Châu Cung Bối Khuyết

Chương 5


9 tháng


Khương Húc cảm thấy có sự mâu thuẫn giữa số phận của hắn và cái kinh thành này. Mỗi lần hắn trở lại kinh thành đều không nhận được điều gì tốt đẹp cả. Hắn đã trở về bốn lần. Bây giờ hồi tưởng cảm giác thật xa xôi, dù sao chuyện đó cũng đã xảy ra cách đây mấy chục năm đã nhiều năm như vậy, càng nghĩ lại càng thấy hối hận.
  Lần thứ nhất, cha hắn trở về Phù Đô báo cáo nhiệm vụ, thuận tiện còn được mang theo hắn về để bàn chuyện hôn sự. Hắn thực sự chờ mong cô nương được ước định cho hắn không biết trông nàng ở đâu nên hắn không ngại đi khắp nơi tìm kiếm nàng ấy.
  Không ngờ phong tục dân gian ở Phù Đô còn thô bạo hơn biên giới, là vùng đất trù phú, núi ấm, nước mềm, những cô nương được nuôi dưỡng ở đây cứ tìm cách quấy rầy hắn cũng không nói thậm chí có người còn đặt bẫy hi sinh danh tiết với hắn.
Hắn không phải là cá hắn ở lại kinh thành chưa đầy một tháng trước khi chuẩn bị phi nước đại về Cư Dung Quan.
 Lần thứ hai là khi hắn làm quan ở tuổi hai mươi năm ấy, hoàng đế ban tự chúc ngủ ngon, đành phải quay về tạ ơn.
  Hắn không hề thích từ này.
  ——Ngủ ngon có ý nghĩa gì, người hy vọng hắn vĩnh viễn không rời khỏi màn đêm, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng sao?
  Tuy nhiên, món quà của hoàng đế là không thể thiếu.
 Hắn không còn cách nào khác ngoài thừa nhận rằng mình thật xui xẻo khi có từ "chúc ngủ ngon" trong tên, có lẽ đó là một lời tiên tri, kết quả cuối cùng của hắn thực sự đã ứng nghiệm lời chửi thầm năm đó, một mình bước đi trong đêm tối và không bao giờ nhìn thấy ánh sáng trong suốt quãng đời còn lại của hắn.
  Lần thứ ba là khi hắn về kinh thăm vua.
  Gia tộc Khương đã canh giữ biên giới qua nhiều thế hệ, nhưng trớ trêu thay thảm họa do Yến Vương gây ra, đất nước của Đại Lương đã thực sự bị lấy đi.
  Hắn xông mưa kiếm của quân phản loạn, đoạt lấy tiểu hoàng đế đang hoảng loạn, lúc đó hắn tuyệt vọng hắn có nhiệt huyết và quyết tâm chiến đấu đến chết, nhưng hắn không chắc rằng tiểu hoàng đế có thể làm được hay không. Được trọng dụng, hắn không chắc liệu mình có chết ngạt dưới ánh hoàng hôn ấm áp trong tủi nhục hay không.
  Đó là vết máu mà Phó Dung Vi đổ lên tường thành, đập vào tâm hồn hắnnhư một chiếc búa nặng.
  Một nữ nhân đã như vậy huống hồ chi là hắn.
  Lần thứ tư, với tư cách là tổng chỉ huy của ba đội quân, hắn lấy lại được đất nước, mở cổng kinh thành bằng móng sắt và trở về nhà.
  Trong cung Nghi Lan, một ly rượu độc đã kết thúc cuộc đời còn lại này của hắn.
  Rồi hắn mở mắt ra, mọi đau khổ chỉ mới bắt đầu thôi, hắn thật xui xẻo quá nên phải bắt đầu lại từ đầu, thế là xong rồi sao?
  Khương Húc suy nghĩ suốt đêm, không hiểu mình đã làm gì sai mà phải nhận món quà này của ông trời.
