“Sao cô mặc ít vậy?”
Sau khi lên xe, sự im lặng chỉ kéo dài khoảng năm phút thì bị Dương Gia Bắc phá vỡ.
Anh cũng không nhìn sang phía cô, khi còn bé sống lưng của Dương Gia Bắc vốn đã thẳng tắp, đến khi trưởng thành lại càng giống như cây thông cao sừng sững. Những đêm mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân không có gì đặc biệt mấy, không khí ban đêm lạnh chết người cũng không phải nói quá, vậy nên số người đi lại buổi đêm ít hẳn đi vào mùa đông.
Tống Mạt: “Không ngờ trời lại lạnh như vậy.”
Cô không ngồi ở ghế phụ, mà ngồi ở hàng ghế sau, ngồi xen kẽ với Dương Gia Bắc. Cô cũng không có tâm trạng ngắm cảnh ngoài cửa sổ, mà ngẩn người nhìn chằm chằm và gương chiếu hậu, gương chiếu hậu quá nhỏ, nên từ góc nhìn của Tống Mạt, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt với chiếc mũi cao của Dương Gia Bắc. Cũng chính vì điểm này, mà khi ra ngoài chơi, Dương Gia Bắc thường xuyên được coi là người nước ngoài.
Tiếng anh và tiếng nga của anh rất tốt, hoặc có thể là bản thân anh có năng khiếu về ngoại ngữ. Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, Dương Gia Bắc có thể chọn thi tiếng Nga, nên hoàn toàn không cần học Tiếng Anh nữa. Còn Tiếng Anh của Tống Mạt từ nhỏ đã kém, Dương Gia Bắc phải phụ đạo cho cô, kỹ năng đọc và nghe đều dạy cho Tống Mạt từng chút một. Đến khi thi đại học, anh giống như hầu hết các bạn cùng lớp, vẫn đăng ký thi môn Tiếng Anh vào kỳ thi đại học.
Anh còn làm bài rất tốt.
Nhưng cũng không phải là không có khuyết điểm, khi còn nhỏ Dương Gia Bắc bị một đám trẻ con cô lập, Nhị Mao Tử và Tiểu Xuyến Tử vừa hét vừa chỉ trỏ, nói rằng anh là bà già, rất nhiều đứa trẻ đều không muốn đến gần anh, họ nói rằng anh có chiếc mũi cao và hốc mắt sâu, giống mụ phù thủy trong phim.
Tống Mạt không sợ Dương Gia Bắc.
Trong mắt con gấu con được con sói đơn độc che chở mà nói, nó tin rằng con sói ấy sẽ không bao giờ dùng răng nanh cắn đứt cổ nó.(*)
(*) con gấu con là Tống Mạt, con sói là Dương Gia Bắc.
Dương Gia Bắc vẫn luôn tập trung nhìn con đường phía trước, đây là xe của anh, rất sạch sẽ, không có mùi da hay là mùi hỗn hợp khác, sạch sẽ đến mức không nhìn ra được đây là xe của một người đàn ông độc thân. Kính cửa xe được đóng kín lại, để cho cô cảm thấy ấm hơn, Tống Mạt mặc áo khoác lông vũ của anh, ngón tay lạnh cóng của cô cuối cùng cũng đã trở về với thế giới rồi, lúc sau, cô lại nghe anh hỏi: “Đã bao nhiêu năm rồi không trở về?”
Tống Mạt: “Nhớ không lầm thì cũng đã sáu bảy năm rồi.”
“Vậy thì cũng khá lâu rồi.”
“Ừm.”
Đèn đỏ.
Xe chầm chậm dừng lại.
Vẫn còn năm mươi giây nữa.
Dương Gia Bắc để tay trên vô lăng.
Tống Mạt nhìn hàng mi dày của anh qua kính chiếu hậu.
Ngoài ra nhãn cầu của anh cũng có màu nâu nhạt. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Đồng hồ đếm ngược chưa bao giờ chậm đến vậy, như việc vội vàng muốn ăn bữa trưa, mà cô giáo vẫn còn đang giảng bài, giống như vội vã muốn đi vệ sinh mà vẫn còn năm mươi giây nữa mới được nộp bài sớm vậy.
Cuối cùng cũng chuyển sang màu xanh, Dương Gia Bắc mở miệng: “Xem ra là rời đi lâu quá rồi, nên cũng quên luôn là quê của mình lạnh đến mức nào.”
Tống Mạt: “Nhà tôi không ở Cáp Nhĩ Tân.”
Dương Gia Bắc: “Cũng không ở Hắc Long Giang sao?”
Tống Mạt: “...”
Cuối cùng cô cũng rời mắt khỏi gương chiếu hậu, nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, nhìn thấy ngoài trời tuyết đang rơi, nhìn thấy có người đang chỉ huy đập vỡ băng tuyết đọng lại trên cây xuống.
Dương Gia Bắc tập trung lái xe, cũng không hề nhìn Tống Mạt lấy một lần, chỉ hỏi cô.
“Trở lại khi nào thế?”
“Chiều hôm nay.”
“Sao lại nghĩ đến chuyện đi taxi?”
“Đầu tiên tôi đã mua vé xe buýt, sau đó nhân viên nói rằng mỗi một tiếng rưỡi mới có một chuyến xe, vì vậy nên tôi mới gọi xe taxi.”
Dương Gia Bắc hiếm khi nói một câu dài: “Đó không phải là nhân viên gì cả, mà là cố ý lừa cô. Cô phải hỏi những người mặc quần áo bảo vệ, trên cổ có đeo thẻ công tác, đó mới đúng là nhân viên.”
Tống Mạt: “Cảm ơn.”
Dương Gia Bắc lại hỏi: “Cô đến Cáp Nhĩ Tân làm gì?”
Tống Mạt: “Anh có thể thay đổi giọng điệu khi nói chuyện với tôi được không? Đừng có như thể đang thẩm vấn tù nhân chứ?”
Thấy giọng điệu của cô nặng hơn một chút, Dương Gia Bắc im lặng, mím môi không nói gì.
Hai phút sau, anh mới lạnh lùng nói một câu: “Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp.”
Anh nói lời này mà không hề có chút cảm giác có lỗi nào, như thể Tống Mạt mới là người sai vậy.
Xin lỗi mà không có chút thành ý nào.
Nhưng thật ra anh đã rất chân thành rồi, từ lúc đó trở đi, Dương Gia Bắc yên tĩnh lái xe, không nói lời nào.
Tống Mạt có chút tức giận trừng mắt nhìn gương chiếu hậu, nhưng cũng chỉ có thể thấy nửa trên của khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc của Dương Gia Bắc, giống hệt như trong trí nhớ, không, có lẽ là còn trưởng thành hơn so với trong trí nhớ.
Thực ra trước đây Dương Gia Bắc cũng khá trưởng thành rồi.
Không nói đến chuyện anh lớn hơn cô, mà là so với cô anh càng “hiểu biết”, ân cần và hòa nhã với mọi người hơn cô. Sau khi bố cô biết chuyện hai người yêu nhau, ông ấy cũng không nói gì, chỉ nói với Tống Mạt qua điện thoại là phải chăm sóc bản thân thật tốt, bên này ông ấy bận việc, việc làm ăn không dễ nên kiếm tiền cũng rất khó, còn về tiền học phí, thì trước tiên Tống Mạt hãy nộp đơn xin vay vốn sinh viên, đợi khi nào ông ấy kiếm được nhiều tiền, thì sẽ gọi lại cho cô sau.
Khi Tống Mạt đang lo lắng về chuyện sinh hoạt phí, thì Dương Gia Bắc đã âm thầm, lấy tất cả tiền học bổng và tiền trợ cấp mà anh dành dụm nhiều năm nay, đưa cho cô, để cô trang trải chi phí sinh hoạt trong lúc học đại học.
“Chỗ tiền này em cứ cầm trước đi.” Dương Gia Bắc nói: “Năm sau anh tốt nghiệp rồi, khi có việc làm thì sẽ có tiền lương. Anh cũng không tiêu nhiều tiền. Còn em muốn ăn cái gì, hay muốn mua cái gì cũng được, anh cho em.”
Dương Gia Bắc thực sự đã làm như vậy từ nhỏ cho đến khi hơn mười tuổi.
Tống Mạt nghĩ không ra nên tặng cho anh cái gì, vì dường như anh không thiếu cái gì, cũng không cần cái gì cả.
Những chuyện mà người lớn lo lắng từ trước đến này đều không hề xảy ra, ngay cả sau khi hôn rồi, thì hành động quá đáng nhất mà Dương Gia Bắc làm là ôm mặt cô, rồi áp vào trán cô, thấp giọng hỏi cô là có chắc chắn muốn ở bên anh không?
Sao có thể không chắc chắn chứ? Trường đại học mà Tống Mạt trúng tuyển vẫn là ở Đông Bắc, nhưng mà không phải là ở Hắc Long Giang, mà là ở Đại Liên - Liêu Ninh, vẫn chưa đi ra khỏi ba tỉnh Đông Bắc này.
Khi Dương Gia Bắc cúi người, thở hổn hển hỏi cô, Tống Mạt gật đầu, nước mắt vẫn đang chảy xuống, cô ngẩng mặt lên, áp đôi môi mát lạnh của mình lên nốt ruồi nho nhỏ ở xương quai xanh của anh.
Trước và sau khi ở bên nhau cũng không có cái gì khác, Dương Gia Bắc giống như một người làm vườn lần đầu tiên nhận được một bông hoa quý hiếm vậy, đột nhiên từ một người đàn ông trưởng thành chững chạc, bỗng trở nên bối rối, lúng túng, khi muốn nắm tay còn hỏi cô là có được hay không, hôn cũng hỏi, ôm cũng hỏi, thậm chí ngay cả khi được “mở” Mạt Lị, cũng hỏi cô là chắc chắn chưa? Sẽ không hối hận chứ?
