Passion

Vol 3 - 15: Nhiệm vụ bí mật.


9 tháng


Những thành viên mới giây trước còn đang đối đầu đánh nhau sứt đầu mẻ trán giờ đây đã quyết định thành lập liên minh vững chắc với quyết tâm chống lại kẻ thù chung lớn mạnh. Tinh thần đoàn kết cao ngất ngưởng. Thậm chí có người còn tấn công Ilay bằng chính thứ vũ khí mà vừa rồi gã vẫn dùng để đả thương người đồng đội ngay bên cạnh mình lúc này. Vấn đề là phần lớn những người đang hừng hực khí thế hầu hết là các thành viên của chi nhánh Nam Mỹ. Nhìn vào những gương mặt chưa nếm mật nằm gai chưa biết sợ kia có thể dễ dàng nhận ra họ đều là những người mới chân ướt chân ráo vào UNHDRO, vẫn chỉ là những chú chim non chưa đủ lông đủ cánh mà thôi.

Mặc dù đội hình chiến đấu nhìn có vẻ thiết lập rất chuyên nghiệp thế nhưng đến Taeui cũng nhanh chóng nhìn được ra đây chỉ là những tay mơ thậm chí còn chưa quen với những kỹ năng chiến đấu thực thụ.

Nếu vậy thì Taeui có thể hiểu tại sao họ lại có thể tự tin đầy mình mà hướng vũ khí vào Ilay như thế. Mặc dù tiếng "thơm" của Ilay đã được đồn đại khắp các chi nhánh nhưng có vẻ những chú chim sẻ này vẫn chưa nhận thức được con đại bàng kia có bao nhiêu đáng sợ.

Những thành viên của chi nhánh châu Á vì hiểu rõ về kẻ thù trước mắt cho nên chỉ liếc nhìn sự quả cảm ngu ngốc của các thành viên Nam Mỹ mà chậc lưỡi.

“Các cậu cũng nên thử tìm chết một lần nhân cơ hội này đi.”

Rõ ràng là những gã đầu đất này sẽ liều mạng chiến đấu với Ilay cho nên bọn họ cũng chẳng ngu ngốc can thiệp sâu vào chuyện này chỉ để rước họa vào thân, khi mà mục tiêu của con quái vật kia có thể chuyển sang họ bất cứ lúc nào.

Cuộc chiến một chọi chín bắt đầu. Mà không, nó còn chưa kịp bắt đầu thì khúc nhạc ending kèm phần credit ghi tên những người ngã xuống đã vang lên rồi.

Một, hai, ba.

Khoảnh khắc người thứ ba ngã xuống, những chú chim non cũng mất hết dũng khí hừng hực ban đầu. Khi mà càng về sau Ilay ra đòn càng tàn nhẫn, nhất là với người thứ ba. Mới đầu, hắn chỉ "nhẹ tay" như đang chơi đùa bằng cách dùng cán rìu chốt một đòn mạnh lên sống mũi của người đầu tiên lao vào, nghe đâu đó có tiếng xương vỡ vụn. Tuy nhiên, người thứ ba có vẻ là một người có năng lực hơn hai kẻ trước đó, gã cố gắng tấn công vào chân của Ilay.

Thật không may, kẻ địch càng mạnh thì lại càng gợi lên hứng thú muốn nghiền nát đối thủ của Ilay. Gã bước đầu thành công né được cán rìu của Ilay rồi cầm cái ống tấn công vào thắt lưng của hắn. Nhưng Ilay đã ngay lập tức dùng khuỷu tay của mình đập mạnh vào cổ tay gã khiến cho chiếc ống bị văng ra xa. Và rồi hắn cười lạnh, bàn tay cầm chiếc rìu vung lên, vẽ thành một nhịp cong hoàn hảo từ dưới lên trên.

Giống như thể hắn chỉ tùy tiện vung tay một cách nhẹ nhàng. Thế nhưng ngay khoảng khắc chiếc rìu cắt ngang không khí theo hình bán nguyệt, một tiếng hét lớn vang lên. Máu từ đùi gã đàn ông phun ra như suối và thậm chí còn có thể nhìn thấy thứ gì đó màu trắng ẩn hiện trong vết cắt kia.

Những thành viên khác nhìn người thứ ba đang gào thét và máu tuôn ra như thác đổ trước mắt họ. Những người chạy đến sau đó đều bàng hoàng dừng lại với vẻ mặt cứng đờ.

“Chết tiệt! Tên khốn điên rồ..., chỉ là huấn luyện thôi mà khiến người khác trở thành như thế này sao—-!”

"Kẻ tiếp theo sẽ là cánh tay. Tay vốn nhỏ hơn chân đấy nên hẳn là sẽ càng dễ bị chặt đứt hơn." - Ilay thẳng thắn nói.

Ngay cả khi hắn chưa kịp dứt lời thì gương mặt kẻ vừa mắng chửi kia cũng đã tím ngắt lại. Trên người hắn vương khá nhiều máu, nhưng dường như Ilay không quan tâm. Đôi găng tay mới vừa thay cách đây không lâu đã lại nhuộm trong máu đỏ.

Trước những lời nói thản nhiên như bông đùa  của Ilay, ngay cả không khí cũng như bị đóng băng, không một ai dám hó hé thêm câu gì. Hắn bật cười, vung rìu giữa các ngón tay như chỉ đang chơi một món đồ chơi.

“Còn kẻ tiếp theo nữa sẽ là bả vai. Nếu mạng lớn thì chắc cũng sống được đấy.”

“....-.”

“Tiếp nữa là đến cổ...”

Hẳn là sẽ có người nghĩ rằng những lời vừa rồi của Ilay chỉ là đùa giỡn. Nhưng Jeong Taeui - và cả các thành viên chi nhánh châu Á khác đều biết hắn không hề đùa. Có trò đùa nào mà lại khiến cho người khác nằm co quắp ôm chặt lấy đôi chân đầy máu trước mặt họ không chứ.

Taeui nghĩ rằng nếu mọi chuyện không dừng lại ở đây thì sẽ rắc rối lớn. Mặc dù tổ chức luôn tỏ ra thờ ơ khi tuyên bố rằng việc có người mất mạng trong quá trình huấn luyện là điều "không thể tránh khỏi". Nhưng trong trường hợp này nếu như cứ để Ilay tiếp tục như vậy thì có thể cơ sở để tuyên bố rằng việc lấy đi vài mạng người lúc này là "không thể tránh khỏi" sẽ không còn nữa.

Jeong Taeui chộp lấy kẻ định lao vào Ilay và túm cổ anh ta cản lại. Trước khi chân của người đàn ông thứ ba bị đứt lìa tả tơi, gã còn bình tĩnh nói rằng: “Một kẻ cầm rìu thì càng dễ đối phó hơn chứ sao. Bởi vì hắn sẽ không thể sử dụng nó một cách linh hoạt và liều lĩnh được. Một vũ khí cồng kềnh như vậy chỉ gây thêm cản trở mà thôi.”

Thực tế thì gã nói không sai. Bất cứ người bình thường nào cũng sẽ có xu hướng cẩn trọng khi vung rìu vì sợ rằng nó có thể gây thương tích nghiêm trọng nếu vô tình đánh trúng ai đó. Tuy nhiên, Ilay nào phải người bình thường. Và gã đã không nhận thức được điều đó sớm hơn.

"Cậu nên biết ơn vì hôm nay tôi đã cứu cậu một mạng đi." - Jeong Taeui lẩm bẩm một mình khi thấy người đàn ông thứ tư không còn cố gắng chạy về phía Ilay nữa. 

Anh đã làm nhiều việc tốt như thế này rồi thì khi chết chắc sẽ được lên thiên đàng đấy nhỉ. Ngay lúc này cơ thể có khi còn tích lũy được cả tá xá lị rồi ấy chứ.

“Anh biết mà, theo luật lệ thì sĩ quan sẽ không cạnh tranh với bất cứ thành viên nào ngoài lúc thị phạm hết.”

Jeong Taeui nói nhỏ từ phía sau. Ilay quay lại vô cảm nhìn anh.

“Taeil, tôi nhớ là đã nói rằng cậu đừng can thiệp vào những chuyện như thế này rồi mà nhỉ, quên rồi sao?”

“Được thôi. Nhưng mà bây giờ đang là thời điểm huấn luyện chung, không xảy ra sai sót gì chẳng phải tốt hơn à?”

Jeong Taeui hiểu rõ thực ra chẳng có bất cứ sự công bằng nào trong những cuộc chiến khi tập huấn chung cả, nhưng anh vẫn nhún vai nói. Đôi mày Ilay xô lại tỏ vẻ không hài lòng và định mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại mấy từ đó vào trong, giống như là con quái vật hung ác thường ngày giờ đột nhiên hòa hoãn hơn mọi khi.

“Cậu thích sao thì cứ làm vậy đi.”

Ilay càu nhàu rồi vung cái rìu lên với vẻ mặt cau có. Hắn nhìn thẳng vào Jeong Taeui rồi cuối cùng vẫn ném cái rìu đi.

“...-!”

Một âm thanh kinh hoàng vút lên trong không trung. Chiếc rìu lướt qua sát vành tai anh khiến vài sợi tóc của Taeui bay bay. Và sau một tiếng va đập lớn, nó dừng ngay trên bức tường bên cạnh anh.