 Hắn tìm một sợi dây treo cổ nhìn chằm chằm hồi lâu khi nghe thấy người hầu bên ngoài cửa nhắc đến nữ nhi Phó gia, hắn mới giật mình tỉnh lại.
  Mọi chuyện không tệ đến thế đâu, ít nhất thì người nữ nhân đó vẫn còn sống.
*
  Bình Dương Hầu Phủ.
  Khương Húc ngồi trên ngựa, ngẩng đầu nhìn tấm bảng phi thường được treo trên cổng.
  Khương phu nhân được người hầu đỡ xuống xe, quay lại nhìn hắn và khẽ nói: "Sao lại nhìn chằm chằm vào tấm bảng của người khác vậy? Không phải đang tính chuyện kết thân đấy chứ?"
  Khương Húc: "..."
  Hắn lật người xuống ngựa có một gã sai vặt tiếp lấy dây cương, tất cả đều do Phó phu nhân gia sắp đặt, từ trong ra ngoài đều được lo liệu chu toàn.
   Khương phu nhân nghiêm mặt nói: “Con yêu, nương không có ý ép buộc con. Hôm nay chỉ là đến thăm xem tính cách các vị cô nương đó thôi, việc có hôn nhân hay không đều là do con quyết định.”
  Khương Húc gật đầu, coi như đã nghe thấy.
  Sau khi vào Hầu phủ, người hầu từ cổng ngoài dẫn bọn họ đến Nhã Âm Đường, thảm đã được trải sẵn đặt cạnh suối nước nóng, trong đó tràn ngập hơi ấm cái lạnh mùa xuân khắc nghiệt cũng nhẹ đi rất nhiều. .
  Bình Dương hầu Trương phu nhân trìu mến nắm lấy tay Khương phu nhân rồi ngồi xuống.
  Khi nhìn thấy Khương Húc, Trương thị bắt đầu khen hắn rất nhiều.
  Khương phu nhân nhìn chung quanh, cười nói: “Hầu phu nhân đã dời Tinh Hoa viên về hậu viện của mình rồi sao? Thật là độc đáo.”
  Trương thị trên mặt tràn đầy vui mừng: "Khương phu nhân cũng có thị lực rất tốt, sân vườn của ta được mô phỏng theo Tinh Hoa sơn trang nổi tiếng ở phía nam sông Dương Tử. Bản vẽ là do chính Hầu gia của ta phác thảo."
  Không chỉ có Khương phu nhân ấn tượng, Khương Húc cũng rất thích cảnh này. Bình Dương Hầu cũng giữ chức Bộ trưởng Bộ Công nghiệp nhàn rỗi mặc dù làm quan nhàn rỗi nhưng cũng không nhàn rỗi, nhưng kỳ thực ông ta cũng có một số kỹ năng tùy ý sử dụng.
  Khương Húc lỗ tai nhạy cảm nghe được một tia tiếng xì xào, quay đầu nhìn xem âm thanh phát ra từ đâu. Đó là tòa ngăn cách cảnh quan bằng đá dùng đá để trang trí. Leo lên các bậc thang hắn có thể thấy một tấm bình phong bằng đá chạm khắc. Thoạt nhìn, nó gần như hòa quyện vào toàn bộ cảnh quan bằng đá. Thực tế, phía sau nó có còn một hang động bên trong số hang động, các nữ tử đang trốn trong đó và tán gẫu ríu ra ríu rít.
  Lúc này Khương Húc đang nghĩ, liệu nàng có thể trốn ở đó không? Một nử tử trẻ vừa mới mọc tóc nhìn thấy hắn, liệu nàng có đỏ mặt như tỷ tỷ của nàng và yên tĩnh nhìn hắn? Bất kể Phó Dung Vi có thể phản ứng như thế nào hắn đều có thể mường tượng ra.
  Tóm lại, tâm trạng của ba cô nương còn lại của nhà họ Phó lúc này đúng như Khương Húc mong đợi. Son phấn có thể che được má nhưng không che được sau tai.
  Dung Trân nhìn qua khe hở trên tấm bình phong, nhìn thấy bóng dáng duyên dáng ngước mắt lên, hơi thở đột nhiên ngột ngạt ôm ngực chậm rãi ngồi xổm xuống, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, sờ sờ mặt mỉm cười.
  Khương Húc liếc nhìn một cái sau, liền thu hồi ánh mắt.
 Hắn nhìn Trương thị một lúc, cuối cùng không thể không đứng dậy và nói lời cáo lui. Khương phu nhân khẽ liếc xéo hắn một cái. Tuy nhiên, Trương thị hiền lành nói không sao rồi sai người hầu dẫn anh ta ra khỏi phủ.
  Phía sau tấm bình phong, Dung Trân với trái tim đập thình thịch chờ đợi ánh mắt Trương thị bên kia âm thầm truyền ý qua ánh mắt nên nàng talặng lẽ bước ra từ phía bên kia của khung đá như họ đã thỏa thuận trước đó sau đó rời khỏi bàn.
  Dung Chúc và Dung Lang nhìn nhau với vẻ khó tin, cả hai đều cố gắng mỉm cười.
  Khương Húc đi theo gã sai vặt dẫn đường đi ra khỏi chính điện, lại đi về phía sau, Khương Húc lập tức dừng lại nói: "Ta nhớ ra đây không phải đường ta đi đến đây."
  Gã sai vặt liền cười nói: “Hồi Khương công tử, phía trước là con đường vào cửa rất hẹp, vừa rồi bắt đầu tiệc ở chính điện người hầu bận rộn khắp nơi, sợ đụng phải người. .. Thỉnh người đi thêm một chút là sẽ thấy con đường rõ ràng."
  Khương Húc nhìn hắn nhíu mày, nói: "Ồ, vậy ngươi tiếp tục dẫn đường đi."
  Phó Dung Vi rời khỏi Nhã Âm Đường một chút, không dám quay lại Y Lan Uyển ngay vì sợ Hoa Ân Uyển sẽ lo lắng cho nàng.
 Nàng quay người đi ra sân sau. Nàng đã tính toán rất đúng, trước sảnh đang tổ chức tiệc, mọi người đều đổ xô đến xem nơi náo nhiệt, sân vườn chắc hẳn đã sẽ yên tĩnh hơn bao giờ hết. Quả nhiên trên đường đi àng không gặp mấy ai đi con đường này.
 Nàng gần như đã quên mất cách bố trí của vườn sau Hầu phủ, nàng bước đi không mục đích bản năng dẫn nàng đến một nơi, có một ngôi đình hình vuông ở phía Tây Nam của khu vườn, đối diện với Vân Lan Uyển. một số cỏ dại đã mọc lên, không một ai chăm sóc, gần như vắng vẻ.
  Đây là nơi Phó Dung Vi thường lui tới nhất khi nàng ở trong phủ.
  Bước vào trong đình, có một bức bình phong đơn sơ vẽ mực trên lụa trắng nửa sơn nửa trống, nhiều ngày phong thủy và phơi nắng đã khiến bức tranh có phần xuống cấp.
  Ký ức của Phó Dung Vi theo bước chân nàng, mỗi khi nàng đi đến một địa điểm nào đó, một phần trong nàng sẽ thức tỉnh. Nàng cũng nhớ bức tranh này.
 Nàng vẽ nó cách đây nửa tháng vẽ được nửa chừng thì bị bệnh, bỏ lại đây không có ai xử lý. Phó Dung Vi cởi mảnh lụa cũ ra và lấy ra một chiếc túi vải dầu từ dưới bàn đá, bên trong có tấm lụa trắng trơn mới được xếp gọn gàng.
  Cô trải lụa và cố định nó trên màn hình.
  Trong bút mực các đều có, sau khi nhúng vào nước ao trộn một đĩa màu xanh lá cây, Phó Dung Vi hơi nhấc bút lên, tùy ý phác họa.
  Vào thời điểm nàng vẽ tranh, nàng có cảm giác như đang rơi vào trạng thái tập trung cuối cùng khi nàng cũng nhận ra có người đang đứng sau lưng nàng thì đã hơn nửa giờ sau.
  Phó Dung Vi tay chân mỏi nhừ, nàng nghĩ đến việc nghỉ ngơi gần đó, đột nhiên quay người lại, dưới chân đình một bóng người thướt tha đã lặng lẽ tựa vào cây cột đỏ không biết bao lâu.
  Đó là Dung Chúc.
  Phó Dung Vi khá sửng sốt nhưng trên mặt không biểu lộ ra bên ngoài, chỉ là có vài giọt mực từ trên tay nàng từ từ chảy ra.
  Dung Chúc liếc mắt nhìn vết mực trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi Tam muội muội là ta dọa muội sao?”
  Phó Dung Vi như phát giác ra điều bất thường Dung Chúc luôn tránh mặt nàng như nàng là rắn rết chỉ vì nàng đến từ Vân Lan Uyển. Phó Dung Vi ngồi ở trên ghế đá nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay: "Tỷ tỷ, tỷ vô tình đi ngang qua hay là cố ý tới đây?"
  Dung Chúc: "Ta đặc biệt tới đây để gặp muội."
  Phó Dung Vi không đoán được lý do nàng ta đến đây, nhưng nàng thích vẻ mặt thẳng thắn của đó của Dung Chúc lại nghe Dung Chúc nói tiếp:
"Ta muốn gả cho Khương Húc, Tam muội muội có thể giúp ta chử?."
  Phó Dung Vi lúc đầu thì cau mày sau đó lại dần dần thả lỏng. Dung Chúc đứng ở chân cầu thang thấp hơn nàng một chút, ngẩng đầu liền cảm giác được Tam muội sinh ra trong bùn này có một loại cảm giác nặng nề không thể giải thích được, khiến người ta cảm thấy nặng nề nhưng lại vô cùng bao dung.
  Trước đây nàng có như thế này không?
  Tại sao nàng ta lại không để ý?
  Phó Dung Vi có chút nhíu mày nhìn nàng ta khẽ lên tiếng: "Sao tỷ lại có ý nghĩ như vậy?"
  Nếu người nghe được điều này là Dung Trân hoặc Dung Lang, nàng ta sẽ chế nhạo cô một cách nặng nề và phàn nàn với Trương thị. Nhưng Phó Dung Vi thì không.
 Dung Chúc đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị chế giễu trước khi lên tiếng nhưng nàng chỉ nhận được một câu hỏi chân thành. Phó Dung Vi nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ muốn ta làm gì, ta có thể giúp thế nào đây, mục đích tỷ là gì, giữa ta và tỷ là giao dịch hay hợp tác?”
Nàng ta cười: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”
  Chỉ những người liều lĩnh mới lao về phía trước một cách mù quáng. Người thông minh sẽ chọn cách tận dụng điểm mạnh của người khác.
  Bất kể Dung Chúc có ý định gì thì ngay khi nàng ta chủ động lên tiếng, Phó Dung Vi biết rằng cơ hội của mình đã đến. Phó Dung Vi và Dung Chúc ngồi bên cạnh nhau trên ghế đá, hướng mà nàng nhìn là về phía Vân Lan Uyển cách đó không xa.
