Sắc trời dần sáng..…
Tiêu Sắt đứng lên, ngáp một cái, đi tới rìa vách núi, nhìn dưới chân núi rậm rạp có mấy trăm cái hòa thượng đứng, giờ phút này chỉnh tề ngồi xuống, tiếng mõ vang lên, hoà cùng những tiếng tụng kinh. Trên một mảnh đất mênh mông, rất có Phật ý.
Tiêu Sắt vốn dĩ thờ ơ, thần sắc lúc này không khỏi nghiêm túc: “Ba trăm hòa thượng tụng kinh độ người, so với hoàng gia Tế Thiên đại điển còn có nhiều thiền ý hơn.”
Lại nhìn sang Vô Tâm, hắn nói: “Ta nhắc nhở ngươi lần cuối, pháp sự lần này ắt hẳn kinh động toàn Vu Sư. Đến lúc đó chắc chắn có rất nhiều cao thủ tìm đến, ngươi có tự tin không?”
Vô Tâm trầm tư một lúc, mỉm cười nói: “Vậy thì đã sao? Lão hoà thượng đã qua đời, ai có thể cản được ta?”
Lôi Vô Kiệt đột ngột lên tiếng: “Ấy, đúng rồi Vô Tâm, sư muội của huynh đi đâu rồi? Hình như vừa nãy chúng ta tỉnh dậy đều không có thấy cô ấy đâu nữa.”
Vô Tâm ồ một tiếng, nói: “Có thể là đi luyện kiếm rồi. Tiểu sư muội này của ta đúng là ngốc thật, nhưng xưa nay sắp xếp giờ giấc rõ ràng. Sáng sớm đến giờ sẽ tự động tỉnh lại sau đó tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh để luyện kiếm.”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau ba người: “Sư huynh, ta nói này, huynh không thể bỏ tính từ "ngốc" khi nói về ta sao? Ta ngốc chỗ nào chứ?”
Vô Tâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, nhếch môi: “Có nói nữa cũng không thay đổi được gì đâu. Chúng ta vào thôi.”
Vừa dứt lời, hắn liền chậm rãi đi vào bên trong. Ba người cũng nhanh chóng bước theo sau.
Xuyên qua chính đường, đến phật đường phía sau, trước cửa gian phòng có treo một chữ "phật" thật lớn.
Vô Tâm từ trong trường bào của mình trong lấy ra một cái lọ, bên trong có một viên tròn nhỏ như hạt ngọc trai đang phát sáng. Hắn thần sắc trịnh trọng, chậm rãi hướng về trước đem nó đặt ở trên Phật đàn.
Lôi Vô Kiệt hỏi: “Đó là cái gì?”
Tiêu Sắt nhíu mày nhìn hồi lâu rồi nói: “Chẳng lẽ đây là xá lợi trong truyền thuyết?”
Lôi Vô Kiệt nói: “Xá lợi?”
Tiêu Sắt giải thích: “Có một số cao tăng sau khi tọa hóa, kinh hỏa đốt cháy nhưng trân châu trong xương cốt bất dung bất diệt, liền được gọi là xá lợi, là thánh vật của phật gia.”
Vô Tâm đặt viên xá lợi lên Phật đàn, chậm rãi đi xuống: “Tất cả mọi người đều nói Lão hòa thượng sau khi chết, thân thể nháy mắt trần diệt, nhưng thật ra ở bên trong tro tàn, còn lưu lại một viên xá lợi. Vì vậy dù xa xôi ngàn dặm ta cũng phải đem viên xá lợi này về đến Vu Điền quốc, Lão hòa thượng lúc còn sống không quay về được, sau khi chết.....ta đưa ông ấy về.”
Vô Tâm nói xong ngồi ngay ngắn xuống dưới, nhắm hai mắt lại, trong tay nhẹ vê Phật châu, cùng ba trăm hòa thượng dưới chân núi kia tụng kinh văn.
Theo âm thanh kinh văn tụng, viên xá lợi bỗng nhiên phát ra từng tia sắc sáng vàng, Phật đàn phía trên hư hư ảo ảo phảng phất xuất hiện một bóng hình……
Lôi Vô Kiệt kinh hãi: “Tiêu Sắt, đây……”
Tiêu Sắt nhẹ lắc đầu: “Đừng nói chuyện....”
