Lí do để gọi điện cho Dương Gia Bắc, chủ yếu là vì muốn trả áo khoác lông vũ cho anh.
Áo khoác lông vũ sớm đã được giặt xong, khi treo lên, bông bông xốp xốp, sạch sẽ mát mẻ, không có mùi nào khác. Từ sau khi nghỉ việc Tống Mạt không còn dùng nước hoa nữa, nhưng mũi cô vẫn có vấn đề, trong lòng cứ nghi rằng trên người của mình vẫn còn mùi nước hoa đọng lại...
Dù có thế nào, thì khi mượn quần áo người khác, lúc trả lại, phải luôn sạch sẽ.
Cho dù đối phương có là Dương Gia Bắc.
Mai là tròn năm năm ngày ông nội qua đời, năm năm trước Tống Mạt không thể tới, giờ quay về thêm một lần nữa, dường như trong nhà chẳng hề có chỗ cho cô. Không nói đến mẹ bên ấy, bố bên này cũng đã có gia đình mới. Thật sự thì người vợ thứ hai của ông ấy không tệ, con cái cũng hiểu chuyện, thậm chí còn niềm nở muốn mời cô ăn bữa cơm cùng. Nhưng Tống Mạt thức thời, không đi đến quấy rầy các thành viên trong gia đình họ vui vẻ hòa thuận, đành nhẹ nhàng từ chối khéo, rồi ở lại một mình trong khách sạn.
Thoạt đầu Tống Mạt dự định rằng ngày mai gặp Dương Gia Bắc sẽ trả quần áo cho anh, thế nhưng Dương Gia Bắc đã từ chối.
“Mai có nhiều việc, dễ quên lắm.” Dương Gia Bắc bảo: “Hay là tối nay đi, tôi có thời gian.”
Tống Mạt vô thức nhìn ra bên ngoài.
Đêm đã đến.
Cô xác nhận lại: “Bây giờ?”
“Ừ, cô ở khách sạn nào?”
“Trí nhớ của tôi vẫn tốt.” Tống Mạt nói: “Ngày mai đi.”
“Trí nhớ của cô quả thật rất tốt, đi taxi cũng có thể bỏ mất vali.” Dương Gia Bắc nói: “Cô gửi cho tôi định vị, tôi lái xe qua.”
Tống Mạt: “...”
Đành quyết định vậy thôi.
Tống Mạt gửi định vị của mình cho anh.
Tuy Hóa không phải là thành phố lớn, Tống Mạt để ý tới lộ trình lái xe, thật sự rất nhanh, nói không chừng chưa đầy hai mươi phút là tới. Cô đã ngủ suốt cả một buổi chiều, mãi đến lúc chạng vạng nhất mới tỉnh lại, xung quanh vắng vẻ và yên ắng, khi mở mắt ra nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ, cô lại có cảm giác muốn chết đi.
Tống Mạt rửa mặt sạch sẽ, thoa kem dưỡng da qua loa, rồi đánh son, ngồi ở mép giường, lặng lẽ nhìn kim giây đang chậm rãi chuyển động từng chút một.
Dường như, sau cuộc gọi điện với Dương Gia Bắc kết thúc, rốt cuộc cô cũng có cảm giác như được trở về nhà.
Cuối cùng cô cũng đã trở về, về lại thành phố vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này.
Tống Mạt đã quên béng mất một câu nói mà cô từng đọc ở đâu đó, rằng những người cùng thế hệ với cô đến từ vùng Đông Bắc, sinh ra chỉ để rời đi.
Khác với các tỉnh khác, khi xa nhà, khắp cả Hắc Cát Liêu*, tất cả đều là đồng hương vùng Đông Bắc. Người nhà thường bảo rằng Sơn Hải quan chính là nhà, nhưng người bên ngoài lại nói:
“Đừng đầu tư vào Sơn Hải quan.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Hắc Cát Liêu*: nói đến ba tỉnh Đông Bắc (Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh).
Gió lạnh thấu xương, nhưng sự nhiệt huyết khó mà hạ nhiệt.
Việc Tống Mạt rời khỏi vùng đất đen này không phải là “chạy trốn”, mà như thể cô lại kiếm tìm một chiếc quan tài yên tĩnh cho chính bản thân mình.
Lúc còn làm việc ở Bắc Kinh, tối đến cùng nhau uống rượu, có một đồng hương đến từ Hồ Lô Đảo nói đùa rằng: “Trừ Đông Bắc ra, ở đâu bạn cũng có thể nhìn thấy người Đông Bắc.” Dù đùa chỉ là đùa, thế nhưng câu nói ấy cũng không sai.
Cho dù là đi làm, hay là đi chơi, đi ăn cơm uống rượu, đều thường nghe thấy giọng địa phương quen thuộc. Người khác thì không sao, chứ mỗi lần Tống Mạt nghe thấy, cô đều mơ hồ nhớ lại, mười bảy năm đầu của cuộc đời, người bán hàng rong bên ngoài cửa sổ...
“Bánh gạo... bánh gạo nếp... bánh gạo rán...”
“Ngô… ban đêm có ngô nếp dẻo…”
“Ban đêm có giọt ngô nếp dính vào que xiên…”
Ai lại bằng lòng rời bỏ quê hương mình chứ.
Khu vực bí mật trực tuyến thường xuyên xảy ra hỗn chiến giữa hai miền nam bắc, ai còn nhớ rằng ba tỉnh phía đông là con cả của Trung Quốc thời đại mới, lấy bê tông cốt thép làm gân cốt, dầu chảy cuồn cuộn trong huyết quản, đất đen chứa đầy cơ bắp.
Người khác đều nói Đông Bắc rét lạnh, nhưng Tống Mạt lại thích không khí ở nơi nay, lạnh căm, lạnh buốt, mát rượi, hít một hơi thật sâu, thấm vào trong như thể muốn trút sạch phổi người ta.
Nhưng vì cô đi xa quá lâu nên quên mất quê nhà lạnh cỡ nào, mãi cho đến hôm qua mới mua cho mình chiếc áo lông dài đến mắt cá chân.
Buổi tối tuyết lại rơi, may thay tuyết không quá dày, lúc Dương Gia Bắc gõ cửa phòng Tống Mạt, cô đã mang theo một chiếc túi đựng áo khoác lông vũ. Nghe Dương Gia Bắc nói bên ngoài đang có tuyết rơi, cô sững sờ giây lát.
“Chúng ta đi ăn trước đi.” Dương Gia Bắc nói: “Tuyết rơi mang theo đồ không tiện, ăn trước rồi hẵng nói sau.”
Tống Mạt nói: “Tốt nhất là hãy để nó ở trong xe của anh đi.”
“Thôi.” Dương Gia Bắc phản đối: “Bãi đậu xe ở đây đã kín chỗ rồi, thế nên tôi đậu xe khá xa, lát nữa sẽ chở cô đi, lúc đó mang theo cũng không muộn.”
Được rồi.
Tống Mạt lặng lẽ cất quần áo lại.
Địa điểm ăn uống rất gần nên cô không phải đi bộ xa. Người dân miền Bắc đã quen với việc trông thấy tuyết rơi, vậy nên họ thường sẽ không mang ô, chỉ trừ khi nó quá dày đặc. Những chiếc giày trượt băng vắt trên cây ở ven đường và ở các cửa tiệm đã được dọn sạch từ lâu, ánh đèn thắp sáng rực rỡ, phản chiếu lớp tuyết dày mịn. Khi đi bộ, đi trên tuyết là ít trơn trượt nhất, tuy nhiên, vẫn cần lưu ý, ở những chỗ có tuyết lẫn nước, đặc biệt là trên những viên gạch vuông, tuyết nửa tan, nửa chưa tan, lúc đóng băng, có thể trơn đến mức khiến người ta ngã chỏng vó lên trời.
Trên đường đi Tống Mạt cẩn thận tránh những chỗ đó, đi theo sau Dương Gia Bắc, nhìn anh bước vào quán ăn một cách quen thuộc. Nhiều năm rồi không đến, khi về lại quê nhà, cô như một vị khách ở nơi này, chỗ thân quen đã dần trở nên hoang tàn và mục nát, những cửa tiệm mới lần lượt ra đời, tựa như bầu không khí lạnh lẽo này, vừa làm sạch phổi cô, cũng vừa xóa sạch những hồi ức trong cô.
