Trong chánh điện của chùa Vạn Cổ, năm người ngồi xung quanh tượng phật vàng, ở giữa đặt một ngọn đèn dầu và một cây nến, ngọn lửa yếu ớt chập chờn, tạo thành bóng mờ mờ trên mặt đất.
Từ giờ tới lúc mặt trời lên vẫn còn một khoảng thời gian, nhưng đám người Mễ Thái đều không còn buồn ngủ nữa.
Lý Trúc cho biết đại sư Bạc Khổ đã bị Hoàng Tài Phóng tấn công nên bị thương nặng, mà dân làng lại bị kích động đã kéo nhau đi đánh đại sư Bạc Khổ, còn muốn đuổi ông ra khỏi làng.
Thiền trượng rơi trên mặt đất, chuỗi tràng hạt cũng bị kéo đứt...
Đại sư Bạc Khổ không đành lòng làm người dân trong làng bị thương, nên bị họ trực tiếp ép vào chùa Vạn Cổ.
Lý Trúc vẫn luôn đi theo bên cạnh, ông ấy đóng chặt cổng chùa Vạn Cổ, nhưng dân làng vây quanh ở bên ngoài, cầm đuốc muốn thiêu chết họ ở trong chùa.
Lúc đó đại sư Bạc Khổ bị thương nặng, tự biết mình không còn sống được bao lâu nữa.
Cho nên, để giữ cho Lý Trúc sống sót và ngăn chặn những ác quỷ xâm nhập vào chùa Vạn Cổ, ông đã gỡ bỏ lớp lá vàng của pho tượng Phật, nghiền thành bột vàng.
Đại sư Bạc Khổ trộn máu của chính mình vào bột vàng, dùng ngón tay viết tiếng Phạn trên các cột, cửa ra vào và cửa sổ của chùa Vạn Cổ.
Những câu tiếng Phạn này có thể khiến ác quỷ rút lui, đồng thời cũng có thể dập tắt đám cháy do dân làng đốt lên...
Thấy có chuyện không ổn, dân làng dùng xích sắt khóa cổng chùa Vạn Cổ lại, còn cử người canh gác bên ngoài, muốn để bọn họ đói chết ở trong chùa, ép đại sư Bạc Khổ và Lý Trúc phải chết.
Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên nghe vậy không khỏi nhăn mặt, trong ánh mắt còn có vẻ tức giận và thương tiếc.
Lý Trúc nói: "Sau khi đại sư Bạc Khổ viết xong những đoạn tiếng Phạn này, ông ấy cố gắng chống đỡ thân thể để ghi lại sự thật của tất cả mọi việc trên bức tranh tường ở chánh điện."
“Không lâu sau đó, đại sư Bạc Khổ viên tịch (qua đời) ngay trong chánh điện.”
“Không thể đi ra ngoài, cũng không dám đi ra ngoài, lúc đói bụng tôi chỉ có thể ăn đồ dự trữ trong chùa.”
"Khi không còn thức ăn nữa thì ăn vỏ cây, chuột... khát thì uống nước giếng trong chùa, vẫn luôn có cách để sống sót."
Mễ Thái nghe vậy, không thể tin được hỏi: "Không lẽ mấy năm nay ông chưa từng đi ra ngoài sao?!"
Lý Trúc vẫn im lặng, dường như ngầm đồng ý.
Ngũ Hạ Cửu lại nói: "Không thể có chuyện ông chưa từng đi ra ngoài, nói cách khác, sau khi đại sư Bạc Khổ chết, ông vẫn có thể đi ra ngoài."
“Dù sao người duy nhất bị dân làng coi là kẻ sát nhân chính là đại sư Bạc Khổ.”
“Hơn nữa, đại sư Bạc Khổ đã để lại sự thật trên bức tranh tường, chính là hy vọng có người có thể nhìn thấy và phát hiện ra sự tồn tại của ác quỷ.”
"Ông ấy muốn cứu ngôi làng khỏi thảm họa, để người dân trong làng không tiếp tục bị ác quỷ giết chết."
“Tuy nhiên, dân làng vẫn lần lượt chết đi, mà “sự thật” trong chùa Vạn Cổ vẫn không được phát hiện…”
"Bởi vì ông căm ghét sự ngu dốt vô tri của những dân làng, nếu không phải bọn họ quá dễ dàng bị Hoàng Tài Phóng xúi giục và mê hoặc, thì đại sư Bạc Khổ đã không chết."
"Cho nên, ông trơ mắt nhìn ác quỷ tiếp tục hại người, nhìn số người trong làng dần dần giảm bớt, cho tới hiện tại chỉ còn lại người già."
Lý Trúc kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ đã chứng minh suy đoán của Ngũ Hạ Cửu là chính xác.
Ngũ Hạ Cửu lại nhíu mày lắc đầu: "Có lẽ lời tôi nói không hoàn toàn chính xác, một người làm sao có thể chống lại ác quỷ, đặc biệt là khi đại sư Bạc Khổ đã qua đời..."
"Cho dù sự thật có bị dân làng phát hiện thì sao chứ, mấy người nên dùng biện pháp gì để đối phó tiêu diệt ác quỷ đây?"
Cậu vừa nói vừa âm thầm chú ý quan sát Lý Trúc, khi nói đến câu cuối cùng, sắc mặt Lý Trúc rõ ràng có chút thay đổi.
Ngũ Hạ Cửu thấy thế, nhướng mày nói: " Trước khi qua đời có phải đại sư Bạc Khổ đã để lại một phương pháp tiêu diệt ác quỷ đúng không?"
Lý Trúc còn chưa nói được lời nào, Ngũ Hạ Cửu đã tiếp tục nói, ngay cả thời gian phản ứng cũng không cho.
"Tôi, không, không có..." Lý Trúc mở miệng.
Ngũ Hạ Cửu chậm rãi nói: "Ông biết, đúng không."
"Xin ông làm ơn nói cho chúng tôi biết, ác quỷ đã giết chết ba người bạn đồng hành của tôi, bọn họ đều chết rất thê thảm..."
Ngũ Hạ Cửu hơi rũ mi xuống, vẻ mặt thương tâm.
Khuôn mặt cậu vốn xinh đẹp, ngoan ngoãn, bây giờ lại làm ra cử chỉ đáng thương khiến người khác đau lòng như vậy, có lẽ không ai có thể thật sự cứng lòng mà từ chối.
Vẻ mặt của Lý Trúc rõ ràng đã dịu đi.
Mà ba người Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên xem đến há hốc miệng.
Cuối cùng, Lý Trúc thở dài: "cậu nói đều không sai..."
"Đại sư Bạc Khổ trước khi qua đời quả thật có để lại giải pháp, nhưng tôi lại không hiểu được, bởi vì ông ấy chỉ mới nói ba chữ thì..."
"Là ba chữ gì?" Ngũ Hạ Cửu hỏi.
Lý Trúc: " Lễ Niết Bàn."
Lễ Niết bàn?
Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
Mễ Thái nói: "Ngôi làng này bốn ngày nữa, không, không đúng, không phải bốn ngày sau, để tôi tính lại xem..."
"A đúng rồi, không phải Lễ Niết Bàn sẽ được tổ chức trong hai ngày nữa sao?"
"Lễ Niết Bàn và việc tiêu diệt ác quỷ có liên quan gì tới nhau sao?!"
Lý Trúc im lặng lắc đầu, ông cũng không biết.
"Quan Chủ..."
A Miêu và Lý Thiên Thiên đều nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu.
Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nói: “Lúc trước tôi đã từng nói, Lễ Niết Bàn là lễ tưởng niệm cái chết của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni.”
"Niết bàn là giáo lý của Phật giáo, dịch ra có nghĩa là 'viên tịch'."
"Niết bàn, như một thuật ngữ phổ biến trong Phật giáo cổ đại, dùng để chỉ trạng thái cao nhất đạt được thông qua tu hành Phật giáo, người Niết bàn, niết mà không sinh, bàn mà không tử, không sinh không tử là cảnh giới 'không' của Phật giáo."
“Niết Bàn thường là vĩnh viễn không thay đổi, nên ‘Phật tính’ (tính giác ngộ) là một sự tồn tại chân thật tuyệt đối.”
Phật tính...
Ngũ Hạ Cửu nghĩ tới thông tin liên quan khi chạm vào bức tranh tường - Phật Quy Bạc Thiện và Lục Quy Tàng.
“Lục Quy Tàng” là so sánh người tu Phật nên gìn giữ lục căn, giống như con rùa canh giữ đầu, đuôi và bốn chân của nó vậy.
Tuy nhiên, đại sư Bạc Khổ đã qua đời, Bạc Thiện cũng đã chết.
Bạc Thiện đã chết, đầu, đuôi và bốn chân đã bị chặt đứt…nếu không thì họ đã không lấy được đuôi rùa trong lư hương ở từ đường.
Ngũ Hạ Cửu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi đoán, có lẽ tôi đã biết cách tiêu diệt ác quỷ rồi."
Những lời này vừa nói ra, Lý Trúc vô cùng kinh ngạc, trong khi Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên đều tỏ ra vui mừng.
Mễ Thái và Lý Trúc đều đồng thời lên tiếng.
Mễ Thái: "Quan Chủ, là cách gì vậy?"
Lý Trúc: "Làm sao cậu biết được?!"
Ngũ Hạ Cửu tạm thời không trả lời bọn họ, mà là hỏi lại: "Thi thể sau khi chết của đại sư Bạc Khổ có còn ở trong điện này không?"
Mặc dù là một câu hỏi nhưng Ngũ Hạ Cửu lại mang biểu tình khẳng định.
Lý Trúc nghe vậy, vẻ mặt phức tạp gật đầu: " Trước khi đại sư Bạc Khổ tọa hóa đã dặn là thi thể của ông ấy không cần chôn cất mà chỉ cần đặt trong điện là được rồi."
(Tọa hóa: ý chỉ hòa thượng chết trong tư thế ngồi.)
“Cho nên tôi đem thi thể của Đại sư Bạc Khổ đặt ở phía sau pho tượng Phật vàng.”
Sau khi Lý Trúc nói xong, Ngũ Hạ Cửu nhìn về phía pho tượng Phật cao lớn đứng gần đó.
Lý Trúc không nhịn được tiếp tục hỏi: "Cậu làm sao lại biết được?!"
Ba người Mễ Thái thu lại ánh mắt nhìn pho tượng Phật bằng vàng, quay sang nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu.
Bọn Họ cũng muốn biết Quan Chủ làm sao mà lại biết được? Rốt cuộc thông tin bọn họ biết được ít hơn ở chỗ nào?
Ngũ Hạ Cửu: “Trên bức tranh tường cuối cùng, đại sư Bạc Khổ vẽ một bức tranh ông ngồi xếp bằng dùng một tay vuốt ve mai rùa của Bạc Thiện.”
“Mà ở bên cạnh có một con ác quỷ hung hãn đang lao về phía đại sư Bạc Khổ…”
Lý Trúc không hiểu hỏi lại: "Nhưng đây không phải là đại sư Bạc Khổ đang nói rõ chân tướng sự việc hay sao?"
Ngũ Hạ Cửu: “Đúng là như vậy, nhưng trong đó cũng ẩn giấu phương pháp tiêu diệt ác quỷ, ban đầu tôi cũng không để ý, nhưng khi nghe nói tới Lễ Niết Bàn thì liền nghĩ tới.”
"Vị trí của bức tranh nhỏ này hơi có chút khéo léo, nó đặc biệt nổi bật khi so sánh với những bức tranh nhỏ khác, nằm ngay giữa một câu chuyện Phật giáo trên bức tranh tường, lại có một số phần chồng lên nhau."
