Phó Đình Tôn xử lý nốt mấy việc ở kho chứa hàng, hôm nay hàng nhập về hơi nhiều, thật ra đa phần là đồ cho Lạc Anh ấy mà, có thêm người mới Phó Đình Tôn cũng tân trang thêm rất nhiều đồ mà toàn đồ Lạc Anh hay dùng ở trần thế.
Nói chung là từ giường, thảm trải để đặt trong phòng, giày, y phục, đồ phụ kiện quý hiếm rồi đến các nguyên liệu ngon, bổ, dinh dưỡng cho Lạc Anh.
Đám ma lai rút ruột thấy tâm tình của chủ nhân mình đối với người này thật sự đáng quý, lần đầu tiên thấy chủ nhân đối xử với một người thực sự tốt như vậy.
Chứ lúc chưa có phu nhân, Phó Đình Tôn tuy đối tốt với bọn chúng nhưng tính tình lại khá nóng nảy, không biểu đạt cảm xúc ra nhiều nên đám ma lai không dám lại gần, nhưng từ khi Lạc Anh xuất hiện, tâm trạng, tính tình của chủ nhân thay đổi hoàn toàn.
Đám ma lai lại thấy hạnh phúc thay cho chủ nhân, vì Phó Đình Tôn thực sự tìm thấy bến đỗ của mình rồi.
Đám ma lai cũng giúp Phó Đình Tôn thu dọn đồ đạc vào rồi tân trang lại nào từ trải thảm dưới đất cho đến đặt lại cái giường, cái nệm cho mềm mại hơn.
- “Lão gia, ngài có nghĩ phu nhân có thích không ạ? Đám nô tài nghĩ phu nhân rất thích đó”
- “Ừm, ta cũng nghĩ vậy”
- “Mà tại sao lão gia lại phải trải thảm cho phu nhân vậy? Từ trước đến giờ đám nô tài chưa bao giờ thấy loại hình thức này”
- “À, cái này ta trải cho phu nhân đi cho nó mềm mại ấy mà. Dù gì cũng sắp vào đông rồi nên trải một tấm thảm lông cho cả phòng là vừa ấm. Ta sợ trời lạnh ở đây phu nhân không chịu được”
- “Hóa ra là như vậy. Thì đúng là ở đây mùa đông lạnh thật”
- “Ơ? Phu nhân đâu rồi ạ?”
- “Phu nhân đang tính toán sổ sách ở trong kia”
- “Ơ? Phu nhân biết làm ạ?”
- “Ừm, các ngươi bảo ngự trù làm bữa trưa đi nhé, mang thêm một ít hoa quả lên phòng ta nữa”
- “Vâng, đám nô tài đã rõ ạ”
Phó Đình Tôn sau khi sắp xếp xong xuôi thì lại trở lại nơi mà mình ở, đứng ở trước cửa thì thấy Lạc Anh vẫn còn cặm cụi làm việc.
Nhưng quả thật sự việc vừa nãy Phó Đình Tôn mà không lường được trước là lộ hết, coi bộ Lạc Anh cũng gian xảo lắm cơ, không ngờ Lạc Anh lại có mặt này.
Đợi đến khi hai người thực sự hòa giải với nhau, Phó Đình Tôn sẽ hỏi lại, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi, chắc chắn phản ứng rất buồn cười cho mà xem.
Ho khan một tiếng rồi lại trở lại biểu cảm lạnh lùng, từ từ đi vào bên trong, Lạc Anh vẫn đang mải mê nên chả biết gì cả.
Phó Đình Tôn vào cũng không biết luôn, nhìn cách Lạc Anh tính toán, dò mấy câu thì đúng rồi đấy, Phó Đình Tôn cũng yên tâm hẳn.
Đứng ngay bên cạnh mà Lạc Anh vẫn không để ý, Phó Đình Tôn lúc này mới gõ nhẹ vào bàn, lúc này Lạc Anh mới nghe thấy tiếng động mà ngước lên nhìn
- “Ơ? Ngươi làm xong rồi sao? Nhanh vậy?”
