Châu Cung Bối Khuyết

Chương 4


9 tháng


Nàng không thể rời đi ngay cả khi nàng muốn như vậy. Phó Dung Vi ngồi ở cuối, cách xa tỷ muội một chiếc bàn, nhìn những người hầu của Nhã Âm Đường ra vào bận rộn chuẩn bị tiệc.

Có vẻ như Trương thị rất coi trọng cuộc hôn nhân này với nhà họ Khương. Nghĩ mà xem, xét về mặt ưu ái thì anh dũng tướng quân kia đúng là độc nhất vô nhị trong toàn bộ Đại Lương, xét về mặt quyền lực thì ngay cả một đứa trẻ mới đọc vài ngày cũng biết rằng sức mạnh quân sự là căn bản. Trăm vạn kỵ binh, cầm hổ phù, cô nương nhà nào đúng tuổi mà không ghen tị?

Dung Trân bị mẹ mắng cũng cởi bỏ viên ngọc sáng nhất trên người trong lòng có chút phiền muộn nhưng lại không dám hồ nháo trước mặt trước mặt mẫu thân, vì thế liền liền đem tất cả bực tức lửa giận đẩy hết lên người Phó Dung Vi.
Đôi mắt hình quả hạnh bắt đầu tìm tòi liếc nhìn một thân Phó Dung Vi, cuối cùng cũng tìm ra lỗi liền bắt bẻ - "Quần áo của Tam muội nhìn thật là quen. Muội đã mặc nó từ năm ngoái rồi à?"

Dung Trân là người khởi xướng Dung Chúc và Dung Lang cũng cười đùa theo. Ba nàng đều được nuôi dưới danh nghĩa của Trương thị, nên coi như mình là thượng đẳng.

Tứ cô nương Dung Lang liền nói: “À, mùa xuân năm ngoái ta và Tam tỷ cùng nhau may phục y, phục y của muôi hơi cũ không còn vừa nữa nên thưởng cho tiểu Cửu mặc trong ngày sinh nhật. "

Dung Trăn giả vờ như không biết: “Tiểu Cửu là ai?”

Dung Lang nói: “Hạ nhân cấp thấp trong viện của muội bằng tuổi tam tỷ, vóc dáng cũng tương tự.”

Dung Trân: "Thật sự rất thích hợp..."

Sáng trước khi Phó Dung Vi ra ngoài nàng đã đoán trước được y phục hôm nay của của mình sẽ có lỗi, bây giờ nàng nghe họ kẻ tung người hứng, giả vờ lộ ra vẻ bồn chồn nói: “Trách sức khỏe của ta không tốt, gần đây ta đã dùng thuốc mấy năm. Nhưng phân lệ có hạn nên ta chỉ có thể đành tiết kiệm nhiều hơn ở nơi khác mà thôi ”.
Trước khi Phó Dung Vi mười tuổi, nàng giống như một đứa trẻ hoang dã trong nhà. Bình Dương Hầu phủ gần như không nhớ ra mình còn có một người như vậy trong phủ. Cho đến khi cô mười tuổi, Hoa Ân Uyển người luôn ở bên cạnh nàng và không chịu chiến đấu đã dùng một số thủ đoạn để mời Hầu tước vào phòng vì nàng ...

Sau đêm đó, Hầu tước đích thân chăm sóc nàng và từ đó trở đi, việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của Phó Dung Vi đều bình đẳng với các tiểu thư khác trong phủ. Cuộc sống của Phó Dung Vi đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng điều đó cũng khiến Trương thị ngày càng ghét Hoa Ân Uyển hơn và bà đã phải chịu đựng rất nhiều điều một cách công khai và ngấm ngầm vì nàng.

Trương thị nghe xong thì không mấy vui vẻ như thể bà đang đối xử khắc nghiệt với một người thứ nữ. Bà ho nhẹ một tiếng để thể hiện sự chịu đựng của mình, nàng nói: “Mấy hôm trước người bị bệnh, ta đã gửi hai cây hồng sâm đến hậu viện của di nương ngươi, ngươi dùng có ổn không?”
Nói đến hai cây nhân sâm đỏ Phó Dung Vi ngay sau khi nàng tỉnh dậy đã nhìn thấy chúng, Chung mama đã mang chúng đến cho nàng xem Phó Dung Vi chỉ khẽ mỉm cười khi nàng chạm chúng chúng mềm và rỗng mặt cắt không đều nhau một chút màu nâu có thể được chà sạch bằng ngón tay của nàng.

Hàng giả dùng với đường nâu.

