”Xem ra Cửu Long môn đã thua rồi!”
Một tràng cười âm vang trong không trung khiến mọi người đều bắt đầu cảnh giác.
Đường Liên tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn người trước mặt: “Vô Song Thành cũng tới tranh chỗ nước đục này?”
Ở Tây Thục có một thành trì, được xưng là ôm trọn thiên hạ trong tay, phú tọa Ủng Địch quốc, thiên hạ vô song, tên là Vô Song Thành.
Trăm năm trước ở Tây Thục vì Bắc Ly tiêu diệt, tuy Vô Song Thành may mắn tồn tại, nhưng lại bị đánh mất hơn phân nửa khí vận, sau đó hành quân lặng lẽ, chậm rãi khôi phục tám phần uy vọng.
Nhưng trên giang hồ lại nhiều thêm một tòa Tuyết Nguyệt thành, rồi Đường Môn, Lôi Gia Bảo, các danh môn thế gia cũng phái đệ tử bái nhập các môn hạ mà mười hai năm trước bóp chết dã tâm Ma giáo đông chinh.
Vô Song Thành đương nhiệm, thành chủ Tống Yến Hồi được xưng là “Nhất kiếm đoạn thủy, ngàn giang tuyệt lưu”, nhưng khi cùng Tuyết Nguyệt thành nhị tôn chủ Lý Hàn Y so kiếm ba lần, liền bại cả ba lần. Vô Song Thành vẫn tên là Vô Song Thành, nhưng bốn chữ thiên hạ vô song này, rốt cuộc không có người dám đề.
Nam nhân trong tay nắm một cây trường thương màu bạc: “Tuyết Nguyệt thành tranh thì là nước sạch sao?”
Đường Liên khinh thường mà cười: “Ngươi muốn cản đường bọn ta?”
Thủ lĩnh dùng trường thương chỉ vào Vô Tâm vừa được Tiêu Sắt kéo về đứng phía sau: “Chúng ta chỉ muốn tên hòa thượng này.”
Đường Liên đồng tử hơi co lại: “Nếu ta không cho thì sao?”
Đối phương cười lạnh một tiếng: “Không cần căng thẳng. Đừng tưởng rằng ta nhìn không ra, mấy người các ngươi đều bị trọng thương.”
Đường Liên hừ lạnh một tiếng, điều tên thủ lĩnh nói đúng là sự thật. Hắn và Vô Thiền sau trận chiến vừa rồi đã tinh bì lực tẫn, Vô Tâm còn là bị phế bỏ một thân võ công, Lôi Vô Kiệt phá Bản tướng La Hán trận cũng bị trọng thương không ít, hơn nữa Tiêu Sắt không biết võ công, đối mặt với mấy chục cao thủ của Vô Song Thành, chắc chắn hoàn toàn không có phần thắng.
Nhưng là, khí thế thì không thể kém: ”Hừ. Muốn cướp người từ trong tay ta, chỉ dựa vào Lư Ngọc Trạch ngươi và thằng nhãi Vô Song kia à?”
An Nhiên hơi híp mắt cười vui vẻ, trăm nghe không bằng mắt thấy, thật không ngờ trong truyện miêu tả Đường Liên là người trầm ổn đứng đắn, thực ra công phu mồm miệng cũng rất được nha.…
Lúc này, từ mái đình phía bên tay trái mọi người vang lên giọng nói có chút non nớt của thiếu niên: ”Ngươi nói sai rồi, không phải dựa vào hai người chúng ta, mà chỉ dựa vào mình Vô Song này thôi.”
Tư Không Thiên Lạc nói: ”Tên nhãi kia, mạnh mồm quá đấy! Cho dù bọn họ đều bị thương, không phải còn có ta và cô ấy sao?”
An Nhiên đang vui vẻ đứng phía sau "bảo hộ" Tiêu Sắt và Vô Tâm, đột nhiên bị gọi tên thì có chút mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn đoàn người của thành Vô Song vừa đến, cười mỉm, bộ dạng cực kỳ vô hại.
Thiếu niên tên Vô Song kiêu ngạo nói: ”Có vấn đề gì không? Nếu đã không có vấn đề gì, vậy ta bắt đầu đánh đây. Đánh xong sớm, ta còn phải về thành Vô Song nữa.”
Vô Song mở cái hộp kiếm ra, bên trong một thanh trường kiếm màu đỏ hồng phóng ra, cùng với mười hai bính kiếm nhỏ.
“Vân Toa.”
Vô Song nhẹ niệm một tiếng, ngón tay hướng về phía cái hộp kiếm, một thanh kiếm bên trong nhẹ nhàng bắn ra, lại thấy kiếm ở không trung nháy mắt chuyển, hướng về phía Đường Liên lập tức bay tới.
“Khinh Sương.”
Một thanh kiếm bay về phía Tư Không Thiên Lạc.
“Nhiễu Chỉ Nhu.”
Một thanh kiếm bay về phía Lôi Vô Kiệt.
“Ngọc Như Ý.”
Thanh cuối cùng hướng về phía Vô Thiền.
Tiêu Sắt nói: ”Với tuổi tác của tên nhóc ấy mà đã có thể điều khiển hộp kiếm Vô Song phóng ra bốn thanh phi kiếm. Đúng là thiên tài vạn người có một.”
Mà từ nãy đến giờ, Vô Tâm hai mắt đờ đẫn, trong miệng liên tục niệm đi niệm lại câu “Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật.”
”Phong Toa, đi!”
Thanh kiếm lần này là bay về phía Tiêu Sắt.
Nói theo một cách nào đó, An Nhiên dường như bị tên thiếu niên này ngó lơ.
Đường Liên rốt cuộc tin rằng Vô Song Thành trước mặt này tuyệt nhiên không coi ai ra gì, Vân Toa này bay về phía hắn vô cùng nhanh, Chỉ Tiêm Nhận trong tay vội vàng huy lóe, chặn lại một kích. Nhưng Vô Song chỉ cần nhẹ nhàng vung ngón tay lên, chuôi Vân Toa lần thứ hai công hướng về phía Đường Liên.
Vô Thiền không dám đón đỡ, vận khởi tất cả chân khí, cùng vô tâm ở trong một vòng lá chắn ương ngạnh chắn chuôi phi kiếm bay ra ngoài.
Lôi Vô Kiệt cảm giác toàn bộ đầu đều đau, hắn phải đánh với một thanh phi kiếm tên là Nhiễu Chỉ Nhu, thanh kiếm này giống như tên rất khó chơi, Lôi Vô Kiệt mấy quyền đều đánh hụt, trong nháy mắt, chuôi phi kiếm liền để lại vài đạo vết thương trên người hắn.
Mà Tiêu Sắt lại tiêu sái mà chạy tới chạy lui, hắn khinh công trác tuyệt, tuy rằng không thể giống Đường Liên và Vô Thiền ngăn phi kiếm lại, nhưng trong chốc lát cũng sẽ không gây thương tổn hắn.
An Nhiên nhìn đám người bị đuổi chạy tới chạy lui, dần rơi vào thế hạ phong, rốt cuộc thở dài một hơi. Ngón tay trắng nõn nhẹ điểm lên mi tâm của Vô Tâm, đồng tử chớp mắt loé lên tia sáng vàng nhạt: ”Sư huynh, cũng nên tỉnh lại rồi.....”
Nói thật ra thì, bởi vì sư phụ Vong Ưu của cô là một lão hoà thượng tu luyện phật pháp, thứ mà ông ấy dạy dĩ nhiên là Phật pháp cao thâm rồi. Còn về kiếm pháp ấy à.....chỉ là lúc nhỏ cô có vô tình tìm được một quyển kiếm phổ ở dưới đáy đống kinh thư của Hàn Thủy tự, cảm thấy hứng thú nên tự mày mò học vẹt theo thôi.