Trên Phật đàn thân ảnh theo tiếng tụng kinh càng ngày càng chân thực, là một lão tăng áo bào màu tro, gương mặt hiền từ. Lão tăng từng bước từ Phật đàn đi xuống, nhìn Vô Tâm ngồi ngay ngắn trên mặt đất, cong người xuống, nhẹ nhàng lên vỗ đầu hắn: “Hài tử……”
Vô Tâm vẫn luôn lấy “Lão hòa thượng” để gọi Vong Ưu đại sư, rốt cuộc vào giờ phút này hô lên hai tiếng “Sư phụ”. Hắn quỳ lạy trên mặt đất, nước mắt mãnh liệt tràn ra.
Vong Ưu hơi hơi mỉm cườ: “Hài tử ngoan, đừng khóc. Tới nơi này làm gì, con nên về nhà đi.”
Vô Tâm nức nở nói: “Nhà của Vô Tâm là Hàn Thủy tự.”
Vong Ưu lắc đầu: “Đứa nhỏ ngốc, Hàn Thủy tự chỉ là nơi sống tạm thời, hiện giờ con trưởng thành rồi, nên trở về nhà của mình. Nhà của con là ở một nơi tự do, là phương ngoại chi cảnh, thiên ngoại chi thiên.”
Vô Tâm lại lặp lại: “Đệ tử chỉ muốn về Hàn Thủy tự.”
Vong Ưu thở dài, đứng lên quay người đi: “Thật là một đứa nhỏ ngốc, cũng chỉ có những người đó cảm thấy, con sẽ trở thành mồi lửa điên đảo thiên hạ.”
Vô Tâm sụt sùi: “Xin sư phụ.....hãy chỉ đường cho Vô Tâm.”
Vong Ưu không quay đầu lại nhìn Vô Tâm, nói: “Kỳ thật ta vẫn luôn cảm thấy chúng ta không phải thầy trò, chỉ là làm bạn cùng nhau đi qua một đoạn đường thôi. Hiện giờ con đường của ta đã đi xong, con đường còn lại, liền chỉ có thể dựa vào chính con tự đi. Con chỉ cần nhớ kỹ một câu, đừng quay đầu lại.”
Lôi Vô Kiệt nhìn thân ảnh hơi phát run: “Đây là quỷ…… Sao?”
Dứt lời, hắn lập tức ăn một đập vào đầu. An Nhiên khoé mắt đã hơi đỏ lên, lúc này lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi nói ai là quỷ?”
Tiêu Sắt nhìn hắn: “Đừng nói bừa. Ta nghe nói Phật môn lục thần thông có một môn gọi là ‘Lậu Tẫn thông’, người tuy chết, nguyên thần lại bất diệt, đến khi một tia chấp niệm ở phàm trần cuối cùng tan đi.”
An Nhiên gật đầu: “Có lẽ....”
Lúc này, thân ảnh Vong Ưu trước khi tan biến, quay lại nhìn về phía nàng, mỉm cười ôn hoà: “Nha đầu ngốc, con..... cũng trưởng thành rồi.”
Nói xong câu này, thân ảnh ông cũng hoàn toàn tan biến. An Nhiên cúi đầu không nói, che đi đôi mắt đã sớm đỏ hoe, thậm chí lấp lánh ánh nước. Lúc mới đến thế giới này, cô từng coi đây chỉ là một thế giới giả tưởng, chỉ là muốn theo đuổi cp Tâm Sắt.…
Những năm này ở Hàn Thủy tự, suy nghĩ của cô dần dần thay đổi. Cô biết, hiện tại, đây là thế giới chân thực, tất cả mọi người đều là người thật, có hơi ấm, có cảm tình.…
Thậm chí, cô cũng từng nghĩ đến, có khi nào thế giới trước kia mà mình sống, những chuyện đã trải qua trong ký ức đó....rốt cuộc có phải chỉ là ảo mộng? Hay đó cũng giống như "Thiếu niên ca hành" này, chỉ là một bộ tiểu thuyết do ai đó viết nên?
