- “Phụ thân ơiiiiii!! Con đến với người rồi đâyyyy”
Diêm Vương nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, đang ngồi xử lý công văn thì bỏ đấy, chạy ra bên ngoài ngay lập tức.
Ra thì đã thấy Lạc Anh với cái bụng bầu lớn đang tiến tới chỗ mình, không để Lạc Anh đến hẳn chỗ mình, Diêm Vương đã chạy ra đỡ Lạc Anh rồi.
Lâu rồi mới gặp phụ thân của mình, Lạc Anh ôm chầm lấy, Lạc Anh chỉ cao đến ngực của Diêm Vương thôi nên nhìn rất đáng yêu, Diêm Vương hạnh phúc ôm chầm lấy đứa con bé bỏng của mỉnh vào lòng hỏi han không ngừng.
Hỏi Lạc Anh có mệt hay không, có đói hay không, có muốn ăn gì không hay là dạo này sức khỏe đã ổn định hơn chưa,…
Vì bên ngoài vẫn còn lạnh nên Diêm Vương đã trực tiếp bế Lạc Anh lên, chiều cao của Diêm Vương cao đến tận hơn 2 mét nên lúc được bế lên, Lạc Anh cứ ngỡ mình đang bay ý, đúng là cao thật.
Hai người mải nói chuyện mà quên mất rằng Phó Đình Tôn đang cầm đồ theo sau, Lạc Anh muốn ở lại trong cung lâu lâu một chút nên hai người quyết định ở lại đây ba ngày, đống đồ kia là đồ của Lạc Anh và một ít đồ của Phó Đình Tôn.
Nhìn hai cha con vui vẻ với nhau như vậy, trong lòng Phó Đình Tôn cũng vui theo, cho Lạc Anh đi chơi một chút chứ cứ mãi ở phủ cũng chán.
- “Bảo bối, con đã ăn gì chưa? Dạo này cháu trẫm có quậy con nữa không?”
- “Dạ không ạ. Dạo này bé con ngoan hơn nhiều rồi, không quấy như đợt trước nữa. Bụng con cũng to lên nhiều rồi nè~ Đến giờ con vẫn chưa tin bên trong này lại đang chứa một đứa bé đó”_Lạc Anh ngồi xoa xoa bụng to tròn của mình rồi nói
- “Đúng vậy. Con được 6 tháng rồi nhỉ. Nhưng sao trẫm cảm giác có vẻ hơi to”
- “Dạ? Là sao ạ?”
- “Trẫm không biết nữa, bình thường trẫm thấy hoàng hậu trẫm mang thai sẽ nhỏ hơn một chút, hay là do con là nam nhân nên mới thấy rõ như vậy nhỉ? Con có thấy nặng không? Có bị khó thở không?”
- “Chắc là con mặc nhiều lớp y phục nên nó mới như vậy thôi đấy ạ. Thời gian đầu cũng hơi khó thích nghi nhưng bây giờ con hoàn toàn ổn rồi, cảm giác cũng không nặng mấy đâu”
- “Hình như con béo lên thì phải. Trẫm thấy mặt con tròn hơn lúc trước”_Diêm Vương không tin nên đã kiểm tra thử, ai ngờ Lạc Anh đúng thật là đã béo lên hơn nhiều rồi. Thấy bụ bẫm hơn hẳn, hai má bánh bao phúng phính nhìn đáng yêu ghê cơ
- “Dạ vâng đúng rồi đấy ạ. Chàng ấy bắt con ăn nhiều vì chàng bảo là ăn cho cả bé con nữa với dạo này con cũng hay thèm ăn nên cũng ăn khá nhiều. Nhưng cái này là tốt cho em bé nên con mới ăn với cả tốt cho con nữa”
- “Đúng rồi đấy. Thèm ăn thì không sao nhưng kén ăn mới mệt. Thôi, trẫm có xây thêm cho con cái ngự hoa viên, trong đó có xích đu cho con chơi đấy”
- “Thật ạ?! Con muốn đi xem”_Lạc Anh nghe xong, hai mắt sáng rực lên, hào hứng muốn đi xem
- “Được! Vậy để trẫm đưa con đi nhé”
Hai người đi mà không báo một tiếng cho Phó Đình Tôn biết, Phó Đình Tôn mới chỉ đi cất đồ thôi ra đã không thấy hai cha con đâu, đoán chắc lại cho đi xem ngự hoa viên mới rồi nên Phó Đình Tôn đi ra đấy, thở dài bất lực với hai cha con nhà này.
