Lư Ngọc Trạch nhíu mày: ”Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, bọn họ hiện đều đã bị thương hết rồi, một mình cô còn có thể đánh bại hơn ba mươi đệ tử thành Vô Song chúng ta sao?”
An Nhiên cười cười, lời nói mang vài phần khiêu khích: ”Được thôi, các ngươi có thể thử.”
Lúc này, một cây trường thương màu đen vàng đột ngột từ phía tây phóng đến, cắt qua vạn dặm trời cao, tiếng thương ngân dài, như rồng ngâm hổ gầm.
Lư Ngọc Trác cùng đám đệ tử thành Vô Song vội vàng lui bước, mà An Nhiên cũng nhảy lùi về phía sau. Một thương đó đã vượt xa tu vi bọn họ quá nhiều, chỉ có thể tránh đi mũi nhọn.
Trường thương cắm giữa hai người, khe rãnh mấy chục trượng nháy mắt hiện ra, ngăn cản hai bên người ngựa. Một bộ bạch y từ xa bay tới, vững vàng dừng trên chuôi trường thương: “Thông hiểu phật môn Lục Thần thông, tu vi Tiêu dao thiên cảnh. Các ngươi..... đương nhiên đánh không lại.”
Lư Ngọc Trạch gầm lên: “Ai?”
Đường Liên kinh hỉ: “Tam sư tôn!”
Tư Không Thiên Lạc cũng đầy mặt vui mừng: “Cha!”
Lôi Vô Kiệt nghi hoặc hỏi: “Đây là ai?”
Tiêu Sắt nói: “Lôi Vô Kiệt, ngươi phải nhớ rõ người này. Thẩm Tĩnh Châu dùng kiếm Phong Tuyết và Vương Nhân Tôn dùng đao Toái Không mà lúc trước ngươi từng gặp, tuy đều là cao thủ hàng đầu nhưng cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Còn người này, là người dùng thương giỏi nhất hiện giờ, Thương tiên Tư Không Trường Phong.”
Trong chốn võ lâm, có một loại chuyện, người giỏi thích liệt vào võ bảng, binh khí phổ gì đó. Trên giang hồ dần dần xuất hiện lên những cái tên. Dần dà có đủ loại danh hiệu, kiếm quang môn, có Kiếm Thánh, Kiếm Thần, Kiếm Vương, Kiếm Bá, Kiếm Hầu, Kiếm Hoàng, Kiếm Quỷ, Kiếm Hào có thể coi là một cách nói, nhưng mặt khác binh khí cùng lắm cũng chỉ có chừng đó.
Chỉ có một chữ mà không người nào dám dễ dàng xưng, đó chính là chữ “Tiên”, có thể lấy "Tiên" mà xưng, trong chốn võ lâm có thể coi là một nhân vật trong truyền thuyết.
Nhưng dù vậy, Đao Tiên vẫn có ba vị, Kiếm Tiên ước chừng có năm vị, duy chỉ có Thương. Chỉ một người duy nhất, Thương Tiên Tư Không Trường Phong, Tuyết Nguyệt thành tam thành chủ.
Thương của hắn nghe nói có thể chém giết liệt quỷ vong hồn, đã từng một thương phá vỡ Kỳ Liên sơn, hạ sáu vị trưởng lão Ma giáo đã hợp lực bày ra Cô Hư quỷ trận. Binh nhì khí phổ từng nói, thiên hạ thương kính, hắn độc chiếm tám phần.
Lôi Vô Kiệt nhìn vị một thân hắc y trước mắt, thần sắc đạm mạc, mang theo vài phần nho nhã dáng vẻ thư sinh trung niên, ánh mắt mãnh liệt.
Lôi Vô Kiệt kích động nói: “Thương tiên Tư Không Trường Phong? Tam thành chủ của thành Tuyết Nguyệt?”
Tư Không Trường Phong quay đầu lại không quên liếc mắt Lư Ngọc Trạch một cái: “Ngươi vừa mới hỏi ta là ai? Ngươi không nhận ra ta? Lẽ nào không nhận ra thương của ta?”
Lư Ngọc Trạch cố nén sợ hãi trong lòng, hai tay nắm thành quyền đặt trước mặt, khom người hành lễ: “Bái kiến Thương tiên.”
Tư Không Trường Phong nói: “Lần này thành Vô Song phái nhiều người tài giỏi như vậy tới, chỉ vì một con tin, có thật sự quan trọng như vậy sao? Về bảo với mấy lão già thành Vô Song, nếu thật sự cho rằng bắt được một đứa trẻ là có thể khiến cả giang hồ điên đảo, vậy thì đừng nói cái gì mà Thiên hạ vô song, ta thấy cái tên thành Vô Song này cũng không cần gọi tiếp nữa đâu.”
Dừng một chút, ông nói tiếp: “Vô Song thành hiếm có được một viên ngọc sáng, đừng có dùng dao giết heo làm hỏng nó. Cái này phiền ngươi về nói lại cho Tống Yên Hồi nghe.”
Vô Song cười nói: “Câu này của tiền bối, vãn bối nhất định chuyển lời..... À...nếu đến lúc đó ta vẫn chưa quên. Lại nói..... Thương tiên tiền bối, vừa nãy ngài có nói.....cô ấy....”