Người ta nói ẩm thực vùng Đông Bắc cũng có nét giống người vùng Đông Bắc, hào phóng, thẳng thắn, tên các loại món không cầu kỳ, khẩu phần đầy đủ, mùi vị đậm đà. Dương Gia Bắc vẫn như mọi hôm ăn rất ngon miệng, từ thịt lợn chiên giòn, sợi chần trộn, thịt bò xào sợi măng, lại tới nấm tươi chiên. Tống Mạt vốn không muốn ăn, nhưng khi nhìn thấy anh ăn, cô liền cầm lấy đôi đũa đã tráng qua nước nóng, rồi ăn từng chút một.
Hai người không nói chuyện được nhiều, thời gian dường như đã khiến người trước mặt trở nên xa lạ. Tống Mạt không quen với sự lạnh lùng của Dương Gia Bắc, nhưng cô cũng biết rõ nguyên do.
Suy cho cùng, trước kia chia tay đột ngột, chính cô là người đã buông tay.
Bây giờ Dương Gia Bắc vẫn có thể đối xử với cô như em gái nhà bên, điều đó đã tốt rồi.
Tống Mạt gọi bia Cáp Nhĩ Tân, nhưng Dương Gia Bắc không ngăn cản, mà chỉ im lặng nhìn cô uống. Uống được nửa ly, Tống Mạt hỏi anh, rằng có muốn thử không?
Dương Gia Bắc lắc đầu từ chối: “Tôi lái xe.”
Tống Mạt hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục uống.
“Tôi nghe nói cô đã từ chức.” Dương Gia Bắc cuối cùng cũng lên tiếng: “Muốn đổi việc không?”
Tống Mạt vẫn cúi đầu: “...Tôi vẫn chưa nghĩ tới.”
Dương Gia Bắc hỏi tiếp: “Cô định ở nhà mấy ngày?”
“Chỉ hai ngày này thôi.” Tống Mạt nói: “Tôi muốn đi dạo quanh Đại Liên, gặp gỡ các bạn cùng lớp.”
Cô còn có nhà nào để ở nữa chứ.
Không còn cách nào để quay lại tòa nhà khu nhà máy vốn đã chẳng có mấy ai ở nữa, ông ngoại và bà ngoại đã mất, bố cô cũng có gia đình riêng.
Về đến quê, cô chỉ có thể trả tiền phòng để ở khách sạn.
“Mẹ tôi rất nhớ cô.” Dương Gia Bắc cúi đầu, khẽ nói: “Đã lâu rồi cô không về, bà ấy rất quan tâm cô, lúc nào cũng nhớ tới cô.”
Tống Mạt vừa nhấp một ngụm bia được làm từ lúa mì, nhiều bọt và có vị hơi đắng, còn có mùi bia đặc trưng nữa.
Cô nói: “Tôi cũng nhớ bà ấy lắm.”
“Bà ấy nhờ tôi hỏi cô.” Dương Gia Bắc nói: “Cô có muốn về đó ở mấy ngày không? Phòng đã dọn sẵn chờ cô, đó cũng là nơi trước kia cô ngủ.”
Tống Mạt lắc đầu: “Không cần đâu, thay tôi cảm ơn dì.”
Sau khi lặng lẽ kết thúc bữa ăn, Dương Gia Bắc thanh toán hóa đơn. Trên đường về, Tống Mạt uống bia, bước đi có phần lảo đảo, nhìn không rõ, suýt chút đã trượt chân, bước đi loạng choạng, Dương Gia Bắc nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo mạnh lại để cô đứng vững trên mặt đất.
Anh kéo rất mạnh, cơn đau khiến Tống Mạt giật mình, rất nhanh đã tỉnh táo lại. Cô im lặng, vốn dĩ muốn nói lời cảm ơn, nhưng không hiểu vì sao, lại bị gió lạnh bóp nghẹt, chẳng thốt được lời nào.
Lời nói “về cẩn thận” của Dương Gia Bắc cũng bị đóng băng.
Lúc tiễn cô lên lầu, Tống Mạt xoay người đi lấy áo khoác lông vũ, hơi nóng lan tỏa, thoải mái ấm áp, khi đưa đồ cho Dương Gia Bắc, Tống Mạt nhìn chằm chằm vào tay anh, đột nhiên hỏi: “Dương Gia Bắc, anh có muốn ngủ lại đây không?”
Một câu nói như đang đốt lên tiếng pháo nổ, Dương Gia Bắc định nhận lấy túi, nhưng nghe xong câu này, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.
“Tống Mạt Lị.” Anh gọi tên cô, từng chữ một: “Cô xem tôi là vịt à?”