Phó Đình Tôn đang làm việc, định không quan tâm tới Lạc Anh nữa bời vì kiểu gì cũng sẽ bỏ cuộc sớm thôi thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài thì mới ngước lên, tập trung nghe cuộc hội thoại bên ngoài.

Nghe mới biết là Lạc Anh đang quỳ gối trước cửa cho đến khi mình ra thì thôi, trong lòng sót lắm nhưng Phó Đình Tôn bây giờ vẫn chưa muốn gặp mặt Lạc Anh

Phó Đình Tôn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, thầm nghĩ bụng chắc Lạc Anh sẽ bỏ cuộc sớm thôi, quỳ gối này đau lắm, Lạc Anh không trụ được nổi đâu.

Vì vậy, Phó Đình Tôn vẫn chuyên tâm làm việc của mình để tạm quên đi chuyện này nhưng Phó Đình Tôn đâu ngờ, ý chí Lạc Anh cao hơn Phó Đình Tôn tưởng tượng.

Rất nhanh đã hơn một canh giờ, Lạc Anh vẫn quỳ gối trước cửa thư phòng, mặc đám ma lai có nói lót cái gối ở dưới, Lạc Anh vẫn nhất quyết không chịu.

Đám ma lai ở bên ngoài cũng sốt ruột không kém, giữa đêm đông giá rét như thế này mà phu nhân của bọn chúng lại quỳ gối lâu đến như vậy, không lo mới lạ.

Mà mùa đông ở địa phủ không giống với trần thế, nó lạnh hơn, buốt hơn, nếu mà có tuyết thì phải tầm giữa tháng, bây giờ mới đầu tháng nên chưa có tuyết nhưng vẫn rất lạnh, chủ yếu là gió rất lớn.

Đám ma lai thấy cả mặt Lạc Anh đỏ bừng, hai tay cũng bắt đầu đỏ ửng lên vì lạnh, đầu gối chắc chắn đã bị xước không ít thì nhiều mà thể lực phu nhân đám bọn chúng lại rất yếu, sợ nếu quỳ thêm nữa thì lại ngất ở đấy mất

- “Phu nhân à, phu nhân đừng quỳ gối nữa mà. Phu nhân đứng dậy đi mà, phu nhân ơi, ở ngoài lạnh lắm. Phu nhân hãy vào trong nghỉ ngơi đi, càng về đêm trời càng rét hơn. Phu nhân có thể bị cảm đó ạ”

- “Không…Ta có thể chịu được, trừ phi lão gia các ngươi ra đấy…Hah ha…”

Lạc Anh lạnh đến nỗi giọng nói cũng run cầm cập rồi, đôi môi thâm tím, cả người run rẩy, cả mặt đỏ ửng cả lên không ngừng nhưng vẫn cố chấp quỳ ở đấy.

Đảm bảo sau chuyến này Lạc Anh sẽ bị trúng gió mà ốm liệt giường, Lạc Anh vẫn không quan tâm, vẫn chờ cho đến khi Phó Đình Tôn đi ra với mình.

Nhưng càng ngày gió càng mạnh, thời tiết càng rét buốt, Lạc Anh bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi, mọi thứ trước mắt đều mờ mờ cả rồi sau đó tối sầm lại, không thấy gì nữa.

Đám ma lai hoảng hốt hét lớn lên, lúc này Phó Đình Tôn mới nghe thấy mới chạy ra ngoài và phát hiện Lạc Anh đã ngất lịm đi.

Hoảng hốt cúi xuống ôm lấy Lạc Anh, tay Phó Đình Tôn run rẩy khi cảm nhận được thân nhiệt của Lạc Anh quá thấp, hơi thở cũng bắt đầu thoi thóp,không nghĩ nhiều nữa

Phó Đình Tôn cho người đi lấy tất cả than, củi cho vào cái chậu để sưởi ấm cho Lạc Anh, còn mình thì đem Lạc Anh vào trong lòng, lấy hết chăn ra, ôm vào lòng rồi cuộn tròn lại, đắp hết tất cả lên người mình, cố gắng tỏa thân nhiệt của mình ra để cứu Lạc Anh.

Thấy Lạc Anh không ổn chút nào, Phó Đình Tôn lo lắng đến mức bối rối, không biết mình phải làm cái gì, chỉ có thể ôm chặt lấy Lạc Anh mà an ủi, ôm chặt không rời nửa bước.

Rất nhiều chăn ấm được đắp lên, tất cả lò than nóng trong phủ đều được mang hết vào phòng để sưởi ấm cho Lạc Anh.

Ai ai cũng lo lắng cho phu nhân nhà mình nhưng người lo lắng nhất vẫn là Phó Đình Tôn.

Ngồi ôm mãi nhưng nhiệt độ vẫn không tuyên giảm, Phó Đình Tôn càng lo lắng, sốt ruột hơn, không kìm nổi những giọt nước mắt, hai tay run rẩy không ngừng, bây giờ không thể làm gì được ngoại trừ cầu mong Lạc Anh ổn lại.

- “L-Lạc Anh à…Em đừng làm ta sợ mà…Lạc Anh à, em mau tỉnh lại đi. Lạc Anh à, ta sai rồi…Ta sai rồi…”

- “Ta đáng lẽ ra nên để cho em vào nói chuyện với ta. Ta sai rồi Lạc Anh à, em mau tỉnh lại đi mà…Hức Hức…Lạc Anh à…Ta xin em đó…Ta không muốn mất em nữa đâu…”

Tất cả đám quỷ trong phủ lần đầu tiên thấy đại tướng quân của mình khóc như vậy khiến bọn chúng rất bất ngờ, sửng sốt, hơn chục đôi mắt nhìn nhau với vẻ mặt ngơ ngác

Có lẽ người đó chính là người mà lão gia chúng yêu lúc còn ở trên trần thế rồi, dường như vẫn còn tình cảm sâu đậm lắm nhưng lại không dám thổ lộ ra.

Phó Đình Tôn cứ ôm Lạc Anh như vậy cho tới nửa canh giờ, vẫn luôn thầm cầu mong Lạc Anh sẽ tỉnh lại nhưng vẫn không có dấu hiệu gì cả khiến Phó Đình Tôn rất suy sụp.

Người đã ấm lên rồi mà, tại sao vẫn không tỉnh lại cơ chứ?

Giá như…giá như lúc đấy Phó Đình Tôn cho phép Lạc Anh vào nói chuyện với mình thì sẽ không xảy ra chuyện này rồi.

Giá như Phó Đình Tôn không nhút nhát tới như vậy, giá như Phó Đình Tôn có thể dũng cảm hơn, đối mặt với sự thật thì Lạc Anh đã không phải như thế này rồi.

Phó Đình Tôn không ngừng tự trách mình, những giọt nước mắt đau khổ cứ như vậy mà rơi xuống không ngừng, đám quỷ ở bên ngoài cũng thấy xót xa hộ.

Bỗng từ đâu có một bàn tay vươn lên rồi lau đi những giọt nước mắt ấy

- “Chàng đừng khóc nữa…Khóc xấu lắm”

- “H-Hả?! L…Lạc Anh!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play