- “Ừm, ta vừa mới làm xong. Ta đặt thêm mấy cái thảm trải chân ở dưới sàn nhà. Sắp đông rồi mà mùa đông ở đây lạnh lắm, ta sợ ngươi không chịu được nên đã mua thêm về ấy mà”
- “Ồ, tạ ơn lão gia. Nhưng ta nghĩ mấy thứ này không cần thiết đâu ạ. Chắc ta vẫn chịu được thôi”
- “Ngươi là con người nên không chịu được đây. Ta là quỷ mà còn thấy lạnh, cái lạnh ở đây không giống ở trần thế đâu, nó rất buốt và rét nên phải ăn mặc đủ ấm không thì lại bị cóng đó, dễ cảm lắm”
- “Lão gia chu toàn với ta quá. Tạ ơn lão gia đã quan tâm ta”_Lạc Anh nghe từng lời quan tâm như vậy cũng vui vẻ hơn hẳn
- “Ta tính như thế này đã được chưa? Đã ổn chưa ạ?”
- “Để ta xem nào…Ừm, tính đúng rồi đó. Cứ tiếp tục như vậy mà phát huy”
Phó Đình Tôn theo thói quen mà xoa đầu Lạc Anh, nhưng lại khựng lại một lúc. Đây là thói quen của Phó Đình Tôn mỗi khi khen Lạc Anh là đều xoa đầu cả, mục đích là để khích lệ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cư xử như chưa có gì xảy ra.
Không để Lạc Anh phản ứng, Phó Đình Tôn đã rủ Lạc Anh đi chơi chợ đêm ở ngôi làng gần đây.
Lạc Anh nghe thấy được đi chơi thì hai mắt sáng rực ra, lâu rồi Lạc Anh chưa được đi chơi chợ đêm bởi vì lúc ở trên trần thế, Lạc Anh bị nhốt hoàn toàn trong gian phòng, phụ thân cấm cho đi ra ngoài, chỉ được 2-3 lần được Phó Đình Tôn vào trốn dắt đi chơi hội làng mà thôi, cứ tưởng Phó Đình Tôn mất đi rồi.
Lạc Anh không có cơ hội nữa nhưng ai ngờ đâu, dưới này cũng có.
Không chần chứ nhiều, Lạc Anh ngay lập tức gật đầu đồng ý, Phó Đình Tôn thấy phản ứng này gần như đã quá dỗi quen rồi, mỗi khi thấy thích cái gì, hai mắt Lạc Anh đều sáng rực ra.
Thầm thở dài trong lòng, mỉm cười, nói rằng tối nay mình sẽ đưa Lạc Anh đi nhưng muốn đi thì phải có một cái mặt nạ rồi lấy ra hai cái mặt nạ.
Một mặt nạ hình hồ ly, một mặt nạ hình con thỏ bảo Lạc Anh chọn một cái. Lạc Anh phân vân nhìn hai cái mặt nạ đang ở trước mặt mình, suy nghĩ một lúc Lạc Anh chọn cái mặt nạ hình con hồ ly tinh được chạm khắc tinh xảo
- “Chọn cái này sao?”
- “Ừm ừm, cái này đẹp hơn~”
- “Cái mặt nạ còn được tặng thêm phụ kiện đính kèm nữa đó~”
- “Hửm? Là gì vậy?”
- “Nhắm mắt vào đi”
Lạc Anh tò mò lắm, không ngờ sẽ có quà tặng đính kèm luôn, lần đầu tiên nghe mua một mặt nạ mà có cả đính kèm phụ kiện nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại.
Phó Đình Tôn hài lòng, lấy ra cây trâm vừa nãy mình mua rồi cài lên tóc Lạc Anh, cài xong không khỏi tấm tắc khen ngợi mắt nhìn của mình đúng là không sao mà.
Cây trâm đi với Lạc Anh quả thật rất đẹp, Phó Đình Tôn cứ như vậy đứng ngắm nhìn người thương đeo cây trâm ngọc lục bảo kia cho đến khi Lạc Anh hỏi đã mở mắt ra được chưa thì mới choàng tỉnh lại. Phó Đình Tôn lấy cái gương ra, để trước mặt cho Lạc Anh để Lạc Anh thuận tiện ngắm
- “Được rồi đó. Mở mắt ra đi”
- “Woa…Đẹp vậy! Ngươi lấy cái này ở đâu ra thế?”
- “Là phụ kiện đính kèm đó. Tối nay ngươi nhớ đeo chung với mặt nạ nhé”
- “Ừm, tạ ơn lão gia”
Lạc Anh vừa ngắm nhìn mình trong gương, thầm cảm thán cây trâm quá đẹp đi nhưng không hề biết ý nghĩa của việc tặng trâm cài tóc là gì…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT