Không sai, cũng đã mười năm rồi.

Tống Mạt tên thật là Tống Mạt Lị, lớn lên trong một gia đình làm việc ở nhà máy. Nhà máy là nhà máy biến áp, bố cô làm bên đội nhúng sơn, mẹ cô làm bên bộ phận kinh doanh, khi còn nhỏ cô là hoa khôi của nhà máy, người cầm cờ đỏ của đơn vị, xinh đẹp và có giọng hát ngọt ngào. Ấn tượng sâu sắc nhất trong tâm trí của Tống Mạt Lị là việc mẹ cô bật ti vi, mặc quần áo thể thao sành điệu tập thể dục nhịp điệu theo nhạc trên ti vi, còn Tống Mạt thì im lặng ở một bên viết bài tập giáo viên giao cho, từng nét từng nét một.

Bố mẹ của Dương Gia Bắc cũng đến làm việc tại nhà máy, và sống ở tầng dưới nhà Tống Mạt. Khi mẹ của Tống Mạt Lị tập thể dục nhịp điệu, bà thường dậm chân xuống sàn gây ra tiếng động mạnh, trước đây, hàng xóm cũng đã tới khiếu nại 800 lần rồi, nhưng nhà của Dương Gia Bắc lại không có một ai đến, mà họ chọn khoan dung với tất cả người hàng xóm của mình.

Sự khoan dung và độ lượng đó không chỉ thể hiện ở đấy, năm 98, hiệu suất của nhà máy không tốt, bắt đầu sa thải hàng loạt nhân viên. Vào thời điểm đó, mọi người hầu hết đều lựa chọn chuyển sang nhà máy khác, một số công nhân bị thì sa thải, một số khác lại lấy tiền đi hối lộ, sau đó lại cạnh tranh nhau để trở thành công nhân hợp đồng.

Bố mẹ Tống Mạt không có tên trong danh sách công nhân bị sa thải, bố mẹ Dương Gia Bắc cũng vậy, họ đều làm ở bộ phận kinh doanh, bộ phận ít bị sa thải nhất. Nhưng trong khi những công nhân bị sa thải hoặc là đang đạp xe xung quanh bên ngoài nhà máy, hoặc là ném tiền giấy, đốt pháo, đốt hình nhân bằng giấy, thì bố mẹ của Dương Gia Bắc lại chọn nghỉ việc và bắt đầu làm lại từ đầu.

Khi Tống Mạt học tiểu học, Dương Gia Bắc cũng chuyển nhà, chuyển đến một tiểu khu đẹp hơn, sang trọng hơn. Còn gia đình cô vẫn sống ở đó, thường nghe người ta nói rằng, bố của Dương Gia Bắc đã mở một quán ăn và kiếm được rất nhiều tiền từ nó, họ cảm khải rằng năm đó việc ông ấy lựa chọn nghỉ việc hóa ra không phải là do não có vấn đề.

Ngược lại, lương của những người ở lại nhà máy càng ngày càng thấp, cuối cùng không thể tồn tại được nữa, nhà máy chuyển mình thất bại nên buộc phải đóng cửa.

Lần này ngay cả tiền trợ cấp thôi việc cũng thấp đến đáng thương.

Nhưng những biến động này cũng không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Tống Mạt và Dương Gia Bắc, giống như trước đây, nếu thấy có đồ gì đó ngon, Dương Gia Bắc sẽ đạp xe đến tìm cô, ngay cả bản thân còn chưa nếm thử, đã nhường cho “em Mạt Lị” ăn trước một miếng.

Thành thật mà nói, hoàn cảnh gia đình Tống Mạt chỉ ở mức trung bình, giống như tất cả những gia đình lao động sắp bị sa thải hoặc đã bị sa thải ở đó, tuy không đến nỗi nghèo không có cơm để ăn, nhưng vẫn phải sống tiết kiệm để mua quần áo. Sau khi bố mẹ cô bị sa thải, tính tình của họ trở nên tệ hơn, số lần cãi vã cũng ngày càng nhiều hơn. Ở vùng Đông Bắc, rất ít những vụ việc phụ nữ bị bạo lực gia đình, vì nếu như họ mà dám đánh vợ của mình, thì danh tiếng của người đàn ông đó sẽ bị hủy hoại vô cùng, sau này khi bạn bè đi uống rượu cũng sẽ không gọi người đó đi cùng nữa.

Nhưng đàn ông bị đánh lại là điều rất thường thấy.

Khi mẹ Tống Mạt đánh đập bố cô một cách tàn bạo ở nhà, thì Tống Mạt ngồi một mình trên bậc thềm, an tĩnh đọc sách. Nhìn hàng cây được trồng ở bên ngoài, nghe nói đó là cây ngô đồng Pháp, từng cây từng cây một được trồng ở vùng đất màu mỡ mà hoang vu này. Trong không khí có mùi gỉ thép thoang thoảng bay qua, Tống Mạt lật một trang sách, thì nghe thấy có tiếng tàu cách đó không xa, chậm rãi băng qua đường ray, giống như một ông già vậy.

Khi tiếng tàu dần lắng xuống, thì mẹ của Tống Mạt cũng bỏ nhà ra đi.

Không ai biết bà ấy rời đi từ lúc nào, buổi sáng trước khi đến trường, mẹ cô vẫn chiên trứng cho cô với vẻ mặt bình thường, và dặn cô làm bài thi thật tốt. Đợi đến khi Tống Mạt hoàn thành bài thi trở về, thì mẹ cô đã rời đi rồi.

Không để lại cái gì. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel

Đêm đó, bố cô ở nhà uống rất nhiều rượu, sau khi uống xong thì khóc. Tống Mạt không khóc, cô đi xung quanh căn nhà càng ngày càng yên tĩnh, sau khi đi vài vòng thì cô đi ra đường, vừa đi vừa đếm từng cây ngô đồng Pháp. Lúc đó là mùa đông, Dương Gia Bắc đạp xe thở hổn hển chạy đến đây, khi đó anh đang học cấp hai, trốn tiết để ra ngoài gặp cô, im lặng đẩy xe đi theo sau Tống Mạt, đi cùng cô cho đến khi trời tối, rồi đạp xe đưa cô về nhà.

Hôm đó, Tống Mạt quàng một chiếc khăn màu đỏ, nửa chiếc khăn đã bị ướt vì khóc, gió lạnh thổi qua, khiến cho cô run lên vì lạnh. Dương Gia Bắc muốn đưa cho cô chiếc khăn quàng cổ của mình, nhưng cô từ chối, vì khăn này là do chính tay mẹ cô đan, cô đã tháo nó ra từ chiếc áo len mà mẹ cô yêu thích nhất, một phần được cô cuốn lại thành khăn quàng cổ, phần còn lại được cô cuộn lại rồi cho vào rổ đựng len.

Hôm nay là lần đầu tiên cô đeo nó.

Cuối cùng Dương Gia Bắc vẫn đưa cho cô chiếc khăn quàng cổ và khăn tay của mình, quấn thật kín để cô không bị lạnh. Còn anh thì đi về trong gió lạnh, cả hai tay anh tím tái đi vì lạnh, các ngón tay thì sưng lên.

Tống Mạt vẫn giữ cuộn len đỏ đó, sau này cô học cách đan khăn từ bà ngoại, rồi dùng cuộn len đó đan cho Dương Gia Bắc một chiếc khăn lớn.

Sở dĩ cô nói là cái lớn, bởi vì Dương Gia Bắc càng ngày càng cao. Do lợi thế về môi trường địa lý, nên hầu hết người miền Bắc đều rất cao, mũi cũng cao, Dương Gia Bắc thì đặc biệt hơn, mẹ của anh là người Nga, bà ngoại anh thì có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh. Rồi khi gen này được di truyền sang cho Dương Gia Bắc, thì liền thành mái tóc nâu xoăn, đôi mắt màu nâu, và cao. Vào mùa hè, khi Dương Gia Bắc cõng Tống Mạt đã chơi mệt, Tống Mạt nằm trên lưng anh mở mắt ra, dưới ánh nắng, cô nhìn thấy lông tơ ở trên cổ anh cũng có màu nâu nhạt.

Cũng có người nói rằng, là do điều kiện gia đình nhà Dương Gia Bắc tốt, đầy đủ dinh dưỡng, nên anh mới có thể lớn nhanh như vậy. Về điểm này, Tống Mạt vẫn có chút đồng ý. Bố cô ngày nào cũng rất bận rộn, Dương Gia Bắc không nỡ nhìn Tống Mạt ngày nào cũng ăn bánh bao, đồ bị nguội, nên đã đưa cô về nhà anh ăn cơm. Lâu dần, mẹ của Dương Gia Bắc cũng như là nuôi hai đứa con, mỗi đứa một phần, cùng ăn, cùng học, cùng đọc sách.

Hiện tại, Tống Mạt đã cao mét bảy.

Không phải là không có người trêu đùa bọn họ, nhưng mọi người đều biết hai người họ sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau. Mọi người xung quanh, kể cả bố mẹ Dương Gia Bắc và bố Tống Mạt đều cho rằng hai người sau này nhất định sẽ trở thành người yêu của nhau. Cũng không cấm đoán hai người yêu đương sớm... dù sao bọn họ cũng đã chứng kiến Dương Gia Bắc trưởng thành, đạo đức và học tập đều xuất sắc, năm nào cũng đoạt được giải thưởng, trong nhà có rất nhiều giấy khen. Thành tích của Tống Mạt cũng không kém, lại còn cao ráo, trắng trẻo, tính tình điềm tĩnh.

Khi Tống Mạt học cấp ba thì Dương Gia Bắc đang học tại Học viện Cảnh sát. Học viện Cảnh sát nghiêm ngặt, nên không có nhiều ngày nghỉ, nhưng khi có ngày nghỉ, thì anh sẽ lập tức đến gặp Tống Mạt, kiểm tra thành tích của cô, kèm cặp cho cô những môn cô yếu.

Bố mẹ hai bên thỉnh thoảng sẽ uống rượu và ngầm hiểu nhau.

Chỉ có duy nhất một điểm là, bố của Tống Mạt không cho cô qua đêm ở bên ngoài.

Giả dụ trong tương lai hai người sẽ ở bên nhau là một chuyện, còn để cho tiếp xúc nhiều hơn lại là một chuyện khác.

Thực ra bố mẹ hai bên đều suy nghĩ quá nhiều, khi không có người khác ở cạnh, thì Tống Mạt và Dương Gia Bắc cũng sẽ không có tiếp xúc thân mật như vậy. Một người giảng một người nghe, mỗi người một cái bút, thậm chí tay còn không chạm vào nhau.

Chỉ là, khi thời tiết nóng bức, Tống Mạt mặc quần áo thoải mái, lớp áo thun mỏng đã khắc họa lên bờ vai mảnh mai của cô, tựa như cánh bướm mỏng manh đang rũ xuống. Vừa liếc nhìn một cái, Dương Gia Bắc đã quay mặt đi, với lấy chiếc áo khoác đồng phục của mình khoác lên vai cô.

Dương Gia Bắc luôn là một người chính trực, đoàng hoàng.

Chính trực, đoàng hoàng đến mức ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng là do Tống Mạt chủ động.

Nụ hôn đầu của Tống Mạt và Dương Gia Bắc là ở trên cáp treo.

Khi đó, Tống Mạt vừa thi đại học xong, kết quả không quá tốt, trượt đại học mà cô hằng mong ước, cô buồn chán nằm lì ở nhà, cuối cùng bị Dương Gia Bắc kéo ra ngoài để thư giãn.