Đi ra thì thấy Lạc Anh đang ngồi trên xích đu và được Diêm Vương đẩy nhẹ nhàng ở phía sau, cả khu vườn đều toàn hoa là hoa, loại nào cũng có, đến ngay cả xích đu cũng được trang trí bằng những dây leo và ít hoa trên đấy.
Đây chỉ là khu vực riêng của Lạc Anh mà thôi, ngay cả hoàng hậu cũng không được vào bên trong
Nhìn độ hoành tráng này là biết Lạc Anh được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa rồi, là con vàng con bạc của Diêm Vương đấy chứ đùa. Lạc Anh thấy Phó Đình Tôn đến thì vậy vẫy để Phó Đình Tôn đi lại
- “Phó Đình Tôn~ Lại đây đi”
- “Sao thế?”
- “Chàng muốn chơi cái này không? Chơi cái này vui lắm đó~”
- “Thôi, em chơi đi. Cẩn thận ngã đấy”
- “Dạ vâng ạ~”
Diêm Vương đẩy được một lúc thì Lạc Anh bảo muốn tự chơi nên Diêm Vương đã ra chỗ Phó Đình Tôn ngồi, nhìn đứa bé trước mặt mình đang chơi vui vẻ mà lòng của Diêm Vương cũng vui theo.
Đã có ba đứa con nhưng Diêm Vương chưa bao giờ thực sự cảm nhận được tình cảm của con dành cho mình như thế nào bởi vì bọn chúng quá lạnh nhạt, thờ ơ.
Từ khi có Lạc Anh, Diêm Vương mới thực sự biết thế nào là tình cảm cha con, điều đó khiến Diêm Vương rất vui
- “Ngươi quả thật là có mắt nhìn người đấy. Chọn được cho mình người bạn đời vừa đẹp, vừa giỏi, vừa ngoan ngoãn, lễ phép, còn hiếu thảo nữa. Trẫm chưa bao giờ quý trọng ai ngoài Lạc Anh, thằng bé quá ngoan. Không như mấy thằng con trai của trẫm”
- “Ngài cứ quá khen. Thần nói rồi, thần yêu em ấy bằng chính sự chân thành và tính cách của Lạc Anh. Thần không quan tâm đến gia cảnh, ngoại hình hay bất cứ gì cả, thần chỉ yêu chính con người thật của em ấy. Một con người không bao giờ bị vấy bẩn, không bị lung lay trước cám dỗ cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào”
Diêm Vương nghe như vậy thì im lặng, không nói gì nữa, nếu so ngoại hình của Lạc Anh với những mỹ nhân bậc nhất với cả thế giới thì có thể kém hơn vài phần nhưng nét mặt của Lạc Anh lại mang một nét đặc biệt, không bị đại trà, chỉ nhìn qua là nhớ ngay thêm với cả tính tình tốt bụng, dễ gần, lễ phép nên Diêm Vương rất thích.
Nhưng sau đó Diêm Vương lại trầm tư, nghĩ lại mối quan hệ của mình. Lạc Anh vẫn đang chơi vui vẻ, lần đầu tiên được chơi xích đu nên Lạc Anh rất phấn khích.
Chơi một lúc thì khá mệt rồi nên Lạc Anh dừng lại, đi tới chỗ Phó Đình Tôn rồi ngồi bên cạnh
- “Em chơi xong rồi sao? Thế nào? Có thích không?”
- “Dạ thích lắm ạ. Hai người đang nói gì vậy?”
- “Nói chuyện phiếm thôi. Không có gì đâu. Em đói chưa? Chúng ta đi ăn bữa phụ”
- “Dạ vâng ạ. Đi thôi~ Em cũng đói rồi”
Phó Đình Tôn và Lạc Anh cũng nắm tay nhau rời khỏi ngự hoa viên. Diêm Vương đứng nhìn hai người từ đằng sau mà nhớ về quá khứ tươi đẹp của mình, hồi xưa cũng có một Diêm Vương với một tình yêu đẹp như vậy.
Bây giờ trải qua đã rất nhiều năm rồi, tình cảm ấy cũng đã phai nhạt dần theo thời gian và từ từ Diêm Vương lại cô đơn như bây giờ vậy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT