Đồ đạc cứ vậy mà gửi lại đó, có Dương Gia Bắc, cô cũng không cần phải xác minh thân phận. Thậm chí khi nói chuyện đối phương còn hớn hở hỏi: “Bạn gái à?”

Dương Gia Bắc sững người một chút: “Không phải.”

“Chỉ là hàng xóm.”

Hai chữ cuối dù sao cũng không đúng lắm.

Từ mười mấy năm trước, hai người vốn cũng không còn là hàng xóm nữa rồi.

Ra khỏi Cục Cảnh sát, Tống Mạt khách sáo tạm biệt anh, đi gọi điện thoại cho bố. Bố cô bên kia nói tới nói lui một hồi lâu, cô mới rõ chuyện. Tối nay bố cô tăng ca đột xuất, bảo cô tìm một quán nào đó ăn cơm trước, hai tiếng sau lại đến tìm ông ấy.

Dương Gia Bắc đứng ở bên cạnh, đường lớn không có tuyết, chỉ có vành đai xanh lấm bẩn do bị đạp lên bên mép đường. Anh bước đến gần, dùng ngữ khí chắc chắn nói: “Tối nay chú Tống lại tăng ca à?”

Tống Mạt xoay mặt: “Sao anh biết?”

Dương Gia Bắc nói: “Bình thường lúc rảnh rỗi thường đến chỗ ông ấy ăn cơm.”

Tống Mạt: “Ừm.”

“Khi nào ông ấy gặp cô?”

Tống Mạt khẽ nâng tay: “Hai tiếng sau.”

“Đi thôi”. Anh nói: “Dẫn cô đi ăn cơm trước vậy.”

Tống Mạt xua tay: “Không cần đâu…”

Mới nói đến đây, Dương Gia Bắc đã đem vali của cô xách lên, sức anh không hề yếu, xách vali nặng như vậy mà trông như tùy tiện ôm một chú gà con mới nở: “Tiện đường thôi.”

Tống Mạt định phản bác, cô cũng chưa nói mình định đi đâu, Dương Gia Bắc làm sao mà “tiện đường” được chứ?

Mà thôi, ngẫm lại hình như cũng chẳng có gì để nói, Tống Mạt bỏ qua cái lạnh thấu xương, chiếc áo khoác nhung vốn có thể giữ ấm khi ở Bắc Kinh, đến nơi này cũng chỉ có thể bảo đảm cô không bị tê cóng cả người. Dương Gia Bắc còn áo khoác trên xe, nhưng áo lại hơi mỏng hơn, chắc là thường mặc lúc làm nhiệm vụ. Anh mặc chiếc áo mỏng manh đó, để cô mặc áo khoác lông vũ thật dày của mình.

Chiều cao của Tống Mạt cũng không tính là thấp, lúc không mang giày cũng cao khoảng 1m70, tùy tiện đi giày vào cũng cao đến 1m73, thậm chí là 1m74. Nhưng đối với Dương Gia Bắc, vẫn tính là thấp.

Đối với anh mà nói, Tống Mạt dù cao 1m50, 60 hay 70 cũng chẳng khác biệt là mấy.

Dẫu sau, kể từ thời khắc chia xa nhau, dọn đến chỗ khác, hai người đã hoàn toàn không liên lạc nữa.

Cô chỉ biết anh sống ở Cáp Nhĩ Tân, hoàn thành được ước mơ thời niên thiếu, trở thành một cảnh sát nhân dân, cũng chỉ biết mấy năm qua anh sống khá tốt…

Chỉ vậy mà thôi.

Vào mùa đông, cảnh đêm ở Cáp Nhĩ Tân vô cùng diễm lệ, Dương Gia Bắc không nói tiếng nào, cũng không hỏi Tống Mạt muốn ăn gì, một đường chạy đến một quán ăn bình dân, mặt tiền không quá lớn nhưng lại khá sạch sẽ. Hai người tìm một chỗ ngồi gần máy sưởi, Dương Gia Bắc cũng không xem thực đơn, trực tiếp gọi ba món thịt heo sốt Bắc Kinh, địa tam tiên*, gà hầm nấm.

Địa tam tiên: Địa Tam Tiên (tiếng Trung: 地三鲜; bính âm: Dì sān xiān): là một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào. Các thành phần khác có thể bao gồm tỏi, hành lá, v.v. Cái tên này có nghĩa là "ba báu vật của trái đất" bởi vì nó bao gồm ba thành phần chính được liệt kê ở trên.

Tống Mạt cầm đôi đũa tiện lợi mà bà chủ đưa, còn chưa kịp tách đũa thì Dương Gia Bắc nói: “Chờ đã.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Dương Gia Bắc quay đầu ra ngoài, qua lớp cửa kính, Tống Mạt thấy anh đi vào một siêu thị mini bên cạnh quán. Một lát sau, anh lại cầm thứ gì đó quay lại, nói với chủ quán vài câu rồi đi vào phòng bếp.

Đến lúc quay lại bàn ngồi xuống, Dương Gia Bắc đưa cho cô một đôi đũa đã được trụng qua nước nóng.

Tống Mạt chần chừ một lát, cũng đưa tay nhận lấy. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Cô nói: “Cảm ơn.”

Thật ra, Dương Gia Bắc đã thay đổi rất nhiều. Dường như, anh cũng chẳng có lời gì để nói với Tống Mạt, đợi đồ ăn nóng hổi được mang lên, anh bèn tách đũa ra rồi vùi đầu ăn.

Tống Mạt cũng bắt đầu ăn, cô chọn hãng hàng không giá rẻ, vậy nên đồ ăn vặt phát trong chuyến bay khá ít, đến hiện tại đã sớm tiêu hóa hết. Gà hầm nấm nóng hổi, tuy thực đơn ghi là “gà con”, nhưng lại dùng gà mái già nuôi thả, đem nấu canh cũng khá thơm. Nấm cũng không phải loại bình thường mà là nấm được hái trong núi Đại Hưng An mang ra. Sau khi nấu chín, hương vị của canh gà cũng đậm đà, không cần phải thêm mấy loại gia vị lung tung hay kỹ thuật nấu nướng tinh xảo, tất cả đều là hương vị nguyên bản của nguyên liệu.

Nhắc đến đồ ăn Đông Bắc, người ta nếu không nói đến món hầm thì cũng là đồ nướng, dường như người Đông Bắc mỗi ngày chỉ ăn hai món này vậy. Song trên thực tế thì không phải như thế. Đất Đông Bắc tơi xốp phì nhiêu, lại có thêm băng tuyết bao phủ, lúa năm nào cũng được mùa, thậm chí có thể xem là tinh túy của đất trời.

Thịt heo sốt Bắc Kinh cũng thế, lớp bột mỏng bên ngoài được chiên vàng giòn, thịt heo thấm đẫm sốt, kẹp thêm một ít hành lá và dưa leo thái mỏng, sau đó dùng bánh tráng cuốn lại, cắn hai miếng là hết một cuốn. Hai người đều không nói chuyện, cứ vậy mà ăn, nửa chừng thì Dương Gia Bắc bèn gọi chủ quán, kêu thêm một tô canh trứng.

Món canh ấy dành cho Tống Mạt, lúc nãy ăn cô xém chút đã mắc nghẹn rồi.

Dương Gia Bắc ăn cơm rất nhanh, chắc là do bệnh nghề nghiệp chứ không phải kiểu ăn ngấu nghiến, vung vãi lung tung, chỉ là ăn nhanh, sạch sẽ gọn gàng, cứ vậy mà bỏ đồ ăn vào miệng.

Nếu so với tốc độ ăn một phát hết nửa mâm này của anh, Tống Mạt chỉ như đang nhấm nháp mà thôi.

Chờ cô ăn xong, anh mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì”. Tống Mạt giải thích: “Sắp đến ngày giỗ của ông nội nên tôi về quê thăm ông… Chú ba cũng nói tôi tiện đường thì cũng bố về.”

Dương Gia Bắc nói: “Đúng là nên về.”

Tống Mạt cúi đầu, nhìn chằm chằm tay mình: “Nghe chú ba nói, năm đó đám tang của ông nội, anh đã giúp đỡ rất nhiều.”

Anh đáp: “Việc tôi nên làm thôi.”

Nên làm?

Sao lại nên được?

Nếu là bảy năm trước, quả thực Dương Gia Bắc có tư cách nói những lời này, dù gì trong mắt trưởng bối, anh miễn cưỡng cũng được xem là bạn trai cô.

Khi đó, khu dân cư cô sống ngày càng ít gia đình ở lại, bố cô suốt ngày ra ngoài làm việc, cũng không có ở nhà. Ông nội Tống Mạt cũng ở nhà chú ba, chân không tiện đi lại cũng lực bất tòng tâm, không cách nào chăm sóc cô.

Dương Gia Bắc đưa đón Tống Mạt vài lần, không yên tâm để một cô gái ở lại chỗ đó. Công nhân nghỉ việc nhiều, mấy việc lộn xộn náo loạn cũng không ít. Anh lớn hơn Tống Mạt, cũng đã chứng kiến những công nhân thất nghiệp đó lẻ loi đến mức nào, ngày ngày chỉ biết đạp xe mấy vòng ngoài nhà máy, cũng từng nghe cha mẹ kể lại rằng, mỗi khi đông về, nhà bọn họ đến tiền sưởi ấm cũng không có, cả gia đình đáng thương đến mức khiến người ta tiếc hận…

Khốn đốn đến mức cùng đường như vậy, cũng không thể tránh khỏi cảnh bần cùng sinh đạo tặc.

Một cô gái nhỏ như cô, tuổi cũng không lớn, cứ quanh quẩn một mình như thế cũng quả thật quá nguy hiểm.