Mười hai năm qua, đó vẫn là một câu hỏi khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại không tìm ra câu trả lời, cũng không có ai có thể trả lời cho cô.
Tuy không nói, nhưng việc Vong Ưu toạ hoá ảnh hưởng rất lớn đến cô. Đến một thế giới mới, đúng là rất thú vị, cũng rất mới mẻ. Nhưng khi cảm giác đó qua đi, cô rất nhớ.........rất nhớ những người thân của mình ở kiếp trước. Cô từng nghĩ, khi cô đang ở đây, vậy thân thể mình ở thế giới đó sẽ như thế nào.....còn cả cha mẹ, bạn bè...…
Mỗi lần cô trốn ở một góc tối tự mình buồn bã, gần như đều bị Vong Ưu phát hiện. Ông ấy không hỏi cô lý do vì sao lại khóc, cũng không an ủi cô mà chỉ dùng ánh mắt hiền từ nhìn cô khóc thút thít, lại dùng bàn tay ấm áp xoa đầu cô.
Vong Ưu toạ hoá..... vừa nghe được tin này, An Nhiên đang bế quan tu luyện suýt chút nữa thì tẩu hoả nhập ma.
Vốn dùng ánh mắt của một kẻ ngoại lai nhìn đến thế giới này, đến cuối cùng, cũng không biết là từ khi nào.....bản thân cô dường như cũng bị cuốn theo những cảm xúc ấy.
Hiện tại, cô còn có thể đứng ngoài cuộc nhìn mọi chuyện tiếp tục xảy ra theo cốt truyện dựng sẵn sao......?
Vô Tâm lúc này đã đứng lên, lau đi nước mắt trên mặt, trường bào vung lên, lần thứ hai biến về phong độ hòa thượng nhẹ nhàng, tựa hồ hoàn toàn quên mất vừa rồi ở trên mặt đất quỳ rạp nháo khóc như trẻ con, hắn hắng giọng, trầm giọng nói: “Đi thôi.”
Một câu này, trực tiếp kéo An Nhiên đang chìm trong những suy nghĩ miên man trở lại. Lúc này cô mới phát hiện, trên mặt nàng từ lúc nào đã ướt nhẹp nước mắt.
Tiêu Sắt châm chọc hắn: “Lúc này, đừng giả bộ ra vẻ thanh cao như tuyết nữa. Vừa nãy, chúng ta đều thấy hết rồi.”
Vô Tâm thở dài: “Haizz, vốn định trở thành kiểu hòa thượng bất cần đời rồi lại cao ngạo như thần tiên, nhưng không nghĩ tới chỉ một Lão hòa thượng ta cũng luyến tiếc, thất sách, thất sách a.”
Dừng một chút, hắn lại cười hì hì nói: “Nhưng lão hòa thượng không phải nói rồi sao, con đường phía trước, ta phải tự mình đi. Tuy rằng sau khi lão hòa thượng chết, con đường đầu tiên ta đi, chính là vạn trượng huyền nhai a.”
An Nhiên bật cười: “Sư huynh, tâm trạng của huynh đúng là thay đổi nhanh như chớp a.”
Vô Tâm nhìn hai hàng lông mi còn ướt của nàng, cười nhẹ: “Như nhau, như nhau cả thôi.”
Tiêu Sắt thâm sâu nói: “Vong Ưu đại sư phật hiệu ảo diệu, nhưng có câu nói này không đúng. Con đường còn lại, không phải chỉ một mình ngươi đi.”
Lôi Vô Kiệt cười nói: “Còn có bọn ta cùng ngươi đi.”
An Nhiên cũng cười nhìn hắn: “Yên tâm, muội sẽ không bỏ lỡ bất kì cơ hội nào có thể du sơn ngoạn thủy, nhìn ngắm cảnh đẹp khắp thiên hạ này đâu.”
Nếu đã không thể đứng ngoài cuộc, vậy thì cứ trực tiếp tiến về phía trước thôi. Cô sẽ không do dự nữa, muốn làm gì.....thì làm nấy.
Vô Tâm cười gật đầu: “Được.”