Châu Cung Bối Khuyết

Chương 6


9 tháng


Hầu phủ sẽ có rất nhiều thứ náo nhiệt Phó Dung Vi lại phấn khích không thể giải thích được. Loại cảm xúc mà không thể quang minh chính đại biểu lộ ra ngoài... thực sự rất khó để giải thích lý do a.
  Tỷ như là khi nhìn thấy con chuột con mèo sẽ vung móng vuốt, con sói sau khi ngửi thấy mùi máu cũng sẽ đến đó góp vui tất cả đều là tự nhiên .
  Phó Dung Vi mơ hồ ngửi thấy được cơn bão đang đến chuẩn bị đến với Hầu phủ, nàng ra sức khống chế sự sống và cái chết khuấy động tình thế, đó cũng là lẽ tự nhiên.
  Dung Chúc đứng lên: "Tam muội, ta không thể ở một mình với muội quá lâu, ta đi đây. Xin thay mặt ta đến tỏ vẻ kính trọng với di nương của ta. Mối quan hệ huyết thống sẽ không bao giờ đứt đoạn, ta cũng rất nhớ nàng." ."
  Phó Dung Vi cũng đứng dậy tiến về phía trước hai bước, nói: "Tỷ tỷ, ngày mai giờ này, ta vẫn là ở chỗ này chờ tỷ, tỷ có thể mang lang trung tới đây."
  Dung Chúc kinh ngạc đến sắc mặt tái nhợt: "Ngày mai?! Ngươi... không thể cho ta thư thả mấy ngày sao?"
  Phó Dung Vi nói: “Nếu mà tỷ tỷ không vội thì đương nhiên muội cũng không vội.”
  Dung Chúc làm sao có thể không vội, cơ hội tốt như vậy đang được bày ra ở trước mắt, nếu mà không nắm bắt được nàng ta sẽ tiếp tục chờ đợi không ngừng nghỉ, lãng phí những năm tháng đẹp nhất trong đời người. Khi đã qua tuổi, nàng sẽ thành gái lỡ thì và khi đó thì còn ai sẽ thích nàng ta đây, nếu Trương phu nhân chỉ cần tìm người đuổi nàng ta đi vậy cuộc đời nàng ta sẽ hoàn toàn rơi xuống vực thẳm và không bao giờ vực dậy được nữa.
Dung Chúc nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức để làm điều đó. Hy vọng đến lúc đó thì Tam muội có thể thể hiện mức độ chân thành tương tự và không cần lừa dối ta!"
  Phó Dung khẽ mỉm cười: "Đương nhiên."
  Cô nhìn Dung Chúcbước nhanh xuống bậc đá, bộ váy mỏng manh như đám mây hồng nở rộ trôi ngày càng xa theo chiều sâu của thảm thực vật yên tĩnh.
  Phó Dung hơi vén áo bông lên chống tay lên cột sơn mài ho lớn một tiếng, lúc đầu còn cố gắng kìm nén trong cổ họng nhưng càng chịu đựng phản ứng dữ dội càng trở nên trầm trọng hơn. Hiện tại, nàng còn cảm thấy buồn nôn Phó Dung Vi thở hổn hển rồi bắt đầu đi chậm lại thấy xung quanh không có ai, nàng liền ngồi phịch xuống đất dựa vào cây cột sơn mài.
  Cái lạnh mùa xuân từ bên dưới tràn vào khiến nàng phải rùng mình, nhưng nàng lại ho đến phát run thực sự không còn sức để cử động. Căn bệnh hiểm mà nàng mắc phải vài ngày trước còn ác độc hơn nàng tưởng tượng.
  Không biết bắt nguồn từ đâu?
  Nước chợt rơi xuống mái ngói của Mai Hoa Các, tạo thành một đường mỏng manh nối liền trước mặt nàng. Phó Dung Vi nhìn làn nước mỏng như bạc đưa tay ra hứng một giọt, đưa lên trước mặt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
  Có ai đó ở trên đó...
  Phó Dung Vi mới vừa làm ra chuyện trái lương tâm nên nàng cảm thấy đầu óc mình ngày càng tê rần.
  Là ai.
  Phó Dung Vi dùng móng tay chọc vào hoa mẫu đơn được khắc trên sơn mài đứng dậy, loạng choạng vài bước rồi lao ra ngoài ngẩng đầu lên nhìn.
 Nàng nhìn thấy một nam nhân trẻ đứng trên đỉnh Mai Hoa Các, bước lên quả cầu thủy tinh cao nhất dưới ánh nắng yếu ớt.
  Áo gấm có màu trắng tinh và không có bụi, thắt lưng, dây đeo cổ tay và băng đô đều được thêu bằng chỉ vàng sẫm hoa văn. Trước khi Phó Dung Vi có thể nhìn rõ khuôn mặt của người thiếu niên, đôi mắt hắn tràn ngập ánh sáng lấp lánh. Trên tay hắn cầm một bình rượu nhỏ thiếu niên có thể cầm bằng một lòng bàn tay rượu chảy ra từ tay anh ta.
 Khương Húc.
  Khoảnh khắc Phó Dung Vi nhìn thấy hắn thì tâm trí nàng liền lóe lên được qua mặt đất thiêu đốt và sự tàn phá của những người dưới đống đổ nát, cũng như tuyết duyên dáng trên bầu trời bên ngoài đèo... Cuối cùng, nó rơi xuống lông mày của người này .
  --Khi nào hắn đến là khi nào? Hắn đã nghe được bao nhiêu rồi?
  Ngày hôm đó, nàng ở trên đỉnh thành hắn ở dưới đáy thành và bị ngăn cách bởi một hoàng tốc muốn lật đổ vương triều, rơi vào cảnh ô nhục.
  Hôm nay hai người đảo lộn, Phó Dung Vi hơi ngẩng đầu nhìn hắn sau gáy cảm thấy đau nhức, giữa nàng và hắn có một khoảng cách đó là quá khứ và hiện tại.
  Phó Dung Vi nghĩ thầm ở cái tầm tuổi mười lăm này nàng không nên nhận ra Khương Húc vì vậy nên nàng hít một hơi thật sâu và hỏi: "Ngươi là ai?"
  Không nghĩ tới là Khương Húc lúc này tuy sắc mặt có chút lạnh lùng nhưng trong lòng lại âm thầm tự rối rắm - Ta có nên quen biết nàng ấy hay không?
  Hắn suy nghĩ hồi lâu nhưng không tìm được lý do, cúi đầu tức giận trừng mắt nhìn vò rượu đồ vật của nhà họ Phó tệ đến mức miệng hũ không thể ngậm được làm sao không biết xấu hổ mà lấy nó ra để chiêu đãi khách?
 Hắn càng im lặng, trái tim Phó Dung Vi càng trầm xuống.
  Không tốt.
  Hắn có phải nghe thấy hết không?
  Dựa vào tính tình của hắn, bây giờ liệu hắn có vội vàng quay lại gây sự với nhà họ Phó không? Muốn ngã xuống cũng không thể chọn được thời điểm này, việc tốt của nàng còn chưa có kết quả!
  Phó Dung Vi khàn khàn nói: "... Nghe nói hôm nay mẫu thân ta tổ chức yến tiệc đãi anh dũng tướng phu nhân. Ngươi chính là Khương thiếu gia sao?"
 Nàng không chắc liệu nàng có thể trấn an người bằng lời nói của nàng hay không. Nhưng Khương Húc chắc chắn không phải là người mà nàng nàng có thể lừa gạt bằng lời nói.

Khương Húc bước xuống vài bước dừng lại ở rìa và quỳ một chân xuống nền gạch. Khi quỳ xuống như chính là quỳ lạy Thái Hậu của kiếp trước.
  Tuy nhiên, Phó Dung Vi không biết.
  Một chùm hoa hồng trang nhã được buộc trên tóc Phó Dung Vi, Khương Húc nhìn chằm chằm nó một lúc nghĩ thầm hóa ra hồi còn thiếu nữ nàng lại có bộ dáng u sầu như vậy.
 Khương Húc nói: “Ngươi bị bệnh? Hầu phủ phủ không chịu tìm lang trung cho ngươi?”
  Con ngươi của Phó Dung Vi thoáng run rẩy: "A?"
 Khương Húc suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi hồi bẩm với người trong phủ một tiếng, ta có thể mang ngươi ra bên ngoài khám bệnh.”
  Phó Dung Vi nhất thời bối rối và nghi ngờ mình đã nhận nhầm người. Phó Dung lúng túng lùi lại hai bước vừa đằng sau nàng mới dọn dẹp sạch sẽ còn thừa con ba thước đất trống, Khương Húc nhảy lên đáp xuống trước mặt nàng, quay người nói: "Đi thôi."
  Đi? Đi đâu?
  Hũ rượu trong tay Khương Húc đã vơi được một nửa, hắn đặt nó lên tảng đá ở một bên nhìn bốn phía, không biết làm sao để rửa sạch đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn.
  Phó Dung Vi liếc nhìn vẻ mặt của hắn biết hắn không có mang theo khăn tay, không hiểu sao tự nhiên lộ ra sự tỉ mỉ khi hầu hạ hoàng đế, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay lụa đưa tới.
  Phó Dung Vi dám giao ra, Khương Húc cũng dám nhận.
 Hắn dùng khăn tay của Phó Dung Vi lau sạch sẽ rượu trên tay, khăn tay đều đã bẩn Khương Húc lại cảm thấy hắn gặp rắc rối rồi dùng đồ bẩn trả lại cho người khác là hình như không thích hợp cho lắm.
  Nhưng Phó Dung Vi đã vươn tay ra và yên tĩnh ngước lên chờ đợi hắn. Nếu Phó Dung Vi dám nhận lấy nó, Khương Húc đương nhiên cũng dám giao ra.
  Vì vậy, Phó Dung Vi lấy lại chiếc khăn tay khéo léo gấp lại một cách ngắn, che giấu đi phần bị bẩn vào bên trong rồi lại nhét lại vào tay áo. Sau một lần tình cờ gặp gỡ có thể miêu tả là hỗn loạn, Phó Dung Vi cuối cùng cũng bình tĩnh lại và mỉm cười bất lực ... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
  Thiếu niên mặc y phục sáng chói như con ngựa giận dữ thực sự đánh lừa tâm trí của người nhìn. Khương Húc có vẻ rất muốn đưa nàng ra khỏi phủ đi tìm lang trung khám bệnh..
  Phó Dung Vi khẽ lắc đầu: "Ta không ra được, ta cũng rất cảm kích lòng tốt của ngươi."
 Khương Húc: “Vậy thì hôm nay ta sẽ gửi một lang trung đến đây kham bệnh cho ngươi.”
  Phó Dung Vi hơi mở miệng định cự tuyệt.
 Khương Húc xua tay: “Dù sao ngươi tính toán bán ta để đổi lấy một lang trung, ta đều nghe cả rồi.”
  Phó Dung Vi mặt đỏ bừng đi tới trước mặt Khương Húc thẳng thắn cúi đầu: "Là ta đã xúc phạm đến Khương công tử bằng lời nói cũng như là hành động. Tại đây xin tạ lỗi với Khương công tử."
 Khương Húc nói: "Không cần."
  Hắn nhìn vào trong đình như bị thứ gì đó thu hút, đi ngang qua Phó Dung Vi bước vào trong đình, đi vòng quanh bức tranh bình phong và đọc - "Nghìn dặm sông núi".
  Phó Dung Vi chỉ vẽ một ngàn dặm sông núi và nàng đã chọn phần sông, thuyền đánh cá là tráng lệ và rộng mở nhất.
  Thành phẩm mới hoàn thành được một nửa. Khương Húc giơ tay chạm vào bức tranh trước mặt.
  Phó Dung Vi thấy hắn khá hứng thú nên để hắn xem trước bức tranh, nàng đi sang một bên định cất bút mực vừa cúi xuống đã nhìn thấy một nhóm người ở bên ngoài đình vội vã tới đây.
 Dung Trân công tới trước mặt nàng. Đồng thời nàng cũng ngẩng đầu nên nhìn nàng ta.
  Dung Trân đã vươn cổ ra vừa chạy vừa hét lên cực kỳ bại hoại - "Phó Dung Vi!"
  Danh môn thục nữ cao quý đã tan vỡ thành từng mảnh.
  Phó Dung Vi vẫn đang làm việc của mình một cách chậm rãi.
  Dung Trăn lao tới che lấy sườn thở hổn hển chiếc kẹp tóc trên thái dương như sắp rơi ra, cô liếc nhìn Phó Dung Vi rồi nhìn Khương Húc, đè nén sự ghen tị trong mắt, nghiến răng nghiến lợi cười: "Tam muộ, ngươi trốn ở chỗ này làm gì? Mẫu thân gọi ngươi đến gặp khách!"
  Phó Dung Vi khẽ nói: “Được rồi, vậy thì đi thôi.”
  Dung Trăn hít sâu mấy hơi, đối mặt với bóng lưng lãnh đạm của Khương Húc, tuy biết đối phương không nhìn thấy nàng ta nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười dịu dàng trìu mến: “Khương công tử, mới vừa rồi là người hầu chiêu đãi không toàn không thể đưa Khương công tử ra khỏi phủ tại đây Dung Trân bồi tội với ngài."
  Phó Dung Vi liếc nhìn nàng không để lại chút dấu vết, bất đắc dĩ thở dài Dung Trân quá nóng nảy, khi muốn gặp nhau để kết thân nhiều nhất có thể hỏi nhau tuổi tác, làm sao có người vội vàng nói cho bọn họ biết tên?
  Khương Húc rời mắt khỏi bức tranh và nói với nàng ta một cách khó hiểu: "Lại không kẻ thù trong chiến tranh. Ngươi cũng không cần báo danh họ."
  Nghe xong lời này Dung Trăn sửng sốt một chút khuôn mặt thoáng chốc trở nên đỏ bừng. Những gì mà Khương Húc nói... chẳng khác nào mắng thẳng vào mặt nói rằng nàng ta là một cô nương không hiểu lễ nghi. Phó Dung Vi biết, Khương Húc nhất định có nguyên nhân nào đó chứ hắn sẽ không xấu tính như vậy.
  Vừa rồi tôi nghe thấy những gì Dung Trân nói - những người hầu trong phủ không chu toàn. Điều này thật vô cùng kỳ lạ. Người hầu nào trong phủ có thể làm chuyện mất mặt như vậy mà không bị trừng phạt?
 Nàng e rằng đó là đằng sau có nội tình. Dung Trăn khẽ lẩm bẩm hồi lâu cũng không nói thêm lời nào, nàng ta vội nắm lấy tay Phó Dung Vi rồi kéo nàng đi.
  Lại có một người hầu khác vội vàng tiến lên dẫn Khương Húc ra phủ bằng đường khác.

Đi ra khỏi nửa khu vườn.
  Dung Trân buông tay ra dùng trái tay tát vào mặt Phó Dung Vi: “Tiện nhân, ngươi dám bí mật gặp người ngoài trong phủ Hầu tước. Ngươi còn có chút lễ nghi sao? Ngươi là một con tiện nhân không có giáo dưỡng. Ta đã sớm nghi ngờ ngươi có ý đồ xấu. Đi đi cùng ta đến gặp mẫu thân đi!"
  Những người hầu đi theo Dung Trân đều sợ hãi. Khoảnh khắc nàng ta nàng ta giơ tay lên với Phó Dung Vi, nàng đột ngột quay mặt sang một bên để tránh cho lực trên bàn tay nàng ra rơi toàn bộ lên mặt nàng. Dù vậy, nàng vẫn cảm thấy một cơn đau tê dại.
  Phó Dung xoa xoa khóe miệng, nói: "Được thôi."
  May mắn thay, bên cạnh Dung Trân vẫn còn có một người thông minh, bà ta là quản sự mama của Trương thị, họ Trần, tiến tới vội khuyên nhủ: "Cô nương, cô nương ngoan ngoãn, cô hãy bình tĩnh lúc này Khương phu nhân vẫn còn ở trong đại sảnh... Đừng đem chuyện gia đình ra công khai, đừng để làm trò cười trước mặt người khác, không bằng chúng ta không nhốt nàng ta vào kho củi trước, đợi sau khi yến tiệc kết thúc lại đợi phu nhân đến trừng phạt. "
  Phó Dung Vi khịt mũi khinh thường. Một nô tài mà có thể chủ động nhốt cô nương vào kho chứa củi. Có thể thấy trong gia đình không ai coi Vân Lân Uyển các nàng như con người. Nhà kho chứa củi lạnh và ẩm ướt, Phó Dung Vi đã ở đó nhiều đêm.
  Trước kia hắn tuổi trẻ yếu đuối không thể đánh đấu lại Trương thị, không có lựa chọn nào khác. Bây giờ nàng không muốn vào đó nữa.
  Fu Rongwei: “Bây giờ ta e rằng đã quá muộn để che đậy trò cười này rồi.”
  Dung Trân trừng mắt nhìn nàng: "Có ý tứ gì?"
  Phó Dung Vi không trả lời mà hỏi: "Ta có ý tứ ngươi không biết sao? Hay là tự hỏi xem rằng ngươi đã làm gì?"
  Dung Trăn nhìn nàng hồi lâu, sau đó bắt đầu hoảng sợ cầu cứu Trần mama: "Mama, chúng ta..."
  Trần mama vội an ủi Dung Trân, lạnh lùng nói với Phó Dung Vi: “Không biết ý của Tam cô nương là gì, thỉnh tam cô nương nói rõ ràng hơn một chút.”
  Phó Dung Vi: “Ta hỏi ngươi, đường ra khỏi phủ là công Đông Bắc và đình ta vẽ tranh ở đình phía Tây Nam. Tại sao Khương công tử, một người ngoài, lại đi chéo qua khu vườn phía sau của Hầu phủ và có thể đến được Hoa Mai của ta ở phía Tây Nam mà không gặp trở ngại nào?" Phó Dung Vi đảo khách làm chủ lấy lại thế chủ động và đi vòng quanh Dung Trân nửa vòng: "Ngươi đã sắp xếp cho người dẫn đường phải không? Ngươi định đưa người đi đâu? Ngươi có từng nghĩ rằng Khương phu nhân mà biết chuyện này sẽ xảy ra chuyện gì sau đó không?
  Nếu Khương Húc nói với mẹ chuyện này, bà Khương hiểu đây là có người tính kế con trai bà. Đều là nữ nhân, vậy ai không biết ai là ai?
 Phó Dung Vi tiếp tục: “Hôm nay ngay cả trước mặt mẫu thân, ta cũng sẽ nói. Khương công tử đi lạc vừa hỏi đường ta. Đây là sự thật, ta không dám nhận cái mác gặp gỡ ngoại nhân. Dù sao cũng không phải là ta dẫn Khương công tử vào vườn, Nhị tỷ hiểu không?"
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play