Tư Không Trường Phong nháy mắt liền hiểu thiếu niên này muốn hỏi cái gì, nhìn về phía An Nhiên nói: “Nếu ta không nhầm.....Tiểu cô nương đây hẳn là đồ đệ tâm đắc nhất của Vong Ưu thiền sư, tuổi nhỏ đã thông thạo Thuật Lục thông, tự mình nghiên cứu kiếm pháp. Hiện tại chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã đạt đến Tiêu dao thiên cảnh.”
Vô Song hứng thú thốt lên: “Lợi hại như vậy? Nghe có vẻ lợi hại hơn cả hoà thượng kia nữa!”
Nói rồi liền quay sang chỉ về phía An Nhiên: “Ngươi.....à không, tiểu tỷ tỷ, lần sau gặp lại, hi vọng có thể cùng tiểu tỷ tỷ giao đấu một trận!”
Lư Ngọc Trạch có chút ba chấm, tiểu sư đệ này của hắn tính khí cao ngạo hơn người, vậy mà hiện tại lại gọi một người mới gặp là "tiểu tỷ tỷ". Chỉ là ngẫm lại danh tiếng của Vong Ưu thiền sư.....thông hiểu Thuật Lục thông.....lại nhìn nụ cười mỉm trên mặt đối phương, ài.....chuyện này cũng không phải quá khó hiểu..…
Tư Không Trường Phong cười nói: “Kiếm của ta không thể so với nhị sư huynh, nhưng cũng luyện qua mấy năm.”
Tư Không Trường Phong đột nhiên duỗi tay, vung lên, nắp hộp kiếm bên người Vô Song tức khắc rộng mở, trong đó mười hai bính phi kiếm nháy mắt bay ra, quay chung quanh Tư Không Trường Phong. Không, không chỉ mười hai thanh phi kiếm ở hai bên, mà ngay cả thanh kiếm cắm tại vị trí trung tâm_Đại Minh Chu Tước_xếp thứ hai trong bảng danh kiếm cũng chịu sự khống chế mà bay ra. Sau khi dạo qua một vòng, mười hai bính phi kiếm lại bay trở về bên trong hộp kiếm. Tư Không Trường Phong vung tay lên, hộp kiếm một lần nữa khép lại.
Vô Song mở to hai mắt nhìn, không ngờ rằng vị cao thủ này được xưng là Thương Tiên còn tinh hiểu ngự kiếm thuật, có thể đồng thời khống chế mười ba loại phi kiếm.
Tư Không Trường Phong cười nói: “Ngự kiếm, ngự thương, đạo lý giống nhau. Ta giúp ngươi khai kiếm một lần, nhưng thật sự muốn nắm bắt được ý tứ, cần phải dựa vào chính ngươi.”
Vô Song ôm quyền: “Đa tạ.”
Tư Không Trường Phong xoay người, không nhìn hắn: “Đi đi.”
Đường Liên ngửa đầu nhìn Tư Không Trường Phong liếc mắt một cái: “Tam sư tôn……”
Tư Không Trường Phong nhìn Đường Liên, thở dài: “Đường Liên, ngươi vất vả rồi.”
Đường Liên lại hô một tiếng: “Tam sư tôn……”
Tư Không Trường Phong có chút buồn bực: “Đường Liên ngươi muốn nói cái gì?”
Đường Liên rốt cuộc nhịn không được nói ra: “Tam sư tôn, người có thể xuống dưới nói chuyện không? Người không thấy chúng con ngửa đầu nói chuyện rất mệt sao?”
Tư Không Trường Phong rốt cuộc phản ứng lại, từ phía trên trường thương nhảy xuống, tay nhẹ nhàng vung lên, nắm chuôi trường thương đen vàng trong tay, “Đường Liên, nhiệm vụ lần này hoàn thành không tồi.”
Đường Liên cười khổ: “Sắp chết đến nơi, hoàn thành không tồi chỗ nào.”
Tư Không Trường Phong gật đầu cười: “Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi, nhiệm vụ này không chết được tính là hoàn thành ổn.”
Tư Không Thiên Lạc đột ngột lao đến ôm lấy ông, vui vẻ gọi một tiếng: “Cha. Cha, người đừng giận nữa mà, lần này con biết sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa."
Tư Không Trường Phong đột nhiên trợn mắt quát: “Còn có lần sau nữa à! Con có biết cha vì tìm con mà lật tung cả thành Tuyết Nguyệt lên rồi không?”
Tư Không Thiên Lạc vẻ mặt hối lỗi, mềm giọng nói: “Cha, con biết lỗi rồi mà.... Con sai rồi mà.”
Nhìn hai người họ cha con thân thiết, An Nhiên im lặng cúi đầu. Trong trí nhớ, dường như cũng có một người từng cưng chiều cô như vậy.
Lôi Vô Kiệt vội vàng dùng sức ôm quyền, cất cao giọng nói: “Tại hạ Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi Gia Bảo Lôi Vô Kiệt, đang muốn tới Tuyết Nguyệt thành bái sư!”
Tư Không Trường Phong gật đầu: “Ừm, chàng trai, xem cậu cũng có vẻ là một chàng trai tuấn tú tài giỏi.”
Lôi Vô Kiệt được khen thì không nhịn được lại một trận kích động, kết quả bị Tiêu Sắt kéo sang một bên.