Dương Gia Bắc nói chuyện với bố mẹ xong, lại đi tìm ông nội của Tống Mạt thương lượng, gọi cho bố cô, cuối cùng quyết định để cô đến ở tại nhà mình. Anh dọn đồ vào phòng ngủ nhỏ phía sau, đem căn phòng rộng rãi, sáng sủa của mình nhường cho Tống Mạt.

Ngày đầu tiên Tống Mạt dọn đến, Dương Gia Bắc cùng bố Dương xắn tay áo vào bếp nấu ăn. Nào là thịt heo sốt Bắc Kinh, thịt kho tàu, cà tím nhồi thịt, gà con hầm nấm,…

Một bàn đồ ăn thịnh soạn được dọn ra để chiêu đãi cô.

Ban ngày lúc bố mẹ không ở nhà, Dương Gia Bắc với Tống Mạt cùng nhau đọc sách, chơi game, xem phim, hai người cứ thế chơi với nhau, khiến dư vị ngọt ngào thoáng chốc lấp đầy trái tim thiếu nữ. Tống Mạt hai mắt ngấn nước hôn anh, câu lấy cổ anh mà nhỏ giọng thắc mắc có phải đồ ăn tối hôm qua là do anh làm không? Còn nói mình thích nhất là thịt sốt Bắc Kinh với gà hầm nấm…

Dương Gia Bắc cười.

Hai món đó thật sự là anh làm.

Tống Mạt cầm lấy miếng bánh cuối cùng trên đĩa, nhanh nhẹn cuốn thịt sốt, hành lá với dưa leo rồi yên lặng ăn nốt.

Dương Gia Bắc thích nấu ăn, lúc nào cũng để cô ăn miếng đầu tiên và miếng cuối cùng.

Thói quen này, không ngờ đến bây giờ vẫn còn giữ.

Sau khi ăn xong cũng vừa đúng lúc, Dương Gia Bắc chở Tống Mạt đến nhà hàng mà bố cô làm việc. Bố Tống cũng không nhiều lời với con gái, ông ấy cũng không có nhiều tiền, đến bây giờ vẫn sống ở khu ký túc xá lúc trước được sắp xếp.

Tống Mạt cũng không trông cậy gì nhiều, chỉ cùng bố thương lượng thời gian về quê. 

Còn cô thì về khách sạn đã đặt trước.

Mà trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy, bố Tống đã bày ra vẻ mặt của người cha già mà nói với Dương Gia Bắc: “Mạt Lị nhà chú đành giao cho cháu, phiền cháu rồi.”

Tống Mạt nói: “Bố nói gì vậy chứ? Chúng con đã chia tay lâu rồi.”

Bố Tống thở dài: “Cái con bé này…”

Cứ thế, bố Tống nhờ Dương Gia Bắc đưa cô về khách sạn.

Cũng may đường không quá xa, chưa đến 7km. Đến nơi, Tống Mạt trả lại áo lông vũ cho Dương Gia Bắc rồi xuống xe, anh mở cốp xe lấy hành lý của cô, vừa mới xách vali ra, còn chưa kịp để xuống thì nghe Tống Mạt mừng rỡ nói: “Lão Chung, sao anh lại xuống đây rồi?”

“Rảnh rỗi nên đi dạo chút thôi, cũng sợ cô không tìm thấy chỗ này…”

Giọng nam thoải mái, nhẹ nhàng này khiến Dương Gia Bắc hơi nhíu mày, một tiếng cộp vang lên, anh đóng cốp xe lại, cầm theo vali nhỏ của Tống Mạt, híp mắt nhìn nam nhân khoác áo lông dê màu nâu nhạt trước mặt. Vóc dáng không cao, chỉ hơn Tống Mạt khoảng nửa cái đầu, làn da trắng nõn, khí chất thanh tân, sạch sẽ lại có phần thư sinh, thoạt nhìn chỉ cần đẩy nhẹ một cái cũng đứng không vững.

Chung Nhạc chủ động bước đến, cười hỏi: “Anh là?”

Dương Gia Bắc không nhúc nhích, nhìn Tống Mạt rồi nói: “Cô ấy gọi tôi là anh.”

Lời này cũng đúng, tuy rằng Tống Mạt gọi anh là anh Gia Bắc, nhưng kiểu xưng hô này cũng chỉ lúc hai người ở riêng với nhau mới dùng, gọi một cách nhẹ nhàng chậm rãi. Nếu nói là anh thì cũng không sai, anh người yêu cũng được tính là anh vậy.

Tống Mạt nói: “Anh ấy tiện đường thôi.”

Chung Nhạc cười: “Ồ, vậy làm phiền anh rồi”

Dương Gia Bắc xách hành lí trên tay, híp mắt nhìn Tống Mạt đang cúi đầu.

“Không tiện đường.” Anh nói: “Tôi cố ý chạy xe hơn mười cây số, cũng chỉ để đưa cô ấy đến nơi thôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play