nữa anh tốt nghiệp, mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều… Đến lúc đó, Dương Gia Bắc có thể nộp đơn xin làm việc ở Đại Liên, nơi đó gần biển, khí hậu cũng không tồi, mùa đông ở đó so với nơi đây vẫn ấm áp hơn nhiều. Dù sao, ngày thường anh ở trong ký túc xá, cũng không tiêu tiền quá nhiều, đến lúc đó sẽ đưa toàn bộ tiền lương của mình cho Tống Mạt, để cô có thể chuyên tâm học hành, thậm chí có thể giúp cô trả hết các khoản vay sinh viên, để Tống Mạt không phải quá lo lắng nữa.

Đương nhiên, anh suy tính đến những việc này, không liên quan gì đến tình dục.

Vậy nên, lúc Tống Mạt yêu kiều ôm lấy cổ anh, muốn anh tiến thêm một bước, Dương Gia Bắc đã kiên quyết từ chối.

Làm sao có thể chứ, cô còn gầy như vậy, anh sợ chính mình làm một hồi lại làm cô đến hỏng luôn.

Nhưng cuối cùng hai người vẫn làm đến bước cuối cùng.

Đương nhiên, lí do không phải là “tôi cũng không còn cách nào khác, cô ấy cứ thế này thế kia” gì đó, chủ yếu là vì Dương Gia Bắc lại đang trong độ tuổi tinh lực tràn đầy, khí huyết sung mãn, chỉ cần Tống Mạt châm chút lửa là đã không thể nhịn được rồi.

Những việc thế này làm sao có thể kết luận là mình đang dung túng cho Tiểu Mạt Lị chứ? Rõ ràng là chính anh cũng nghĩ tới, có ham muốn, thậm chí còn từng mơ về nó, sao có thể thản nhiên ra vẻ đạo mạo, làm như mình đang thuận theo cô mới làm chuyện đó được?

Anh tỉnh táo xác nhận.

Tất cả là do anh muốn.

Đúng vậy, không phải là do “thỏa mãn cô”.

Bởi rõ ràng, bản thân anh cũng có dục vọng.

Nhưng những việc này không dễ dàng như anh nghĩ.

Chuyên ngành anh học vốn đa số là nam, đàn ông con trai lúc tụ tập tại, chủ đề nói chuyện đương nhiên cũng chỉ xoay quanh mấy vấn đề quen thuộc. Đôi khi, bọn họ thậm chí còn nhắc về chuyện đó một cách thô tục dơ bẩn, đến nỗi ruồi bọ vo ve xung quanh cũng chỉ biết vỗ cánh bỏ đi. Song những vấn đề đó, Dương Gia Bắc cũng không tham gia vào.

Anh toàn tâm toàn ý chăm sóc Tiểu Mạt Lị, lo từ việc học đến phí sinh hoạt, thậm chí là cả học phí. Bố mẹ cô nhìn thế nào cũng thấy không thể tin cậy được, mà những người thật sự quan tâm cô cũng chẳng có mấy ai, vậy nên anh lại nhọc lòng gấp bội.

Nghĩ một hồi, trái tim anh cũng đập nhanh hơn, Dương Gia Bắc thực sự lo rằng có ngày mình sẽ lo đến thân thể kiệt quệ luôn mất.

Cho dù là chiến đấu hay những chuyện khác, đều chú trọng chậm rãi tiến tới, mưa dầm thấm lâu, tuyệt đối không thể vội vàng hấp tấp. Anh từ từ khiến Mạt Lị trong lòng mềm nhũn như nước, mới bắt đầu xuất binh công thành, mà trước khi tiến vào anh còn cẩn thận hỏi Tống Mạt, hỏi cô có nguyện ý hay không, có muốn đổi ý không. Chỉ cần cô nói một lời đổi ý, anh sẽ lập tức dừng lại. Lúc đó, Tống Mạt cũng đã kiên định mà nói rằng không hối hận. Song, đợi tới lúc cô muốn quay đầu thì cũng đã muộn, đến lúc hối hận thì tình thế sớm đã nước chảy mây trôi, không thể quay lại. Anh biết rõ rằng mình tốt nhất nên trực tiếp làm cho xong. mấy vết cào cấu trên tay cũng thảm đến mức không nỡ nhìn, song Dương Gia Bắc cũng không tức giận, chỉ cảm thấy đau lòng. Anh tự thấy mình đúng là tội ác đầy trời, dù có thiên đao vạn quả cũng không đủ. Nhưng dẫu cho trong đầu nghĩ như vậy, ý chí của anh vẫn kiên định như cũ, cứ thế mà tiếp tục làm, đến khi đã hoàn toàn lấp đầy mới thôi.

Dương Gia Bắc vốn không phải người hay ngủ mơ. Nhưng sau lần đó, mỗi khung cảnh diễm sắc trong mơ đều có liên quan đến Tống Mạt.

Anh mơ thấy cô che mặt rơi lệ, trong lòng vô cùng áy náy, chẳng biết làm thế nào. 

Anh mơ thấy Tống Mạt khóc lóc nói mình không thương cô, không yêu cô, làm tàn nhẫn đến mức đó.

Thậm chí còn mơ đến lúc tim anh nhũn ra, Tống Mạt lại gần gũi ôm cổ, chủ động hôn anh.

Dương Gia Bắc mở mắt ra.

Anh ngồi thẫn thờ một lúc, rồi không nói lời nào đi vào phòng tắm xối nước lạnh, thay bộ đồ khác, rồi mạnh bạo ném quần áo dơ vào máy giặt.

Sau khi tắm xong, máy giặt còn đang giặt đồ, Dương Gia Bắc cầm điện thoại lướt một hồi, cuối cùng lướt đến số của Tống Mạt.

Ngón tay anh khẽ động.

Năm giây sau, anh vẫn quyết định không ấn xuống.

Ném điện thoại lại chỗ cũ, Dương Gia Bắc quay mặt đi, lặng lẽ ngắm nhìn tuyết rơi trắng xóa ngoài ban công.

Ánh nắng chiều tà nhuốm một vầng sáng cam nhạt trên đỉnh núi tuyết, từ xa trông hệt như lòng đỏ của một quả trứng vịt muối.

Hoàng hôn buông xuống, cả thành phố chìm trong tuyết trắng.

Mùa đông ở ba tỉnh Đông Bắc đến sớm như vậy đấy.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, Dương Gia Bắc cúi đầu.

Trên màn hình nhấp nháy hai chữ.

Tống Mạt.

Mà lúc này, Tống Mạt vừa mới tắm xong, mái tóc chưa kịp lau khô, để chân trần, ngồi trên ghế sô pha ở khách sạn mà cầm điện thoại.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định gọi cho anh.

Nhưng không ai bắt máy.

…Chắc là còn đang bận nhỉ?

Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, mới năm giờ chiều mà trời cũng đã sắp tối rồi.

Lúc cô còn đang chần chừ xem có nên gọi lại hay không, hai phút sau, bên kia rốt cuộc cũng gọi lại.

Tống Mạt nhanh chóng bắt máy: “Alo”.

Qua điện thoại, cô nghe được nhịp thở nhẹ nhàng của Dương Gia Bắc.

Còn có giọng nói lạnh nhạt, hờ hững đó: “Xin lỗi, lúc nãy tôi đang bận, có việc gì không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play