Hôm đó trời mưa nhẹ, trong rừng sương mù dày đặc, hai người cũng không có tâm trạng để ngắm cảnh. Cô thì quay mặt nhìn sương đọng trên cửa sổ xe, còn anh thì nhìn cô.

Dương Gia Bắc rất giỏi giao tiếp với mọi người, bất kể là chủ đề gì thì anh cũng đều có thể nói được, nhưng giờ đây anh lại không biết nên làm thế nào để an ủi Tống Mạt.

Sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng anh chỉ vụng về nói câu “sau này còn có anh mà”.

Khi Dương Gia Bắc nói câu này lần thứ ba, Tống Mạt quay người lại hỏi anh: “Anh Gia Bắc, anh đã từng hôn ai chưa?”

Dương Gia Bắc sững người lại.

Sau đó, Tống Mạt nghiêng người qua, một tay đặt lên vai anh, tay còn lại vòng qua cổ anh.

Làn da cô giống như váng sữa mà Dương Gia Bắc lần đầu tiên được ăn vậy, vừa thơm, vừa mềm mịn, vừa căng mọng, khiến cho anh không nỡ ăn, anh chỉ có thể nhìn và ngửi, rồi chạy lên lầu đưa cho Tống Mạt ăn.

Lần này cuối cùng anh cũng đã biết được.

Tống Mạt là độc nhất vô nhị.

Dương Gia Bắc cũng luống cuống, Tiểu Mạt Lị mềm mại, thơm mát, cả tay và cánh tay cô đều đang run lên, một tầng mồ hôi mỏng giống như cơn mưa phùn ở ngoài rừng. Dương Gia Bắc theo bản năng muốn nắm chặt lấy đôi tay đang run rẩy ấy, nhưng lại không để ý đến khoảng cách giữa hai người, đợi đến khi anh phản ứng lại thì Tống Mạt đã bị anh ôm vào lòng mà khóc.

Anh thở gấp, sau khi ổn định lại hơi thở, anh có chút tiếc nuối mà buông tay ra, nhìn Tống Mạt đang luống cuống lau nước mắt.

Từ tận đáy lòng Dương Gia Bắc cảm thấy rất có lỗi.

“Xin lỗi, lần sau sẽ không vậy nữa.”

Tống Mạt lau nước mắt vài lần, Dương Gia Bắc lo lắng cô sẽ sợ anh, anh vừa muốn giơ tay lau nước mắt cho cô, nhưng giơ được giữa chừng, thì anh lại không dám giơ ra nữa, cứ giữ nguyên tư thế đấy, muốn lại gần cô, nhưng lại sợ sẽ dọa đến cô, lần đầu tiên anh phát hiện, hóa ra tình yêu lại là chuyện phiền não, rắc rối, và mâu thuẫn như vậy.

Những cảm xúc mà anh không thể hiểu được trước đây, lúc này đây đột nhiên trở nên sáng tỏ, xuất hiện một cách sinh động trên người anh, khiến cho anh không kịp trở tay. khiến cho anh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Tống Mạt đột nhiên lao vào vòng tay anh khóc lớn. Tiếng khóc của cô lúc này đã khiến cho anh phản ứng lại, Dương Gia Bắc ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, vỗ nhẹ vào bờ vai mảnh khảnh của cô, nghe cô khóc gọi mẹ, nghe cô trút hết những ủy khuất mà cô đã phải chịu đựng trong suốt mười năm qua.

Anh kiên nhẫn hứng chịu những nỗi đau và những giọt nước mắt mà lẽ ra cơ thể nhỏ bé của cô không nên hứng chịu.

Chỉ là anh không ngờ rằng, cũng chính là anh vào một tuần sau, trong một căn phòng nhỏ bé, ngột ngạt, anh đã tự mình “xuyên” qua Tiểu Mạt Lị nhỏ bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play