Em thật sự sẽ không hối hận?
Thực sự không sợ sao?
Đồng ý thật sao?
Nụ hôn đầu tiên là do Tống Mạt chủ động, chuyện này cũng vậy. Cô bị đè ép bởi áp lực vô hình và bị sương mù che khuất khiến cho cô không thể nhìn thấy con đường phía trước, cô thực sự rất cần một thứ gì đó để chứng minh rằng mình vẫn đang còn sống trên thế giới này. Những điều mà mọi người nghiêm cấm, những điều mà mọi người đều giữ im lặng, những thứ mà cha mẹ coi là tai hại, những điều mà tất cả mọi người đều không được nói... Cô đều muốn thử, cái gì cô cũng muốn thử. Nếu như không phạm pháp, vậy tại sao lại không được làm? Cô cũng muốn thông qua những nỗi đau này để xác nhận sự tồn tại của mình, nhưng những gì mà cô nếm trải còn tàn khốc hơn so với thực tế, tàn nhẫn đến mức như vào phút cuối cùng con thỏ xoay người đá một phát vào đầu con đại bàng, cũng giống như một con cá bị mổ bụng đang cố vùng vẫy để thoát khỏi con dao của người đồ tể vậy.
Tuy nhiên, tuy nhiên.
Con sói vẫn dùng răng nanh của mình cắn đứt cổ họng của con gấu con.
Sự kiên nhẫn của con người cũng có giới hạn nhất định.
Có một số thứ tốt nhất là không nên mở ra, một khi đã bước chân vào Đào Nguyên(*), thì sẽ không có đường để quay lại.
(*) có một truyền thuyết là: sau khi bị con người phản bội, thì người sống ở vùng núi đó đã lập lên một cái “kết giới linh hồn” để chặn tất cả những sinh vật xâm nhập vào thị trấn Đào Nguyên, cho dù có xông vào được, thì một khi bị phát hiện sẽ bị chém thành nhiều mảnh, linh hồn sẽ bị lấy đi, muốn trở thành ma cũng không được.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, những điều còn đang trăn trở ngay lập tức biến mất. Móng tay bị gãy, miệng bị phủ kín, không biết bắt đầu từ bao giờ, hơi thở của cô trở lên nóng hổi, máu đỏ thấm lên ga giường màu trắng. Trong thị trấn nhỏ, tòa nhà cũ nát từ lâu đã không còn người sống ở đó, cũng may mắn là không còn hộ gia đình nào, vì chỉ khi đó tình yêu và vẻ đẹp tiềm ẩn này mới được hai người hưởng thụ một cách riêng tư và không cần sợ hãi điều gì.
Cùng nhau bí mật chia sẻ vẻ đẹp hỗn loạn.
Tống Mạt nín thở, cô thực sự bị dọa sợ rồi. Không biết liệu có phải tất cả mọi người đều phải trải qua điều này hay không, hay là do gen của Dương Gia Bắc, cô sắp bị làm chết rồi. Miệng cô bị Dương Gia Bắc phủ kín, hơi thở nóng hổi phả ra càng dày vò cô hơn, cô không cảm thấy ổn chút nào, nhưng so với hiện thực thì nỗi đau này đã khiến cô nhận ra rằng mình vẫn còn giá trị để tồn tại, cũng khiến cô hoảng loạn nhận ra rằng người trước mặt này cần cô.
Như lữ khách lặn lội đường dài đi đến sa mạc, anh cúi đầu uống nước như người hành hương, anh áp môi mình lên mí mắt ướt đẫm mồ hôi của cô như một người hành hương.
Hãy nhìn mà xem, anh thương cô như vậy, cần cô như vậy.
Dương Gia Bắc cần cô.
Dương Gia Bắc thích cô.
Dương Gia Bắc sắp làm cô đau đến chết rồi.
Hiện tại, Dương Gia Bắc không thương cô nữa rồi.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại, vừa hay dừng ở chỗ đậu xe, không nghiêng không lệch một tí nào, tiêu chuẩn đến mức có thể in nó ra, rồi dán lên để minh họa cho bài thi lấy bằng lái xe. Sau khi xe dừng lại, Tống Mạt cũng tỉnh dậy sau cơn buồn do tiếng của hệ thống sưởi ấm, cô theo thói quen ngẩng đầu lên, nhìn vào gương chiếu hậu, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của Dương Gia Bắc qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt anh sắc bén, kiên định.
Ngắn ngủi và trùng hợp đến mức, Tống Mạt còn tưởng rằng cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Dương Gia Bắc di chuyển tầm mắt.
Anh vẫn dùng giọng điệu xử lý việc công nói: “Đến rồi, xuống xe đi.”