Thiếu Niên Ca Hành: Giấc Mộng Xuyên Không

Chương 9: Tiểu sư muội, lại gặp rồi.


9 tháng

trướctiếp

Vô Tâm hơi hơi mỉm cười, trong lời nói đầy ý gian: “Giang hồ từng có Bách Hiểu Sinh liệt binh khí phổ, đem bảy loại binh khí nguy hiểm nhất trong chốn võ lâm hợp ở bên nhau, xưng “Thất chủng võ khí”. Trong đó quyền thủ cũng được liệt vào thứ nhất, nó không phải binh khí nhưng lại hơn hẳn binh khí! Hôm nay ta muốn dạy ngươi, chính là Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông!”

Lôi Vô Kiệt ngẩn người: “Cái tên thật dài……”

“Nhìn cho kĩ!”

Vô Tâm đột nhiên đi phía trước đạp vài bước, hai tay áo rung lên, hữu quyền đột nhiên vung lên, tiếp theo liền như hành vân nước chảy mà đánh ra một bộ quyền pháp.

Chỉ là Vô Tâm tuy rằng khí thế mười phần, một bộ quyền đánh đến uy vũ sinh phong, nhưng Tiêu Sắt lại vừa xem vừa nhíu mày. Sau khi đánh xong một bộ quyền pháp, Vô Tâm hỏi Lôi Vô Kiệt: “Nhìn rõ chưa?”

Lôi Vô Kiệt do dự một chút, gật gật đầu.

Vô Tâm nói: “Đánh thử một lần.”

Lôi Vô Kiệt ồ một tiếng, cẩn thận nhớ lại một chút, đem bộ quyền kia đánh từ đầu đến cuối một lần, thế nhưng không có chút nào lệch lạc, chỉ là khí thế không đủ uy vũ như Vô Tâm.

Vô Tâm khen: “Tốt! Quả nhiên thông minh. Không hổ là đệ tử Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia.”

Lôi Vô Kiệt cúi đầu nhìn năm tay của mình, rốt cuộc nói ra nghi vấn trong lòng: “Thứ cho ta ngu dốt, bộ quyền pháp này, cao minh ở chỗ nào?”

Tiêu Sắt hừ một tiếng: “Đồ ngốc, hắn lừa ngươi đó. Cái gì mà Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông, đây rõ ràng là Đại La Hán quyền, võ công nhập môn của Thiếu Lâm Tự, dưới chân Tung Hoa Sơn hai mươi văn tiền là có thể mua được một quyển bí kíp, đến tiểu nhị trong khách điếm của ta cũng học được mấy chiêu mấy thức.”

Vô Tâm nói một tiếng “Nói bậy” chính khí lẫm nhiên nói: “Mật giáo từng có cao tăng khổ luyện phổ thông Đại Long Vương quyền năm mươi năm, mấy chục vạn biến đánh hạ tới, đánh ra được hôi trung thủ hỏa, thạch thượng nở hoa, ngạnh sinh sinh mà trở thành Ma Kha Long Vương thần thông, trở thành một thế hệ tông sư. Ngươi trời sinh tâm linh lung, quyền pháp đơn giản nhất định thích hợp với ngươi.”

Lôi Vô Kiệt thấy Vô Tâm nói rất nghiêm trang, trong lòng vẫn chưa tin lắm: “Thật sao?”

Vô Tâm nói: “Thật. Nhưng năm mươi năm thì quá lâu. Đang là một thiếu niên trẻ tuổi chẳng lẽ muốn luyện tới lão nhân mới có thể thiên hạ vô địch? Rõ ràng là khi thiếu niên mới có thể khuấy đảo võ lâm! Ngươi hãy học cho kỹ, vừa nãy là bộ Đại La Hán quyền, nửa sau là Phục Ma quyền, hai cái hợp lại mới là Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông chân chính! Nửa sau tương đối khó, ta sẽ cầm tay dạy ngươi!”

Vô Tâm tiến lên một bước, duỗi một cái đã bắt được tay Lôi Vô Kiệt, thật đúng là “Tay cầm tay” mà dạy.

Vô Tâm ở trên nóc nhà lệnh Lôi Vô Kiệt đánh quyền, lúc đầu còn có nề nếp đánh rất nghiêm túc, nhưng sau lại càng lúc càng nhanh, Tiêu sắt ở phía dưới căn bản không thể thấy rõ chiêu số cụ thể, chỉ thấy một đạo bóng trắng cùng một đạo hồng quang ở trên nóc nhà nhảy tới nhảy lui. Một lúc sau, hai người mới ngừng lại, Lôi Vô Kiệt cả người toát mồ hôi, thở hồng hộc, Vô Tâm vẫn một bộ dáng khí định thần nhàn, thản nhiên tự đắc, hắn buông tay Lôi Vô Kiệt ra, lui về sau một bước: “Ta vừa mới dạy ngươi đánh ba lần, ngươi đều nhớ hết chứ?”

Lôi Vô Kiệt thở hổn hển: “Nhớ....nhớ kĩ.”

Vô Tâm cười nói: “Tốt! Lại đánh một lần cho ta xem.”

Lôi Vô Kiệt nghỉ ngơi một lát, điều chỉnh lại hô hấp, gật gật đầu: “Được!”

Ngay sau đó vận khởi chân khí, dùng sức đi về phía trước đạp một bước, lại đạp trúng một chỗ hụt trên nóc nhà, không lưu ý một cái cả người ngã vào trong miếu.

Vô Tâm ngồi xổm trên cái chỗ hổng kia ngó xuống dưới, cười hì hì nhìn Lôi Vô Kiệt: “Tốt, học được không tồi.”

Lôi Vô Kiệt cười khổ, hắn muốn đứng lên, lại cảm giác chân khí trong người đã tiết hết, một chút sức lực muốn nhúc nhích cũng không có.

Vô Tâm không tiếp tục để ý, hắn đứng lên, xoay người nhìn Tiêu Sắt phía dưới: “Kế tiếp đến phiên ngươi.”

Tiêu Sắt nói: “Ta không biết võ công, chỉ biết một chút khinh công để chạy trốn. Đánh quyền gì đó, ta nửa điểm cũng không được, ngươi có thể dạy ta cái gì? Võ công đứng trên mặt nước kia quả thực không tồi, ta có thể dạy sao?”

Vô Tâm lắc đầu: “Ngươi tâm tư quá nặng, Phi Thiên Đạp Lãng thần thông, ngươi học không được. Nửa đường sẽ rơi xuống.”

Tiêu Sắt nhíu nhíu mày: “Phi Thiên Đạp Lãng thần thông? Võ công La Sát Đường đều đặt tên tùy ý như vậy sao?”

Vô Tâm thản nhiên: “Không phải, có vài võ công bí tịch, tên bị hủy, ta liền lấy đặt tạm.”

Tiêu Sắt nhún nhún vai: “Trừ bỏ khinh công bên ngoài, võ công khác muốn truyền thụ, ngươi tìm lầm người rồi.”

Vô Tâm cười nói: “Không tìm lầm người, ta muốn truyền cho ngươi môn võ công này không cần cơ sở gì, chỉ là yêu cầu một ít thời gian, ta hôm nay dạy ngươi, sợ là thật lâu về sau ngươi mới có thể học được.”

Dứt lời liền nhảy từ trên nóc nhà xuống, dừng ở trước mặt Tiêu Sắt, ánh sáng tím trong con ngươi lưu động.

Tiêu Sắt khẽ nhíu mày: “Đây là....”

Vô Tâm khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt ánh sáng tím lập loè: “Ta muốn dạy ngươi, là Tâm Ma Dẫn!”

“Á!!”

Bốn mắt nhìn nhau, hai người bỗng nghe được tiếng kinh hô của Lôi Vô Kiệt. Quay đầu nhìn lại, phát hiện Lôi Vô Kiệt đang ngã ngồi trước cửa miếu đưa lưng về phía họ, trước mặt hắn là.....một tiểu cô nương?

Vô Tâm mỉm cười, nhướng mày thú vị nhìn thiếu nữ: “An Nhiên, muội sao lại ở đây?”

An Nhiên đưa tay đỡ Lôi Vô Kiệt dậy, nói: “Thật là, sao mà yếu bóng vía thế....”

Lầm bầm xong lại ngẩng đầu, tươi cười nhìn Vô Tâm: “Ta tới tìm huynh đó.”

Quay lại vài giây trước, Lôi Vô Kiệt vừa vực người dậy mò ra khỏi cửa miếu liền bắt gặp cảnh hai người kia bốn mắt nhìn nhau "đắm đuối", dư quang nơi khoé mắt lại vô tình nhìn thấy bên sườn mặt thiếu nữ ở ngay sát bên cạnh, nhất thời giật mình kinh hô ra tiếng, bản thân cũng theo quán tính ngã ngồi xuống đất.

An Nhiên ảo não....lẽ ra cô không nên vì muốn xem "cảnh đẹp" ở khoảng cách gần mà đi ra, núp kĩ một chút liền không bị phát hiện rồi.…

Vô Tâm nhàn nhạt ồ một tiếng, An Nhiên lại nói: “Đi theo Vô Thiền sư huynh nhàm chán lắm, huynh ấy bảo vệ ta giống như đồ vật dễ vỡ vậy. Vẫn là đi theo huynh thú vị hơn, nhiều việc nhiều bạn, lại có thể chạy khắp nơi.....”

Vô Tâm tỏ vẻ bất lực: “Quả nhiên.....tiểu nha đầu muội chẳng qua là muốn đi chơi.....làm gì có chuyện vì lo lắng cho an nguy của ta mà chạy theo chứ.”

An Nhiên lôi từ trong tay nải hành lý ra hai bọc giấy lớn, một túi đùi gà nướng và một túi bánh hoa đào, nói: “Ai chà, muội cũng đâu đến nỗi vô lương tâm như vậy. Dù sao sư huynh nghèo rớt mồng tơi như vậy, vai trò của muội cũng rất là quan trọng đấy...”

Vô Tâm hoàn toàn không thể phản bác. Tiểu sư muội này của hắn cũng không biết là làm cái gì, từ sau mấy lần xuống núi dường như là tìm được sinh ý, vậy mà bắt đầu kiếm được tiền. Sau đó.....ài, nếu không phải ngại đưa cô đi theo có chút phiền phức, thật ra mang một cái túi tiền di động bên mình cũng không tồi.

Lôi Vô Kiệt hai mắt sáng ngời: “Đùi gà!”

Phản ứng này của hắn quả thật rất bình thường, trên người hắn và Vô Tâm không có tiền, người duy nhất có tiền Tiêu Sắt lại là ông chủ keo kiệt bủn xỉn, rốt cuộc bình thường ăn uống cũng chẳng được bữa nào cho ra hồn, toàn là gặm bánh bao cho qua ngày.

An Nhiên chỉ chỉ vào chỗ trống vẫn còn lành lặn bên trong ngôi miếu, mỉm cười: “Vào đó ngồi ăn chứ?”

..

Lôi Vô Kiệt vừa gặm đùi gà, nói: “A? An Nhiên cô nương, cô mới mười sáu tuổi?”

Tiêu Sắt nhướng mày: “Nếu không lầm thì tu vi của cô đã đạt đến Tiêu dao thiên cảnh? Mới mười sáu tuổi.....thiên phú so với sư huynh cô thì càng cao hơn đấy.”

An Nhiên vừa ăn hết miếng bánh hoa đào trên tay, đang định nói thì bị Vô Tâm chen vào: “Thực lực có cao đến mấy thì cũng chỉ là một tiểu nha đầu ngốc nghếch.”

Cô nghe vậy liền trợn mắt trừng Vô Tâm một cái: “Còn hơn người nào đó ngày ngày ra vẻ thần bí suốt ngày chỉ biết đá đểu người khác!”

Tiêu Sắt nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhỏ giọng lầm bầm: “Quả nhiên trông rất ngốc.”

Lời này nói ra không có chủ ngữ, thành ra cũng không biết là đang nói An Nhiên hay là Vô Tâm nữa. Nói thật thì cả Vô Tâm và An Nhiên đều thuộc loại nhan sắc cực phẩm, Vô Tâm tà mị yêu dã, An Nhiên lại xinh đẹp thánh khiết, chính là hai thái cực đối lập nhau. Dung mạo của An Nhiên không phải là kiểu nhìn một lần liền thấy kinh diễm, mà hơi theo hướng nhu hoà hơn một chút, nhưng lại toát ra một loại mông lung mỹ cảm, khiến người ta có cảm giác càng nhìn càng thấy đẹp.

Thế mà bây giờ hai người mắt to trừng mắt nhỏ, còn đâu ấn tượng hoà thượng yêu dã cùng với tiểu tiên nữ lúc mới xuất hiện chứ?

Ài, đúng là.....ông trời cho nhan sắc nhưng lại quên không kèm theo hướng dẫn sử dụng mà..…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp