Tiêu Sắt đi tới cửa, lười nhác hỏi: “Chính là bọn họ?”
Vô Tâm cười nói: “Chính là bọn họ.”
Bên ngoài chùa miếu, bảy người mặc trường bào màu đen ngồi ngay ngắn ở nơi đó, xếp thành hình một trận đồ kì quái.
Bản tướng La Hán trận!
Lôi Vô Kiệt bước về phía trước một bước: “Hay là....để ta tới phá trận!”
Tiêu Sắt liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi một đệ tử Tuyết Nguyệt thành mà cũng muốn cùng danh môn chính phái đối kháng sao?”
Lôi Vô Kiệt cười cười: “Không sao đâu, ta còn chưa nhập môn mà, hơn nữa đại sư huynh còn chưa tới, chờ huynh ấy tới, ta lập tức chạy là được.”
Vô Tâm nhìn Đại Giác thiền sư nhắm mắt ngồi ở phía sau, nói: “Đây chính là Bản tướng La Hán trận, rất khó phá.”
Lôi Vô Kiệt đi về phía trước một bước, một bước này liền vào trong trận: “Có phá được không, phải thử mới biết được.”
Một người mặc hắc bào lập tức rút kiếm lao về phía Lôi Vô Kiệt, đối kháng vài chiêu, cả hai đều đồng thời bị đánh bật lùi về phía sau.
Đối phương gầm lên: “Các hạ là ai?”
Lôi Vô Kiệt cất cao giọng nói: “Tuyết Lạc sơn trang phó trang chủ Tiêu Vô Sắt!”
Tiêu Sắt buột miệng tức giận mắng một tiếng: “Cút!”
Lôi Vô Kiệt chỉ là cùng hắn ở chung mấy ngày đã láu cá lên, nói dối cũng không biết ngượng.
Đối phương nhíu nhíu mày, đại khái suy nghĩ Tuyết Lạc sơn trang rốt cuộc là môn phái nào, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra: “Không biết các hạ vì sao chặn đường?”
Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Ở đây chỉ có người phải về nhà, kẻ chặn đường là các người mới đúng.”
Đại giác vốn đang nhắm mắt, đột nhiên lên tiếng: “Ăn nói sắc sảo đấy.”
Lôi Vô Kiệt hơi ngẩn người: “Hả? Sắc....? Sắc sảo cái gì, ta nghe không hiểu.”
Đại giác lại lên tiếng, lời nói như đinh đóng cột: “Các hạ là đệ tử Lôi môn.”
Lôi Vô Kiệt giả ngốc, nói: “Cái gì mà Lôi môn? Ông không nghe ta vừa nói hả? Ta là phó trang chủ của Tuyết Lạc sơn trang, đi không thay tên, ngồi không đổi họ....Tiêu Vô Kiệt.”
Lời vừa nói ra, Vô Tâm nụ cười trên mặt càng sâu, Tiêu Sắt lại bất lực đỡ trán, còn An Nhiên thì nhịn cười thực vất vả.
Đại Giác vẫn luôn nhắm mắt, nói: “Nhưng các hạ vừa bảo mình tên Tiêu Vô Sắt, sao chớp mắt liền đổi thành Tiêu Vô Kiệt rồi?”
Lôi Vô Kiệt sửng sốt, chớp mắt hai cái liền tiếp tục cãi láo: “Cái đó.... lúc đó là do ta nói nhầm thôi.”
Đại Giác bộ dạng không để tâm lắm, hỏi: “Vậy rốt cuộc các hạ tên gì?”
Lôi Vô Kiệt lại vào tư thế, ngẩng cao đầu, ánh mắt tự tin nói: “Phó trang chủ của Tuyết Lạc sơn trang, Tiêu Vô Tâm.”
Vô Tâm ở phía sau nghe vậy lập tức rơi vào trầm mặc, An Nhiên thì đã sớm không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Tiêu Sắt khẽ thở dài, nhìn về phía Vô Tâm: “Hay là ngươi lên kéo hắn về đi.”
Vô Tâm lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không. Cứ để hắn bị đánh chết đi.”
Tiêu Sắt hiếm khi cùng chung quan điểm với hắn, gật đầu: “Cũng được.”
Đại Giác lại lên tiếng: “Các hạ, có muốn nghĩ lại không?”
Lôi Vô Kiệt thở ra một hơi, bộ dạng mệt mỏi không thèm nghĩ nữa, trực tiếp khai tên: “Giang Nam Phích Lịch đường, Lôi gia Lôi Vô Kiệt, đến tiếp trận bản tướng của Cửu Long môn. Xin chỉ giáo!”
Dứt lời, Lôi Vô Kiệt cùng với người mặc hắc bào tên Đại Hoài lại tiếp tục giao chiến. An Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút đau mắt, solo một chọi một thì không nói, đối phương còn cầm kiếm làm vũ khí, ngược lại Lôi Vô Kiệt chỉ dùng quyền pháp.
Nói đi nói lại, Cửu Long môn này cũng có chút lạ, vốn là môn phái phật pháp chính tông, chỉ là đồ đệ trong môn cũng không có thực cạo đầu xuất gia, nếu bình thường không nói thì có lẽ mọi người đều không biết bọn họ tu luyện là phật pháp..... Có điều lần này dàn trận, cũng không biết tại sao lại dùng kiếm làm vũ khí, không phải bản môn công pháp của họ là Đại La Hán quyền sao?
Đại Hoài lúc này mượn lực từ một quyền của Lôi Vô Kiệt, bật người về phía sau, hô lên: “Kết trận!”
Dứt lời, những người còn lại, trừ Đại Giác vẫn yên vị ngồi nhắm mắt ở phía đài cao, đều đồng loạt đứng dậy, tạo thành trận hình vây tròn lấy Lôi Vô Kiệt.
Tiêu Sắt quay đầu hỏi: “Hòa thượng, ngươi cảm thấy tiểu tử ngốc này có thể phá được mấy người.”
Vô Tâm lắc đầu: “Đại khái một người cũng phá không được.”
Tiêu Sắt hợp lại đôi tay trong tay áo, lười biếng mà nói: “Không tin tưởng như vậy sao? Đây là Tuyết Lạc sơn trang phó trang chủ của ta a, một người cũng đánh không lại, chẳng phải là quá mất mặt sao.”
Vô Tâm nói: “Bản tướng La Hán trận, lúc kết trận, bảy người liền như một người, một người liền như bảy người. Lôi…… Tiêu Vô Sắt lúc này có thể không rơi hạ phong, vì Bản tướng La Hán trận này mới vừa kết hình, còn chưa kết ý.”
Tiêu Sắt nghiêm túc thở dài: “Xem ra đối thủ còn chưa đem Tiêu Vô Sắt này để vào mắt.”
Thở dài xong, dư quang nơi khoé mắt hắn lại liếc đến bóng người quen thuộc đang nhắm mắt tựa vào một phiến đá tương đối bằng phẳng phía sau, trông giống như là đang ngủ vậy: “Vô Tâm, ta thấy cái tên này của ngươi nên nhường lại rồi. Tiểu sư muội của ngươi có phải là hơi vô tâm vô phế không, thực sự đến giờ phút này còn ngủ được?”
Vô Tâm không để ý lắm nói: “Muội ấy nói..... đó chính là an nhiên tự tại, nhưng thực ra ta cũng rất tò mò.....nha đầu này luôn có thể lập tức tiến vào giấc ngủ trong hai giây. Chỉ là tìm một tư thế thích hợp, nhắm mắt lại liền có thể ngủ được rồi.”
Hắn quay đầu lại nhìn khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của An Nhiên, nói: “Có vẻ như trận đấu này đối với muội ấy rất là vô vị, nhàm chán đến mức buồn ngủ luôn cơ à.....”
Chỉ mới rời mắt một chút, vậy mà bảy người kia đã hoàn thành trận pháp rồi. Vô Tâm run ống tay áo lên, tiến về phía trước một bước: “Tiêu rồi.....thành trận rồi.”
Tiêu Sắt quay đầu hô lên một tiếng: “Vô Tâm.”
Bóng trắng chớp mắt liền lướt qua trước mặt hắn, nhảy vào trong trận: “Hàn Thủy tự Vô Tâm, đến phá trận!”
Lôi Vô Kiệt cảm giác thấy hoa mắt, lúc phục hồi tinh thần, đã thấy mình đứng bên cạnh Tiêu Sắt, mà bên trong trận kia bạch bào khẽ bay lượn theo dao động không khí, Vô Tâm nhàn nhạt mỉm cười đứng đấy.
Lôi Vô Kiệt xoa xoa mồ hôi trên trán, hỏi Tiêu Sắt bên cạnh: “Vừa rồi ta thiếu chút nữa sẽ chết?”
Tiêu Sắt gật gật đầu, không nhìn hắn: “Chết đến không thể chết hơn. Được rồi, đừng làm vướng chân vướng tay nữa.”
Tiêu Sắt bỏ tay đỡ lấy Lôi Vô Kiệt ra, bước lùi về phía sau vài bước, vừa vặn đứng ngay cạnh vị trí mà An Nhiên đang ngủ.
Vô Tâm hướng về phía Đại Giác thiền sư đang ngồi tĩnh tọa, chắp tay trước ngực: “Chưởng môn Đại Giác.”
Đại Giác thiền sư không ngẩng đầu, cũng không mở to mắt, bộ dáng vẫn như cũ mà trầm tư tĩnh tọa: “Vô Tâm, lâu rồi không gặp.”
Vô Tâm cười đi về phía trước một bước: “Đã nói lâu rồi không gặp, vậy tại sao người không mở to mắt nhìn ta?”
Đại Giác im lặng, Vô Tâm nói tiếp: “Cửu Long môn tuy là không giỏi võ nghệ, nhưng lại có được lợi thế trận Bản tướng được truyền thụ từ phật giáo Tây vực. Nghe đồn một khi trận hoàn thành, ngay cả cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng khó mà thoát ra được. Bảy người các ngươi có hình dáng như một người, không biết lòng.....có phải như một lòng không?”
Vừa dứt lời, Vô Tâm nhẹ nhàng nhảy lên, ở không trung tay áo bay lượn, xoay tròn một cái. Sáu người kia chỉ là cảm thấy trước mắt chợt lóe, Vô Tâm đã đánh tới trước mặt bọn họ.
Ầm vang một tiếng, ánh sáng từ trên người Vô Tâm loé lên, chớp mắt liền biến thành sáu cái chuông đồng thật lớn, bên trên viết chi chít những dòng văn tự, lần lượt bao vây lấy sáu người kia.
Lôi Vô Kiệt có chút kinh ngạc: “Những người kia đều bị tâm ma trói buộc rồi sao? Xem ra người của Cửu Long môn cũng chẳng ra gì.”
Tiêu Sắt nói: “Thứ Vô Tâm dùng không phải là võ công, không thể đánh đồng. Nhưng trận này, vẫn chưa bị phá.”
“Đương nhiên rồi, Bản tướng La Hán trận...... làm sao có thể dễ dàng phá giải như vậy....”