Đáng thương Hoa di nương và Chung mama cả đời vẫn chưa thấy được điều gì tốt đẹp cả. Bà vui vẻ coi đó như là bảo bối còn đun một nồi nước đường đặc rồi đút cho nàng như thể nàng là một đứa trẻ. Phó Dung Vi không tiết lộ chuyện này trước mặt di nương và mama vì nghĩ đến sức khỏe của họ.

Hoa Ân Uyển luôn chu đáo và thích kìm nén mọi việc vì vậy nếu bà tức giận vì điều đó thì cũng không đáng. Cho đến tận bây giờ, Phó Dung Vi vẫn còn vị ngọt trong cổ họng uống thêm mấy bát nước đều không thể rửa sạch.

Phó Dung Vi chắp tay trên đùi đáp: “Cảm ơn mẫu thân đã nhớ đến, nhi nữ đã dùng rồi, rất ngon trong miệng không còn thấy đắng chút nào, ngọt hơn nước đường, đúng là vật mà mẫu thân trân quý.”

Những lời này nghe có vẻ khó chịu khiến Trương thị phải suy nghĩ kỹ bà nghi ngờ nha đầu này đã nhìn thấy điều gì đó, nhưng sau đó bà lại nghĩ rằng điều đó là không thể. Con nha đầu này được di nương tôi nuôi dưỡng chưa từng nhìn thấy được việc đời nên không thể nào phân biệt được thật giả, có lẽ một số người trong số họ đã vui mừng khôn xiết. Dù thật sự thật đồ vật có tốt thì đâu đến lượt con nha đầu đó, nó nghĩ nó xứng nhận được sao?

Hạt nhân đen trong đôi mắt hẹp của Trương thị nhỏ hơn những người khác một chút và trời sinh bà ta đã là một kiểu người tính toán. Phó Dung Vi nhớ rằng nàng từng sợ nhất đôi mắt này khi còn nhỏ. Trương thị chỉ cần đứng ở hành lang nheo mắt lại, lập tức sẽ có bảo mẫu chống gậy đến Vân Lan Uyển để răn dạy Hoa Ân Uyển.

Bất kính với chủ mẫu là sai, cho phép nữ nhi hồ nháo tinh quái cũng là sai.

Ngắm hoa bên hồ là sai, ngu ngơ và lầm lì lại càng sai hơn nữa.



Phó Dung Vi hoàn toàn không hề sợ hãi nhưng trong lòng nàng vẫn có một sự mềm mại mang tên "Hoa Ân Uyển" luôn kiềm chế nàng, buộc nàng phải kiềm chế bản thân và hành xử thận trọng.

Thật không may, đầu nàng rơi xuống bụi. Cuối cùng nàng vẫn không bảo vệ được điểm yếu đó.

Phó Dung Vi kiếp trước đã quen với việc âm mưu trong hậu cung, đôi khi có chút thời gian rảnh rỗi nàng phải lập một số kế hoạch cẩn thận để cảm thấy thoải mái.

Có một điều luôn đang đè nặng lên tâm trí nàng.

Vào giữa mùa xuân năm Hồng Thánh thứ tám tức là năm nay, Hoa Ân Uyển đột ngột lên cơn đau tim và lặng lẽ qua đời tại Vân Lan Uyển.

Hôm đó Phó Dung Vi không có ở trong phủ, nàng cũng đưa Chung mama ra khỏi phủ. Buổi tối, Phó Dung Vi quấn khăn xếp trở về phủ, bước nhanh vào vườn Vân Lan, chỉ thấy bên trong sân là một mảnh tối đen.

Hoa Ân Uyển ngã xuống bệ thêu môi tím tái không còn thở dưới người có một mảnh sa tanh màu đỏ ép lại, hoa lựu chỉ thêu được một nửa.

——Đó là một tấm mành mà Hoa Ân Uyển chuẩn bị cho nàng vào ngày xuất giá

Dù muộn thế nào, Hoa Ân Uyển cũng sẽ treo đèn trước hiên nhà nấu một bát canh nóng và đợi cô về. Sau ngày hôm đó, con đường dưới chân Phó Dung Vi không bao giờ tỏa sáng dù chỉ một chút.

Phó Dung Vi đã giấu tấm màn giường nửa thiêu nửa đốt nó hoàn toàn trước khi tuẫn thành.

Thân thể của Hoa Ân Uyển cũng đến lúc nên thỉnh một lang trung đến nhìn xem.

Nhưng khó khăn lớn nhất của Phó Dung Vi chính là nằm ở chỗ này.

Hầu phủ có nuôi dưỡng một phủ y, mấy ngày trước nàng bệnh nặng như vậy, Hoa Ân Uyển đến trước mặt Trương phu nhân đã cầu xin ba lần mới có thể được đệ tử của vị lang trung đó, bà ta mơ mơ hồ hồ kê một ít thuốc coi ngựa chết như một con ngựa chết không cần chạy chữa nữa.

Không thể cho phép tình trạng này tiếp tục diễn ra theo quỹ đạo như ở kiếp trước nữa. Thận trọng cẩn thân không thể cứu được mạng sống của Hoa Ân Uyển.

Nàng muốn đoạt lấy

Nó là của nàng ấy, nàng muốn giành được nó.

Nó không phải của nàng ấy, nàng càng phải kiếm được nó.

Thành thật mà nói, khi mà nàng mới tỉnh dậy và biết mình có cơ hội sống lại, Phó Dung Vi chỉ có bốn từ để miêu tả trái tim cô - tâm như tro tàn.

Nàng đã thức như vậy rất lâu.

Ở Hầu phủ mười lăm năm nàng trải qua hơn hai ngàn ngày đêm trong cung, từng bước một cuối cùng leo lêи đỉиɦ cao quyền lực, một thân đã chết rồi liền thôi nhưng ông trời phải trêu chọc nàng và cho nàng sống lại. Mọi thứ lại bắt đầu lại và thậm chí trước khi nàng bắt đầu nàng đã cảm thấy mơ hồ muốn nôn ra máu.

Cũng chính vì nhìn thấy Hoa Ân Uyển mà lòng nàng lại ấm áp hơn. Một bát chè cho mỗi người được đặt trước bàn cho các cô nương.

Phó Dung Vi phục hồi suy nghĩ của mình.

- "Các ngươi đã gặp qua Khương caca sao?"

-"Ta không có."

– “Ta đã thấy rồi, ta đã thấy rồi!”

– “Ngươi gặp qua ở đâu?”

- "Hôm đó ta đến quán tìm phấn hồng, nhìn thấy Khương caca đang cưỡi ngựa đi ngang qua. Ahem..."

- "Tướng maọ thế nào?Mau nói cho ta biết!"

- "Được, không xấu."

- "Có thể nghe được Đại Tỷ nói một tiếng không xấu thì chắc chắn đó là người có tướng mạo xuất chúng rồi. Nghe nói hôm nay Khương phu nhân sẽ dẫn theo nhi tử đi dự tiệc, sau đó sẽ cùng chúng ta uống trà sau màn. Nói không chừng sẽ có cơ hội nhìn được tận mắt!"

Dung Chúc canh ngọt trong tay, nhẹ nhàng khuấy đều, cười dè dặt nói: “Nhị Muội thật là có phúc.”

Cuộc hôn nhân tốt đẹp nhất của Khương gia cơ bản là để Dung Trân xem mọi người đều tự biết nhau.

Tứ cô nương Dung Lang và Dung Trân đều là đích nữ đều là máu thịtsinh ra trong bụng Trương thị, không có sự phân biệt giữa họ hàng và khoảng cách, nhưng tứ cô nương vẫn còn trẻ, nên không cần phải vội vàng. Hiện tại bàn chuyện hôn nhân, còn có thời gian từ từ tiến hành, dù sa oKhương Húc cũng không phải nam nhân tốt duy nhất trong kinh thành, Trương thị tương lai sẽ không bao giờ để cho con gái út của mình phải chịu thiệt thòi.

Nhưng cô cả Dung Châu thì khác.

Phó Dung Vi có nhiều cảm xúc lẫn lộn khi đối mặt với người này.

Dung Châu là con gái của một người vợ lẽ. Người vợ lẽ duy nhất còn sống ở Hầu phủ chính là người ở Vân Lan Uyển. Trên thực tế, Hoa Ân Uyển đã sinh con một lần trước khi nhận nuôi Phó Dung Vi. Dung Châu được sinh ra từ bụng của Hoa Ân Uyển. Nàng là nữ nhi thân sinh của Hoa Ân Uyển.

Vào năm Hoa Ân Uyển được thịnh sủng, năm sau nàng sinh hạ cho Bình Dương Hầu hầu đứa con đầu lòng tên là Dung Châu.

Trương thị mang đứa bé mới chào đời đi với lý do trưởng nữ của nhà họ Hầu không thể được sinh ra từ vợ lẽ. Dung Châu được Trương thị cưỡng đoạt ôm đi và nuôi dưỡng hơn mười năm, ngay cả một con chó cũng có tình cảm chứ đừng nói đến con người.

Hơn nữa, nàng ta còn là một nữ nhi ngoan, có đầu óc thông minh và có đầu óc biết tiến biết lùi. Dung Châu luôn tự biết rõ thân thế của mình. Nhưng từ trước đến nay nàng ta đều chưa bao giờ đến gần Vân Lan Uyển dù chỉ là một bước. Không hổ là thân sinh mẹ con. Một người không bao giờ bận tâm và người kia cũng vậy.

Phó Dung Vi cảm thấy Nhã Âm Đường rất ngột ngạt. Nàng không ăn một ngụm canh ngọt được mang đến, đứng dậy hướng Trương thị cáo lui nàng nói rằng nàng vẫn còn ho và sợ làm phiền những vị khách quý trong nhà.

Lần này Trương thị đã đồng ý.

Phó Dung Vi vừa bước ra khỏi cửa đại sảnh, chưa kịp đi xa đã nghe lời dặn dò bình tĩnh của bà Trương, cầm chiếc bát trước mặt nàng ném ra ngoài, không cần phải lấy vào nữa cất dưới tủ của mái hiên cho chim ăn.

Ngay cả cái bát đó, nàng cũng chưa từng chạm vào nó.

Tiếng cười của các cô gái trong trẻo như tiếng chim.

Phó Dung Vi vẫn ổn định không hề có chút lao đảo nào

Những mánh khóe của Trương thị... Phó Dung Vi không còn để ý đến chúng nữa.

Ở Khương gia ai muốn nịnh nọt liền có thể nịnh nọt, Khương Lương Dạ không phải là người dễ dàng khuất phục kiếp trước hắn đối với chuyện này một lời cũng không hề nói một lời, khẳng định là không có người nào thích. Như vậy sẽ không khiến những cô nương nhà họ Phó phải xấu hổ. .

Phó Dung Vii không muốn tham gia cuộc vui.

Lúc đó vị tướng anh dũng đang ở trong phủ. Khương Húc trên sân trường đua ngựa xong vui vẻ trở về phủ, ngoan ngoãn để mẫu thân kéo, đẩy vào phòng tắm, tắm nước nóng thay một bộ áo gấm sạch sẽ rồi đi vào chính điện dùng bữa.

Mẫu thân hắn nói hôm nay sẽ đưa hắn đến Phó gia dự tiệc. Khương Húc không có chỗ để cự tuyệt. Trên đời này không có nữ nhân nào có thể thuần hóa được Khương Húc, ngoại trừ mẫu thân của hắn.

Hai người đàn ông họ Khương đều không thể lay chuyển được một người phụ nhân trước mặt, người ta nói đây là truyền thống đã khắc sâu vào máu của tổ tiên họ.

Nhưng trước kia dù biết phản kháng cũng không có tác dụng, Khương Húc vẫn phải rung động hai lần để thể hiện sự kiên cường của mình. Nhưng hôm nay, nghe mẫu thân nhắc đến Phó gia, trong lòng hắn run lên chữ “Đừng đi” ở trên môi nhưng lại không thể phun ra, hắn im lặng gật đầu kỳ thực chính là hắn chủ động đồng ý.

Khương phu nhân chợt cảm thấy hãnh diện.

——hôm nay nhi tử thực nghe lời, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Khương phu nhân cố ý gắp cho hắn vài đũa rau xanh nhưng hắn cũng không hề khó chịu mà ăn từng miếng một. Khương phu nhân càng ngày càng lo sợ, nhìn quanh bàn, sau đó từ xa gắp một miếng xúc xích khác cho vào bát lần này Khương Húc rốt cục phản ứng lại nghiêng đầu nhìn bà, đôi mày tuấn tú nhíu lại. Hai người cùng nhau đặt bát đũa xuống và ngừng ăn.

Khương phu nhân cảm thấy nhẹ nhõm. Vẫn còn tốt, hắn vẫn là đứa con quý giá của bà. Thích thịt và thịt khô, kén chọn rau củ, ghét tất cả các món ăn có hương vị đậm đà và thà đói bụng còn hơn. Xúc xích chín khúc là món ưa thích của cha hắn, Khương phu nhân mỗi lần đều để nó ở xa để tránh làm phiền đôi mắt tinh tường của nhi tử.

Khương phu nhân dỗ dành hắn một chút: “…Ăn ít cũng không sao, hôm nay chúng ta phải đi dự tiệc, A Húc là con tự đáp ứng với nương, không được phép khoe khoang ở nhà khác, càng không được nói nửa chừng, con có nghe thấy không?!"

Khương Húc cụp mắt xuống biến mất khỏi tầm mắt của mẫu thân, đè xuống sự bối rối trong lòng, thấp giọng nói: “Con nghe thấy.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play