Đêm.....trên một ngọn núi cách không xa Đại Phạn Âm tự.
Trên núi hoang vu hẻo lánh, chỉ có một ngôi chùa miếu cũ nát, chữ viết bên trên mơ hồ không rõ, trong miếu Phật Đà cánh tay đã rơi, tựa hồ rất lâu đã không có người tới nơi này. Vô Tâm một mình ngồi trên đỉnh miếu, tà áo trắng bay tán loạn, nhìn về Vu Điền quốc ở xa xa, yên lặng ngây người.
Vô Tâm nhẹ giọng nói: “Lão hòa thượng bảo rất muốn trở lại nơi này.....hiện tại mặc dù không có thi thể, nhưng ta muốn đem hồn phách của lão hòa thượng dẫn trở về.”
Dừng một chút, hắn nói: “Lão hòa thượng sinh ở Vu Điền quốc, sáu tuổi tinh thông Phật lý, cùng chủ trì Đại Phạn Âm tự lúc đó Hư Vọng pháp sư đưa ra luận pháp hoang mang: Quốc gia của ta bần cùng như thế, mọi người trên mặt thù vô ý cười, cái gọi là cầu đạo, vì sao lại thống khổ như thế? Người chẳng lẽ là vì chịu đựng cực khổ mới đến đến thế gian này sao?”
Vô Tâm nhàn nhạt nói tiếp: “Hư Vọng pháp sư nói, hoa khai có sáng lạn, hoa điêu cũng thường ở, nhân sinh muôn đời, thương hải tang điền, sao có thể một đời vô ưu, vạn sự toàn hỉ. Nhân sinh vô thường, có thống khổ, mới có thể vui sướng, hai sự cộng sinh.”
Lôi Vô Kiệt thản nhiên nói: “Nghe không hiểu.”
Vô Tâm mỉm cười: “Lão hòa thượng cũng nghe không hiểu, cho nên lúc sáu tuổi liền rời khỏi Vu Điền quốc, đi khắp nơi cầu đạo, mãi cho đến năm bốn mươi tuổi ở Hàn Thủy tự giảng đạo thi pháp. Nhưng trong lòng lão hòa thượng vẫn luôn chưa giải được, nếu giết một người có thể cứu ngàn vạn người, nhưng người này vốn dĩ là vô tội, ngươi giết hay không?”
Lôi Vô Kiệt nhất thời do dự. Ngược lại, Tiêu Sắt ngồi ở dưới bậc thang thâm sâu nói: “Ta vẫn sẽ giết.”
Vô Tâm thở dài: “Ta khi còn nhỏ từng một lần trong lúc ngủ mơ, cảm giác có một người đứng ở trước mặt ta, hoảng hốt mở to mắt, phát hiện Lão hòa thượng cầm đao đứng ở đó. Lão hòa thượng muốn giết ta, lại không hạ thủ được, cuối cùng vẫn là bỏ đi. Sau đó mở La Sát Đường, muốn ta nhờ Ma nhập Phật, nhưng mà trong lòng lại không biết đây là đúng hay là sai....”
Tiêu Sắt bỗng nhiên nói: “Ta nghĩ, ta đại khái đoán ra ngươi là ai rồi.”
Vô Tâm mỉm cười: “Tiêu huynh đệ kiến thức rộng rãi, ta đối với Tiêu huynh cũng rất có hứng thú, nhưng lại đoán không ra lai lịch.”
Tiêu Sắt kiên định nói: “Ngươi họ Diệp.”
Vô Tâm gật đầu: “Đúng, ngươi đoán không sai, trước khi gia nhập Hàn Thủy tự , ta mang họ Diệp. Ta tên Diệp An Thế, là con trai Diệp Đỉnh Chi.”
Lôi Vô Kiệt cả kinh nói: “Diệp Đỉnh Chi? Ma giáo tông chủ!”
Tiêu Sắt nói: “Có thể làm Thiên Ngoại Thiên, Tuyết Nguyệt thành, thiên hạ Phật tông thậm chí đến triều đình còn coi trọng ngươi như thế, ta nghĩ tới nghĩ lui tóm lại đoán rằng ngươi cùng Diệp Đỉnh Chi có quan hệ. Chỉ là không nghĩ đến, ngươi lại là con trai của hắn.”
Lôi Vô Kiệt hỏi: “Thiên Ngoại Thiên gì?”
Tiêu Sắt nói: “Mọi người đều biết, mười hai năm trước, Ma giáo Đông Chinh, trăm họ lầm than, nhưng người hiểu biết rõ ràng về Ma giáo lại không nhiều lắm. Ma giáo thật ra là ba mươi mấy vực ngoại giáo phái lớn bé hợp lại với nhau, trong đó giáo phái quan trọng nhất chính là Thiên Ngoại Thiên, Ma giáo tông chủ Diệp Đỉnh Chi đời trước là Thiên Ngoại Thiên thủ tọa. Sau khi Ma giáo Đông Chinh thất bại, từng cùng Trung Nguyên võ lâm lập hạ ước định, trong vòng mười hai năm sẽ không đặt chân tới ranh giới Đại Huyền nửa bước.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Nghe nói trong ước định, còn có một con tin, con tin này bị một người khác thần bí thu dưỡng, kỳ hạn cũng đã mười hai năm. Nói vậy chính là ngươi nhỉ?”
Vô Tâm gật đầu thừa nhận: “Là ta, năm ấy ta năm tuổi, đi theo phụ thân cùng nhau Đông Chinh. Sau đó được Vong Ưu thu dưỡng, hiện giờ kỳ hạn mười hai năm đã đến, lẽ ra ta nên trở về Thiên Ngoại Thiên rồi. Chỉ là, sau khi thả ta đi, ai biết Ma giáo có hay không lần nữa ngóc đầu trở lại, cho nên có người muốn phế bỏ võ công của ta, có người muốn đem ta giam cầm, cũng có người muốn giết ta.”
Tiêu Sắt hỏi: “Vậy còn ngươi, ngươi muốn thế nào?”
Vô Tâm cười cười: “Ta muốn trở về Hàn Thủy tự, cùng với tiểu sư muội ngốc nghếch tiếp tục nghe Lão hòa thượng niệm kinh.”
Tiêu Sắt hơi sửng sốt, lại nói: “Ngày mai ba trăm tăng nhân làm đại pháp sự, tất sẽ kinh động Vu Điền quốc, Cửu Long môn cách nơi này không xa. Đến lúc đó nhiều cao thủ tới như vậy, ngươi tin tưởng mình có thể xử lý được sao?”
Vô Tâm đứng lên, tăng bào trắng nhẹ nhàng lay động theo gió: “Chuyện ngày mai đề ngày mai nói.”
Tiêu Sắt nói: “Nhưng có một việc ta vẫn chưa hiểu. Ngươi biết Thiên Ngoại Thiên, nhận ra Vương Nhân Tôn, thậm chí Cẩn Tiên công công từng là danh chấn giang hồ Phong Tuyết kiếm Thẩm Tĩnh Chu cũng biết, ta còn nghĩ hết thảy đều bị ngươi khống chế.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Việc duy nhất ta không rõ chính là, ngươi vì cái gì mà muốn đem hai người bọn ta theo? Bọn ta vốn dĩ không hề quan hệ tới chuyện này.”
Lôi Vô Kiệt cũng hỏi: “Đúng! Nếu ngươi thật sự cần giúp đỡ, không phải nên tìm hai tên cao thủ của Thiên Ngoại Thiên sao?”
Vô Tâm ngữ khí chân thành đáp: “Không phải ta đã nói rồi sao, ta thiếu tiền. Các ngươi một người mặc áo lông cừu, một người mặc áo phượng hoàng, nhìn đã thấy rất có tiền.”
Tiêu Sắt có chút bất đắc dĩ: “Hòa thượng ngươi, dường như đã chuẩn bị trước một ngàn câu nói dối, lúc nào cũng có thể nói được.”
Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm nói: “Điểm này, hai người các ngươi rất giống nhau.”
Vô Tâm đi về phía trước vài bước, vẫn luôn ở trên mái hiên, bỗng nhiên tay áo run lên, mộc âm lãnh ánh trăng, ngửa mặt lên trời cười dài, tay áo bay tán loạn, đón gió bay lượn.
"Ta muốn cưỡi gió về phương Bắc, tuyết rơi trắng xóa cả một vùng
Ta muốn mượn thuyền đến phương Đông, tiên tử yêu kiều chờ trong gió
Ta muốn cưỡi mây đi ngàn dặm, màng chi thế gian đầy trói buộc
Tắm nắng vàng trên đỉnh Côn Lôn, biển mênh mông tận cùng là núi
Ngoài muôn dặm gió, nhạn bay về Chưa đến chân trời, quyết không lui!"
Vô Tâm thu ống tay áo, cúi đầu nhìn xuống, Tiêu Sắt lúc này cũng ngẩng đầu nhìn hắn, hai người trong một khắc kia, đều nhìn thấy chính mình trong ánh mắt nhau!
Vô Tâm nghiêm túc nói: “Ta sẽ không chết, ta còn có rất nhiều nơi muốn đi.”
Tiêu Sắt thu hồi ánh mắt, lười nhác nói: “Ngươi lúc này cuối cùng cũng trông ra dáng một cao thủ.”
Vô Tâm nhìn về phía trước, nói: “Cao thủ hay không, không quan trọng, mấu chốt là ngày mai phải sống sót. Còn có...ngươi đoán không sai. Ta chọn các ngươi, thật ra là có nguyên nhân.”
Tiêu Sắt hỏi: “Nguyên nhân gì?”
Vô Tâm nói: “Thời điểm ta tu thành Tâm Ma Dẫn, sư tôn nói trên đời chỉ có hai loại người có thể không chịu ảnh hưởng từ ta. Một người là trời sinh lung linh tâm, chưa bị phàm trần quấy nhiễu, một loại còn lại là tâm tư quá sâu, như vạn trượng hồ sâu, đến bản thân mình còn nhìn không thấu.”
Tiêu Sắt đôi tay hợp lại ở trong tay áo, nhìn thất thần: “Nói vậy loại người trước chính là Lôi Vô Kiệt, loại sau hình như là ta?”
Vô Tâm chắp tay trước ngực, cười mà không nói.
Lôi Vô Kiệt đột nhiên hỏi: “Vậy Thẩm Tĩnh Chu là loại nào? Hôm đó ở Đại Phạn Âm tự, hắn không phải cũng phá vỡ Tâm Ma Dẫn của ngươi sao?”
Vô Tâm trong mắt ánh sáng tím chảy xuôi, nói: “Cẩn Tiên công công không hẳn phá vỡ Tâm Ma Dẫn của ta, hắn rõ ràng có lâm vào tâm ma bên trong mình, chỉ là hắn ý niệm quá cường, nên chỉ có thể vây khốn hắn một lát. Các ngươi không giống, khi các ngươi cùng ta đối diện sẽ không có nửa điểm dao động.”
Vô Tâm xoay người, cười nhìn phía Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt: “La Sát Đường đã bị Lão hòa thượng huỷ, ta nếu chết, võ công bên trong sẽ thất truyền. Cho nên ta muốn truyền lại cho hai người các ngươi mỗi người một môn võ công, tuy rằng chỉ có thời gian một đêm, nhưng đối với các ngươi mà nói, vậy là đủ rồi. Như vậy cũng không tính là làm phụ lòng Lão hòa thượng.”
Lôi Vô Kiệt tự nhiên vui sướng: “Là loại võ công gì?”
Vô Tâm hỏi: “Nếu ta đoán không sai, ngươi dùng quyền?”
Lôi Vô Kiệt gật gật đầu: “Phải.”