“Ví dụ như đại sư Bạc Khổ đã vẽ hình của chính mình trước tượng Phật Thích Ca Mâu Ni, mà ác quỷ cũng được vẽ ở trên những con quỷ trong câu chuyện Phật giáo xưa.”
“Trong truyện Phật giáo xưa đó, Đức Phật được vây quanh bởi các loài thú như voi trắng, sư tử, chim đại bàng, một tay chỉ vào ác quỷ Tu La, những kẻ bị ngọn lửa nghiệp chướng đốt cháy mà biến thành tro bụi.”
“Ngọn lửa bốc lên dường như rơi vào trên người ác quỷ, bao quanh nó…”
Mễ Thái nghe xong liền bừng tỉnh, a một tiếng chen ngang: "Vậy là chúng ta phải dùng lửa để thiêu chết ác quỷ đúng không?"
Ngũ Hạ Cửu: "Không phải, ác quỷ làm sao có thể dễ dàng bị thiêu chết như vậy?"
Mễ Thái khó hiểu: "Vậy thì dùng phương pháp gì?"
"Cậu còn nhớ lúc trước ở từ đường tôi đã nói cái gì không?" Ngũ Hạ Cửu nói: " Rùa trong kinh Phật thường được dùng để so sánh với ' Phật tính sinh tử chính là Niết bàn'."
“Mà Đức Phật có thể bơi trong biển sinh tử niết bàn, giống như rùa có thể bơi trong nước cũng như bò lên cạn”.
Ba người Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên vội vàng gật đầu, tỏ ý có nhớ.
Ngũ Hạ Cửu: "Niết bàn là vĩnh viễn không thay đổi, 'Phật tính' là một sự tồn tại chân thực tuyệt đối. Rất có thể 'Phật tính' của đại sư Bạc Khổ vẫn chưa bị dập tắt."
“Mà ‘Phật tính’ này lại ở trên di thể của Đại sư Bạc Khổ…”
Cậu nhìn về phía Lý Trúc: "Tôi đoán, có phải là hài cốt của đại sư Bạc Khổ có điểm khác thường đúng không?"
Lúc này, bầu trời đã lờ mờ sáng, ánh nắng ban mai nhàn nhạt trong trẻo chiếu qua cửa sổ của chánh điện chùa Vạn Cổ, mặt đất, tranh tường và tượng Phật bằng vàng dường như đều được bao phủ bởi một lớp cát vàng mỏng.
Một nửa khuôn mặt của Ngũ Hạ Cửu được phản chiếu trong ánh nắng, đôi mắt của cậu dường như đang tỏa sáng rực rỡ.
Lý Trúc không còn biết phải dùng biểu cảm gì để bày tỏ sự ngạc nhiên trong lòng, làm sao mà cậu ấy có thể đoán được mọi chuyện như vậy? !
Lý Trúc nhảy ra một ý nghĩ, nếu là người trước mặt này nói, có phải thực sự có hy vọng tiêu diệt được ác quỷ hay không?
Lý Trúc gật đầu: "Cậu nói đúng rồi."
Ngũ Hạ Cửu: "Có thể cho tôi xem hài cốt của Đại sư Bạc Khổ một chút được không?"
Lý Trúc đồng ý.
Ông lão từ từ đứng dậy dẫn đám người Ngũ Hạ Cửu đi tới phía sau pho tượng Phật bằng vàng.
Tượng Phật đứng trên một bệ rộng rãi, cách bức tường phía sau có một khoảng trống lớn.
Di thể của đại sư Bạc Khổ tọa hóa ở đây, được Lý Trúc thu xếp ổn thỏa.
Ngũ Hạ Cửu theo Lý Trúc đi vòng qua pho tượng Phật cao lớn.
Một bộ xương trắng ngồi khoanh chân với hai tay chắp trước ngực xuất hiện trước mặt cậu.
Bộ hài cốt này toàn thân trắng tinh sáng bóng, trên hộp sọ mơ hồ hiện lên những đường vân màu vàng, khiến nó trông có chút kỳ lạ khác thường.
"Cái này, cái này..." Mễ Thái nhìn thấy vậy thì lắp bắp, không nói nên lời.
Quả nhiên có điểm khác thường.
Đây có phải là "Phật tính" không?
Ngũ Hạ Cửu theo bản năng tiến lên một bước, lúc này, vòng tay đột nhiên nóng lên, bảng điều khiển bật ra:
[Chúc mừng hành khách đã phát hiện ra hài cốt của đại sư, nhận được thông tin ẩn giấu -- phương pháp tiêu diệt ác quỷ (tiến độ: 80%), nhận được thông tin ẩn giấu - Phật tính không sinh không tử (tiến độ: 95%)]
Nếu ở đây có những hành khách có nhiều kinh nghiệm về Xa Hạ Thế Giới, thì sẽ đặc biệt ngạc nhiên, thậm chí không thể tin được.
Bởi vì những người khác trước tiên sẽ tìm ra manh mối, sau đó mới từ từ suy đoán, khám phá.
Ngũ Hạ Cửu thì ngược lại, là trực tiếp suy luận ra mọi thứ, khiến cho tin tức liên quan được kích hoạt, manh mối gần như đã được điều tra 100%.
Ngũ Hạ Cửu hơi ngạc nhiên khi thấy bảng điều khiển bật ra.
Thông tin ẩn?
Vậy đây có phải là thông tin mà hành khách có thể khám phá hoặc là không cần phải khám phá? Cho dù là không phát hiện ra thì vẫn có thể sống qua bảy ngày đúng không?
Phải rồi, chùa Vạn Cổ không phải là nơi ẩn náu.
Nhưng chỉ trốn thôi cũng không có ích gì, đừng quên ông lão trong làng còn mời bọn họ đến tham dự Lễ Niết Bàn vào hai ngày sau.
Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn màn hình hai lần rồi không thèm để ý mà nhìn qua chỗ khác.
Tình cờ lúc này, Mễ Thái hỏi: "Quan Chủ, rốt cuộc phương pháp tiêu diệt ác quỷ là cái gì vậy? Chắc không phải chúng ta sẽ dùng hài cốt của Đại sư Bạc Khổ để tiêu diệt ác quỷ đâu nhỉ?"
Ngũ Hạ Cửu lắc đầu: "Đương nhiên là không phải."
"Hài cốt của Đại sư Bạc Khổ chỉ là một phần cần thiết của phương pháp này mà thôi, 'Phật tính' cần được dẫn ra, mà 'Phật tính' thể hiện trong lục căn, lục căn lại là..."
Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của ba người Mễ Thái, A Miêu và Lý Thiên Thiên, ánh mắt bọn họ mê mang nghi hoặc, Ngũ Hạ Cửu im lặng không nói nữa.
Cậu liếm liếm môi: “Để tôi nói đơn giản cho mọi người hiểu, phương pháp tiêu diệt ác quỷ này cần phải có hài cốt của đại sư Bạc Khổ, đầu, đuôi và bốn chân của Bạc Thiện, còn có Lễ Niết Bàn đang đến, đã hiểu chưa? "
"À, hình như tôi hiểu rồi." Mễ Thái ngập ngừng nói.
A Miêu: "Quan Chủ, tôi hiểu rồi, chúng ta cần tìm đầu và bốn chân của Bạc Thiện để tiêu diệt ác quỷ trong Lễ Niết Bàn, đúng không?"
Ngũ Hạ Cửu cho cô một ánh mắt tán thưởng.
Mễ Thái: "ba chấm."
Cậu ta không hiểu nổi, Quan Chủ làm sao đoán ra được phương pháp này?
Người bình thường ai sẽ nghĩ đến chứ?
Nhưng cuối cùng cậu ta cũng hiểu rõ -- rốt cuộc bọn họ kém Quan Chủ ở chỗ nào rồi!
Kém ở chỗ đầu óc của họ không được tốt!
Đầu óc bọn họ đều thẳng, trong khi đầu óc Quan Chủ lại quanh co uốn lượn!
Hết chương 15.