Tiêu Sắt hơi nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Ồ, tỉnh rồi?”

An Nhiên gật đầu: “Đánh nhau ồn ào như vậy, không tỉnh cũng không được....”

Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên chớp chớp mắt nhìn cô: “An Nhiên, không phải chứ.....nãy giờ ta ở đó tìm cách phá trận, còn cô ở ngoài này lại.....ngủ sao?”

An Nhiên mỉm cười đánh trống lảng: “À thì.... Chuyện đó không quan trọng. Lúc này không phải huynh nên chăm chú nhìn trận đấu, quan sát xem sư huynh làm thế nào phá trận sao?”

Lôi Vô Kiệt nghĩ nghĩ một chút, gật đầu sau đó liền tiếp tục quan sát trận đấu.

Vô Tâm bỗng nhiên cười vang nói: “Chưởng môn Đại Giác, nếu ông vẫn không mở mắt, các sư đệ ông có thể sẽ chết đấy.”

Đại Giác thiền sư trầm giọng nói: “Vô Tâm, sao ngươi phải ép tại hạ như vậy?”

Vô Tâm nói: “Chưởng môn Đại Giác, ông nói nhiều quá đấy. Nếu ông không mở mắt trận, thì ông nghĩ các sư đệ của mình....có thể chịu được thời gian một nén hương không?”

Đại Giác thở hắt ra một tiếng, rốt cuộc mở mắt. Ngay tại một khắc ông ta mở mắt, một chưởng đánh ra, toàn bộ sáu khoả chuông bao trùm sáu người kia liền cứ thế vỡ vụn, từng mảnh vỡ tan trong không khí.

Chỉ thấy Vô Tâm ở xa đứng cách ba trượng, thu ống tay áo, cười nhìn Đại Giác: “Tâm như gương sáng, chư tà không xâm. Không nghĩ tới bồ đề tâm pháp củ chưởng môn a Đại Giác đã tinh tiến như này.”

Đại Giác trầm giọng nói: “Vô Tâm, ngươi còn nhớ, lần đầu tiên ta gặp ngươi là khi nào không?”

Vô Tâm đáp: “Tất nhiên nhớ rõ, khi đó Vô Tâm mới vừa vào Hàn Thủy tự bốn tháng, chưởng môn Đại Giác từ Cửu Long môn đến, sau khi cùng sư phụ luận đạo bảy ngày liền mang sư huynh Vô Thiền đi.”

Đại Giác lại nói: “Vậy ngươi có biết, lần đầu gặp ngươi, ta đã nghĩ gì không?”

Vô Tâm như cũ mỉm cười: “Phật gia có năm giới là không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu. Vô Tâm đoán Đại Giác sư phụ lần đầu tiên nhìn thấy ta đã muốn phá giới thứ nhất.”

Đại Giác gật đầu: “Không sai, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã muốn giết ngươi!”

Đại Giác thiền sư thân hình đột ngột thay đổi, hắn bỗng nhiên cao một tấc, trên người cơ bắp trong nháy mắt bạo trướng!

Lôi Vô Kiệt kinh hãi hỏi: “Đây là loại võ công gì?”

Hắn trước nay chưa thấy qua công phu như vậy, cả người trong nháy mắt thân hình đều phát sinh biến hóa.

Tiêu Sắt lúc này vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sức mạnh vô địch, chống mọi loại độc, kim cang bất hoại, không gì sánh bằng..... Đây là một trong mười tuyệt học của Cửu Long môn, luyện Phục Ma thần thông lên đến cảnh giới cao nhất thì sẽ có được cơ thể kim cang.”

“Đây là Kim Cương Bất Hoại thần công theo lời Lão hòa thượng?”

Vô Tâm thả người nhảy tới bên người Đại Giác thiền sư, một quyền đánh ra, lại nghe “Đông” một tiếng, phảng phất như đánh vào tường đồng vách sắt thượng. Hắn sửng sốt một chút, một bước lui trở về.

Lôi Vô Kiệt hỏi hắn: “Ngươi sao rồi?”

Vô Tâm dùng sức giữ tay xuống, nhe răng trợn mắt: “Đau quá!”

Lôi Vô Kiệt cười nói: “Ha ha ha, có muốn ta truyền cho ngươi Vô Phương quyền. Quyền chưa tới, khí tới trước, bảo đảm ngươi không đau.”

Tiêu Sắt nói: “Kim Cương Bất Hoại thần công cực kỳ hao tổn nội lực, Đại Giác tuy rằng tu vi không tầm thường, nhưng dù sao cũng đã bảy mươi tuổi, ngươi kéo dài thời gian với hắn, không trực tiếp chống đỡ.”

Vô Tâm lắc đầu: “Chỉ sợ chiêu này cũng dùng không được.”

Lúc này sáu người đi cùng Đại Giác vừa mới trọng thương ngã xuống đất đều nỗ lực đứng lên, sáu người ngồi thành một hàng, nhắm hai mắt, trong miệng thấp giọng tụng kinh văn. Mà Đại Giác đứng trước mặt bọn họ, trên người ẩn ẩn ánh sáng hoàng kim lập loè

Tiêu Sắt nhíu mày: “Đây là……”

Vô Tâm lời nói tuy rằng không được thoải mái, nhưng trên mặt vẫn như cũ cười: “Trận cuối của Bản tướng La Hán trận, La Hán Quy Nhất. Lúc này tất cả nội lực của bảy người đều dồn lại trên người Đại Giác. Nếu muốn kéo dài, sợ là chết trước chính là ta.”