  Vẻ mặt của Dung Trúc toát lên vẻ kiên định và bình tĩnh nhưng đôi tay cnàng ta liên tục cọ sát vào nhau đã ngay lập tức bán đứng nàng ta. Nàng ta nhẹ nhàng nói với Phó Dung Vi: “Tam muội muội, ta biết muội và di nương muội ở Hầu phủ khó khăn, muội cho rằng ta sẽ dễ dàng sao? Trương phu nhân tính tình không chịu được trong mắt có một hạt cát ta đã được nuôi dưỡng dưới đầu gối của bà ấy và đã là mẹ con từ nhỏ. Mỗi hành đồng, mỗi việc làm đều phải xem sắc mặt của bà ấy. Nếu bà ấy không thích,bà ấy sẽ mỉa mai chỉ trích ta. Ta rốt cuộc cũng đã chịu đủ rồi, và ta tin rằng muội cũng đã chịu có đủ rồi, Trương phu nhân chắc chắn sẽ không chọn một cuộc hôn nhân tốt cho ta, ta so với muội thì còn lớn hơn hai tuổi, nhưng đã qua sinh thần mười bảy của ta nhưng ta vẫn còn mắc kẹt ở cái phủ này. Ta muốn gả đến Khương gia Tam muội, ta cũng chỉ có một mình, xin hãy giúp ta. Nếu ta gả vào Giang gia như ý muốn, mối quan hệ giữa muội và di nương sẽ được giải quyết. Muội cũng biết đó, người đó là mẫu thân ruột thịt của ta.”  
Đúng thật là thành khẩn a
  Phó Dung Vi cúi đầu xuống bật cười.
  Dung Chúc có tính khí như thế nào? Không tử tế và ích kỷ.
  Cùng chung một mái nhà chỉ cách nhau vài bước chân, nàng ta bỏ mặc nỗi đau khổ của mẫu thân mình không hề quan tâm hỏi lấy một câu, nếu mà tương lai có thể bay cao,nàng ta chắc chắn sẽ đá bọn họ đi xa để tránh cho nàng ta bị vấy bẩn dù chỉ một chút.
  Phó Dung Vi đã nhìn thấy nhiều người như vậy trong kiếp trước rồi nàng không lạ lẫm gì với loại người này.
  Dung Chúc khó hiểu hỏi: "Sao muội lại cười?"
  Phó Dung Vi khẽ mỉm cười nhưng vẫn là vẻ mặt ôn nhu ôn hòa nói: “Tỷ tỷ, ta không nợ tướng cũng không nợ ân, không muốn nghe bất kỳ lời hứa hẹn hay bảo đảm nào đừng có lấy một bộ hoa ngôn xảo ngữ để lừa gạt ta. Ta chỉ muốn nhìn thấy cái hiện ra trước mắt là sự thật mới có ích.”
  Thắt lưng của Dung Chúc bị xoắn thành một quả bóng rồi nàng ta hít một hơi rồi thả lỏng, nàng ta hỏi: "Muội muốn gì? Tiền sao?"
  Phó Dung Vi nhàn nhã nói: “Sức khỏe của ta vốn không tốt, ta muốn một lang trung không phải do người phủ nuôi dưỡng. Bọn họ đều là người của Trương phu nhân. Ta cũng không thể tin được, nếu tỷ có thể tìm cho ta một người đáng tin cậy từ một y quán bên ngoài vậy thì vấn đề chúng ta thảo luận của chúng ta hôm nay có khi sẽ được giải quyết."
  Dung Chúc cau mày nhìn chằm chằm nàng: “Ta làm không được, ta không thể bước chân ra khỏi phủ. Trương phu nhân ngày ngày nhìn ta chằm chằm vừa đi trong vườn đã có một đám người đang nhìn lặng lẽ nhìn theo ta. Ta có thể tìm được lang trung cho muội?"
  Phó Dung Vi đặt một tay lên bàn đá hơi nhích người lại gần Dung Chúc: “Đúng là tìm lang trung không có dễ? Nhưng gả vào Khương gia thì dễ sao?” Nàng lắc đầu nửa thở dài nửa khuyên nhủ: “Đại tỷ à? Tỷ phải giúp ta chừng đó thì ta mới tỷ được chứ? Đó chính là công bằng"
  Đôi mắt tĩnh mịch từ khi tỉnh lại cuối cùng cũng có hy vọng còn tốt hơn cả minh châu ngọc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play