Chỉ là cũng có chút kì lạ, cả một Hàn Thủy tự rộng lớn đầy ắp kinh thư, lại chui từ đâu ra một quyển kiếm pháp, hơn nữa theo như nội dung ghi bên trong thì còn có vẻ rất lợi hại. Bằng chứng là hiện tại cô đã đột phá Tiêu dao thiên cảnh rồi......trong vòng mười năm tu luyện. Mười năm, nói dài không dài, nói ngắn thì cũng không phải…
Tiêu dao thiên cảnh nghe đúng là rất lợi hại, bất quá.....nếu cô thực sự lao lên giúp.....có phải sẽ phá mất cơ duyên của Vô Tâm không? Có lẽ là vẫn thôi đi.…
Lúc này Đường Liên, Lôi Vô Kiệt, Vô Thiền, Tư Không Thiên Lạc đều đã bị đánh bật ra. Năm thanh kiếm đồng thời hướng phía Tiêu Sắt mà lao tới. Cũng vào lúc này, An Nhiên vừa thu tay lại, ánh mắt Vô Tâm cũng đã thanh tỉnh, đồng thời còn mang theo một loại khí tức quen thuộc.
Thân hình hắn chợt loé một cái đã chắn ngay trước mặt Tiêu Sắt, năm thanh phi kiếm bay đến trước mặt Vô Tâm, còn cách một mét thì đã bị bật về: ”Ta mới nghỉ ngơi có một lát mà ngươi đã chật vật thế này rồi. Xem ra vẫn cần ta xoay chuyển càn khôn.”
Vô Song vốn đang lười biếng ngồi trên nóc đình, lúc này bật người đứng dậy, hứng thú bừng bừng nói: ”Thì ra trò vui là ở đây."
Dứt lời liền đồng thời điều khiển năm thanh phi kiếm bay về phía Vô Tâm, nhưng là dù thế nào cũng bị hắn nhẹ nhàng tránh được.
Lôi Vô Kiệt xem đến nghẹn họng trân trối nhìn: “Vô Tâm ngươi không phải đã phế bỏ một thân thần thông sao? Hoá ra là lừa mấy Lão già kia?”
Tiêu Sắt nhíu mày: “Không, công phu hắn đang dùng không giống.”
Vô Thiền sửng sốt một lát, ngay sau đó tươi cười nói: “Chúc mừng sư đệ.”
Đường Liên kinh ngạc cảm thán nói: “Thần Túc thông, Thiên Nhĩ thông, Thiên Nhãn thông. Đây không phải La Sát Đường, mà là chân chân chính chính phật hiệu lục thần thông!”
Tránh tránh né né một hồi, ngón tay Vô Song nhẹ nhàng huy động, năm phi kiếm đồng thời trở về tới bên trong bao kiếm. Vô Song đột nhiên cười gian mãnh, hộp kiếm trước mắt nổ tung như một đóa hoa, đồng thời năm loại phi kiếm hướng về phía ngực Vô Tâm đánh tới.
Nhìn ra biểu hiện của Vô Tâm có chút lạ, lúc này, An Nhiên vốn đứng bên cạnh Tiêu Sắt, thân ảnh đột nhiên biến mất, ngược lại liền xuất hiện trước mặt Vô Tâm. Nàng nhẹ nhàng phất tay một cái, năm thanh phi kiếm lập tức bật ra, cắm sâu vào cột đá gần đó: ”Đến đây là được rồi, sư huynh của ta còn đang bị trọng thương, muốn tỉ thí thì đành chờ dịp khác vậy.”
Lư Ngọc Trạch nhìn thiếu nữ tưởng chừng mềm yếu chỉ cần phất nhẹ tay đã đem năm thanh phi kiếm do Vô Song điều khiển chuyển hướng cắm sâu vào trụ đá, không khỏi kinh hãi. Xem ra, bọn hắn thực sự xem thường tiểu cô nương này rồi. Vừa nãy đối phương có lẽ chỉ là thu liễm lại khí tức, ngược lại, mới là cao thủ thật sự.
Vô Song hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm An Nhiên. cô mỉm cười nhẹ nhàng, nói: ”Mọi người đều đã mệt rồi, chi bằng dừng tại đây đi.”
Vừa nói, tay áo vung lên, dùng nội lực đem trụ đá phá nát, đồng thời cưỡng ép điều khiển năm thanh phi kiếm kia cắm lại vào bao kiếm.