Lôi Vô Kiệt chỉ vào một đai từ trên trời rơi xuống rồi đi, trợn mắt há hốc mồm: “Này…… Này…… Này……”

Tiêu Sắt thở dài: “Một đao này, ít nhất vì Vô Tâm phá vỡ một nửa Kim Cương Bất Hoại thần thông.........Cũng ít nhất khơi dậy sát tâm của Đại Giác lên gấp mười lần.”

Đại Giác tức giận gầm lên một tiếng, một chưởng ngưng tụ trên tay đã muốn chụp đến trên đầu hai người. Đúng lúc này, lại một chưởng pháp mang khí tức quen thuộc giáng xuống, ngăn chặn Đại Giác tung chiêu. Người đến, vậy mà lại là Vô Thiền.

Đại giác giận dữ quát: “Vô Thiền, con cũng muốn bao che cho tên tà ma này sao?”

Vô Thiền nói: “Sư đệ không phải là ma.”

Đại Giác mất kiên nhẫn quát: “Mau cút ra cho ta!”

Vô Thiền trầm mặc một giây, ngay sau đó liền lao tới tấn công Đại Giác, nhưng đương nhiên hắn hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta, chỉ mới hai chiêu đã bị đánh bật về phía sau. Lúc này, Lôi Vô Kiệt đột ngột xông về phía Đại Giác, chỉ là tốc độ so với quyền pháp của ông ta thì quá chậm, ăn trọn một quyền liền bay về phía sau.

Vô Tâm lúc này đã được An Nhiên đỡ dậy, chậm rãi đem cánh tay được cô đỡ rút ra, nhìn chằm chằm vào Đại Giác, nói: “Sư phụ nói ta trời sinh có ma tâm, cả đời này đã định sẵn là không có duyên với nhà Phật.... nên cho ta vào La Sát Đường tu luyện bí thuật, lĩnh ngộ tâm pháp của vạn vật. Các ông luôn miệng nói phải trừ ma, nhưng ma là gì, đâu phải do các ông định đoạt?

Đại Giác nghe vậy, quát: “Phật đạo ảo diệu, há là loại tà ma như các ngươi có thể hỏi?”

Dĩ nhiên, An Nhiên vì nói giúp Vô Tâm mà cũng được người nào đó xếp vào hạng "tà ma ngoại đạo" rồi.

Vô Tâm cười lạnh một tiếng: “Phật hiệu ảo diệu, lời này truyền ra thiên hạ, chỉ có sư phụ ta có thể nói, ngươi nói không được!”

Đại Giác trừng mắt, trầm giọng: “Mồm miệng sắc bén..... Hừ, nạp mạng đi!”

Dứt lời liền lại ngưng tụ chưởng lực, hơn nữa so với chưởng lực vừa nãy, rõ ràng là càng có khí thế hơn. Vô Tâm cũng không chịu lùi bước, trực tiếp nhảy lên nghênh đón trực diện một quyền này, hai bên giao thủ trong không trung, không ai nhường ai. Chỉ là, đến cuối cùng thì....Vô Tâm hắn vẫn còn quá trẻ, tuy rằng thiên phú kinh người, nhưng nếu so thực lực với một lão nhân tu luyện mấy chục năm là vẫn hơi miễn cưỡng.

Một quyền này, Vô Tâm bị đánh bật xuống đất. Bụi đất tan đi, Vô Tâm nằm trong đống đổ nát, cổ bị Đại Giác bóp chặt. Ngay vào lúc ông ta chuẩn bị giáng thêm một quyền, lại nghe được tiếng xé gió vang lên, liền lập tức đứng dậy, tiến vào trạng thái phòng thủ.

Một trận tiếng "Leng keng" liên tục vang lên, An Nhiên một lần nữa chạy đến đỡ sư huynh nhà mình, tiện thể nhặt luôn cây kiếm vừa phi ra: “Sư huynh, ta đã nói nên chạy đi mà huynh không nghe.”

Vô Tâm vẫn mỉm cười: “Không phải ta vẫn chưa chết sao? Ngược lại còn được quý nhân phù trợ đi.”

Cách bọn họ một trượng (~3,3 mét) vô số loại ám khí đâm vào kim cang hộ thể của Đại Giác, rơi xuống như mưa.

Nói đến ám khí, người duy nhất sử dụng ám khí có thể đến cứu bọn họ chỉ có thể là..... Đường Liên.

Đường Liên ngưng thần, một chưởng lực cuối cùng đem toàn bộ ám khí còn sót lại trên người đều tung ra, vậy mà thực sự phá được kim cang hộ thể của Đại Giác. Ông ta thụt lùi về phía sau vài bước, khoé miệng chảy ra tia máu, may nhờ các sư đệ đỡ lấy mới giữ được thăng bằng.

Theo sau Đường Liên, một cô gái khác trạc tuổi Lôi Vô Kiệt và Vô Tâm cũng hạ xuống. Trên người mặc y phục vàng nhạt, khoé miệng mỉm cười, trên tay cầm một cây thương dài. Đây chính xác là Tư Không Thiên Lạc. Mà trên vai cô ấy còn đeo một cái hộp dài, chính là đồ của Lôi Vô Kiệt, do lần trước bị Vô Tâm đột ngột kéo đi mà không kịp mang theo.

Đại Giác lau đi máu nơi khoé miệng, trầm trọng nói: “Thành Tuyết Nguyệt các ngươi cũng muốn ra tay giúp đỡ dư nghiệt Ma giáo sao?”

Đường Liên bình tĩnh đáp: “Đại giác sư phụ đừng hiểu lầm, đây là hành động riêng của Đường Liên ta, không đại diện cho lập trường của thành Tuyết Nguyệt. Là ta thấy Vô Tâm không phải kẻ gian ác, mong tiền bối Đại Giác có thể mở lòng từ bi, tha cho hắn đi.”

Vô Thiền cũng lên tiếng: “Đại Giác sư phụ, sư đệ Vô Tâm thực sự không phải là ma.”

Đại Giác cau mày, trong lời nói không giấu nổi tức giận: “Đám người các ngươi.... không phân biệt được chính tà. Đại Giác ta diệt trừ dư nghiệt Ma giáo thì có tội gì!?”

Tư Không Thiên Lạc không nhịn được lên tiếng: ”Đại Giác sư phụ, khi Ma giáo chinh phạt phía Đông, Vô Tâm mới có năm tuổi. Những thù hận năm xưa có liên quan gì đến hắn đâu?”

Tiêu Sắt chú ý đến bộ dạng lúc này của Đại giác, bất chợt lên tiếng nhắc nhở: ”Mọi người cẩn thận chút, trạng thái của hắn không đúng lắm.”

Lúc này, đôi mắt của ông ta đã hằn đầy tơ máu, cũng tràn đầy sát ý: ”Đám dư nghiệt Ma giáo các ngươi, đều đáng chết!”

An Nhiên nhíu mày: ”Không lẽ là....tẩu hoả nhập ma luôn rồi....?”

Này thật đúng là trò cười đi? Mở miệng ngậm miệng đều mắng người khác là ma, đòi đánh đòi giết, đến cuối cùng lại đem bản thân cũng sa vào ma đạo.…

Lúc này, Đại Giác gầm lên một tiếng, giận dữ hô: ”Diệp Đỉnh Chi! Trả mạng cho sư tôn của ta.”

Dứt lời, cơ thể ông ta đột nhiên uốn éo vài cái, nét mặt vặn vẹo, hô: ”Cửu Long Phục Ma trận!”

Đồng thời, hay tay Đại Giác dang rộng sang hai bên, vô số những luồng khí màu vàng từ trên người sáu vị sư đệ chảy vào người hắn, khung cảnh nhất thời có chút khủng bố.

Vô Tâm đột nhiên lao về phía trước, chuẩn xác bắt lấy cổ tay của Đại Giác. Trong miệng niệm một tràng Phạn văn nghe không hiểu, thanh âm thanh dương, giai điệu rất hứng thú, giống như là ca hát.

Đại Giác mở to hai mắt nhìn: “Phạn Âm Trấn Hồn Ca! Vô Tâm, ngươi muốn làm gì?”

Hắn kinh hãi cảm giác chân khí trong cơ thể bỗng nhiên như thủy triều tiết ra.

Vô Tâm nói: ”Năm xưa phụ thân ta cầm đầu Thiên Ngoại Thiên xâm lược Trung Nguyên, gây ra tội nghiệt nghiêm trọng. Cha nợ con trả, cũng không phải là vô lý.”

Tiêu Sắt chợt nhíu mày, nhìn chằm chằm hắn: ”Vô Tâm, đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Vô Tâm cười nhìn Tiêu Sắt, nói tiếp: ”Vô Tâm ta thân là thiếu tông chủ của Thiên Ngoại Thiên, lại tu luyện được bí thuật La Sát Đường ở Trung Nguyên, chuyện này..... cũng buộc phải có một lời giải thích. Chưởng môn Đại Giác, ông vì ta mà tẩu hoả nhập ma, hôm nay ta sẽ cùng ông kết thúc.....mối tư thù này.”

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc nói: ”Công lực của Đại giác đang tiêu tan.....”

Đường Liên ngẩn người: ”Đây rốt cuộc là tà thuật gì....lại có thể làm tiêu tan công lực của kẻ thù....?”

Tiêu Sắt nói: ”Nhìn cho rõ đi, công lực của Vô Tâm đang tiêu tán nhanh hơn.”

An Nhiên cũng có chút ngẩn ngơ: ”Đây đại khái là..... một trong ba mươi hai bí thuật của La Sát Đường đi.....”

Đại Giác đương nhiên cũng cảm nhận công lực của mình đang tiêu tán với tốc độ chóng mặt, không khỏi trừng mắt nhìn Vô Tâm.

Vô Tâm sắc mặt trắng bệch, nói: ”Đừng nhìn ta nữa, ta cũng không biết loại công phu này tên gọi là gì, tên bên ngoài đã bị hủy rồi. Hay là.....để ta đặt cái tên khác đi..........Gọi là...... Bi Thiên Mẫn Nhân!”

Vô Tâm một chưởng đẩy Đại Giác trở về, Đại Giác mặt xám như tro tàn, một thân màu vàng nháy mắt thối lui, thân hình cũng biến trở về nguyên dạng: “Chưởng môn Đại Giác, tu vi mấy chục năm của ngươi, ta đã phá huỷ hết rồi. Nhưng La Sát Đường ba mươi hai bí kỹ của Phật môn, ta cũng sẽ không mang đi một phân!”

Vô Tâm sau khi nói xong liền phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người nghiêng ngả muốn đổ xuống. Cả Lôi Vô Kiệt, Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc và An Nhiên đều giật mình theo phản xạ muốn xông lên đỡ lấy hắn, chỉ là vẫn không nhanh bằng Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt nhìn người đang được mình đỡ trên tay, ánh mắt xẹt qua một thứ cảm xúc không rõ, nói: “Tự mình từ bỏ một thân công lực? Sao phải khổ như vậy, ngươi rõ ràng còn có cách khác.”

Vô Tâm cười cười: “Không hủy đi một thân ma công này, sợ là họ thật sự phải liều cả cái mạng già cũng không cho ta đi.”

Tiêu Sắt muốn nói gì đó, nhưng do dự một chút, vẫn là không có nói ra.

Vô Tâm hỏi: “Muốn nói cái gì?”

Tiêu Sắt cười cười: “Bi Thiên Mẫn Nhân, cái tên lần này, đặt không tồi.”

Vô Tâm cười đáp: “Vẫn luôn không tồi được không.”

Lôi Vô Kiệt nhìn Đại Giác sắc mặt thảm bại bên kia, hỏi: “Đại sư, đánh cũng đánh rồi, võ công của Vô Tâm cũng mất rồi, đường này có thể qua được chưa?”

Đại Giác lắc đầu thở dài: “Tạ ân cứu mạng của Vô Tâm sư điệt.”

Đúng thật, nếu lúc đó không phải Vô Tâm, hắn có thể thực sự vì tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play