An Nhiên vốn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Sư huynh, huynh nhắm có thắng được bọn họ không? Nếu không thì.....hay là chúng ta...chạy?”

Vô Tâm nhướng mày nhìn nàng: “Trông ta rất giống loại người sẽ lâm trận bỏ chạy sao?”

An Nhiên cong mắt cười, gật gật đầu: “Ừm, ta biết huynh không phải loại người đó mà, vậy.....bọn ta lùi về phía sau, chờ huynh đánh cho ông ta "kim cang vỡ nát", được chứ?~”

Nói xong lời nói ngông cuồng này, cô liền hai tay kéo Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt về phía sau.

Vô Tâm hơi hơi mỉm cười, ánh mắt loé lên tia sáng kì dị: “Được. Hắn muốn làm Đại La Kim Cương, ta liền đánh cho hắn kim cương tan vỡ! Kim cương bất hoại? Ta đánh đến khi ngươi nguyên thần tiêu diệt!”

Vô Tâm bỗng nhiên thu ý cười, đạp một cái chạy về phía trước, một quyền đánh trúng Đại Giác thiền sư, “Đông” một tiếng. Một quyền! Lại một quyền! Vô Tâm dưới sự giận dữ liền đánh ra mấy chục quyền. Vô Tâm lúc này hoàn toàn thay đổi, trước kia là thanh nhã thong dong, hiện tại là hùng hổ, quyền khí thịnh thế.

Ở phía sau, Tiêu Sắt nhìn tiểu cô nương vừa buông cánh tay mình ra, nói: “Ngươi không lo lắng sao?”

An Nhiên mắt nhắm mắt mở che miệng ngáp dài một cái, có lẽ do ảnh hưởng từ việc suýt chút nữa tẩu hoả nhập ma cộng với sau khi cưỡng ép tấn thăng tu vi còn chạy đường dài như vậy, mấy hôm nay trạng thái của cô không được tốt cho lắm.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn Tiêu Sắt, nói: “Là huynh ấy nói không muốn chạy đấy chứ. Ít nhất theo những gì ta hiểu về tính cách của sư huynh, cho dù là bị giận dữ làm mất kiểm soát, nếu thực sự không nắm chắc được vài phần thắng thì có lẽ vẫn áp dụng "ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách" đó. Lại nói, không chạy cũng tốt, khinh công của huynh ấy tốt hơn ta rất nhiều, mỗi lần đuổi theo sau là như muốn tắt thở vậy á.”

Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Ta đồng ý với cô. Không chỉ Vô Tâm, mà cả Tiêu Sắt cũng vậy. Mỗi lần phải đuổi theo hai người họ ta thật sự hận tại sao ta chỉ có hai lỗ mũi để thở....”

An Nhiên thở dài một hơi, nhẹ vỗ vai Lôi Vô Kiệt vài cái: “Không sao, sau này còn có ta bầu bạn với huynh. Cứ để bọn họ đi trước đi, ta cùng huynh bám theo phía sau là được.”

Tiêu Sắt dời mắt tiếp tục quan sát Vô Tâm cùng Đại Giác, lẩm bẩm: “Đúng là hai tên ngốc.....”

Lúc này, Vô Tâm chợt hét lên: “Đại Giác, ngươi có biết sư phụ ta vì sao từ trần không? Là vì ngươi, là vì các ngươi mang danh nghĩa danh môn chính phái bức đến không thể biện bạch! Không chốn dung thân! Không thể nào sống tiếp!”

Cả người Đại Giác rung lên một cái, ánh sáng màu vàng loé lên, dư chấn đem Vô Tâm bắn về phía sau. An Nhiên nhanh như chớp chạy lên đỡ hắn dậy: “Sư huynh. Vẫn ổn chứ?”

Đại Giác ngược lại lộ ra bộ dáng tức giận, chỉ tay về phía Vô Tâm nói: “Nếu không phải vì bao che cho tên tà ma nhà ngươi thì Vong Ưu đâu có kết cục như vậy? Còn cả ngươi nữa, An Nhiên! Sư phụ của ngươi vì bao che hắn mà chết, hiện tại ngươi cũng muốn bảo vệ hắn!?”

An Nhiên rũ mắt, nhẹ nhàng đáp: “Chưởng môn Đại Giác, sư phụ từng đánh giá rất cao về ngươi, chỉ là hiện tại xem ra.....ông, thân là đệ tử phật gia, sát tâm lại quá nặng, hoàn toàn không xứng ở đây chỉ tay năm ngón! Sư huynh nói không sai, ngươi tâm ma lớn như vậy, cùng ma có khác gì nhau!”

Đại Giác trừng mắt: “Ngươi! Thật sự là bị tên tà ma này mê hoặc rồi! Vong Ưu cũng vậy, ngươi là đồ đệ tâm đắc của ông ấy cũng như vậy. Được, được lắm......Vô Tâm, hôm nay ta nhất định sẽ thu phục tên ma chủng nhà ngươi!”

Chỉ là lời vừa dứt, Đại Giác đột nhiên xoay người, hướng lên trời gầm to: “Vương Nhân Tôn!”

Chuôi đao phá không mà ra!

Chưởng môn Đại Giác một quyền vung ra, quyền cùng đao tương chạm vào!

Đao ở nháy mắt đi vòng vèo. Đại Giác cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play