Chiếc rìu găm mạnh vào cột đá dường như khựng lại trong chốc lát rồi sau đó rơi xuống sàn nhà cùng những mảng đất đá vỡ vụn bụi bay tán loạn. Nó lăn trên mặt đất tạo ra thứ ánh sáng phản chiếu chói mắt qua lưỡi rìu sắc bén, rồi dừng lại bên cạnh đôi giày của Jeong Taeui.

Chắc hẳn Ilay đã quyết định dừng lại rồi, nhưng hắn vẫn ném chiếc rìu sang một bên một cách mạnh bạo như vậy. Jeong Taeui buồn bã nghĩ rằng việc mình có thể giữ được bình tĩnh ngay cả trong tình huống như thế này quả thực có chút đáng thương, nhưng anh cũng không còn lựa chọn nào khác.

Trong khi Jeong Taeui dứt khoát nhặt chiếc rìu lên và chuẩn bị cất lại vào túi của mình, những thành viên khác đã nhanh chóng rời đi như ong vỡ tổ. Trong lúc đó, anh cố tình chậm rãi lau đi vết máu trên chiếc rìu và khi ngẩng lên thì hành lang đã chỉ còn mình và Ilay.

Nếu như nghĩ kỹ thì những tên khốn kia đã chạy chối chết và để mặc anh lại một mình với con quái vật giết người tàn ác này.

Jeong Taeui mang theo trái tim trũng xuống với suy nghĩ ám đó mà thở dài. Anh hy vọng rằng lần tập huấn chung chết tiệt này sẽ sớm kết thúc.

*********************************

Có thể nói rằng lần tập huấn này diễn ra khá suôn sẻ so với đợt tập huấn với chi nhánh Châu Âu trước đó, khi đến tận bây giờ cũng chưa có ai phải bỏ mạng. Trong đợt tập huấn trước, đã có vài người chết và số người bị thương thì không đếm xuể, đội ngũ y tế ngày nào cũng ngập đầu trong công việc. Ở thời điểm này khi khóa huấn luyện chung sắp kết thúc trong 3 hay 4 ngày tới, hầu như không còn tình huống nào nguy hiểm đến tính mạng của các thành viên nữa. Vậy nên có thể dự đoán số người tử vong là bằng không. Jeong Taeui, một thiếu úy phụ trách các công việc của người sĩ quan của mình đã phải thức dậy sớm hơn so với những ngày làm việc bình thường. Thực ra cũng chẳng phải là việc gì quan trọng bởi những nhiệm vụ chính đều đã được Ilay giải quyết hết rồi, và anh chỉ cần làm những điều mà hắn yêu cầu nữa thôi.

Ilay thực sự là một sĩ quan có năng lực. Nếu không phải do vấn đề về tính cách thì thật khó để có thể thay thế vị trí của hắn. Dưới trướng Ilay, Taeui hầu như chẳng phải động tay vào bất cứ việc gì cả, ít nhất là những việc ngoài công việc thường ngày của mình. Vì vậy anh chỉ cần để ý một chút vào buổi sáng và đôi khi còn trốn việc. Cho nên khi IIay gọi cho anh vào buổi sáng để yêu cầu tài liệu thì anh đã khá bất ngờ, nhưng dù sao anh cũng sẵn sàng đồng ý (nghiêm túc thì đó thực ra là một nhiệm vụ bắt buộc hằng ngày của một thiếu úy, cho nên anh không có quyền nói đồng ý hay không.) Hầu hết các tài liệu được thông qua trong thời điểm này đều là nói về tiến độ đào tạo chung trong chi nhánh. Đôi khi anh đọc qua tài liệu và có thể thấy rằng những chi nhánh khác cũng đang hoàn thành khóa huấn luyện mà không có vấn đề gì lớn. Chi nhánh Úc nơi chú anh đã tới cũng vậy. 

“Có lẽ chú đã làm rất tốt ở đó và đạt được mục đích của mình rồi.”

Jeong Taeui xem những số liệu thống kê cho thấy rằng đã không có trường hợp nào tử vong cho đến nay. Cũng đúng thôi, khi mà kẻ sát nhân giết người như quái vật ấy hiện nay đã trở thành một sĩ quan và ngừng giết chóc rồi. Anh đoán rằng người mà đã đề bạt hắn lên vị trí này, dù cho đó là ai thì chắc chắn cũng nên nhận được khen thưởng lớn nhất. Tuy rằng lần tập huấn ở chi nhánh Châu Á lần trước vẫn mất nhiều nhân mạng do cuốn vào những oán hận âm ỉ.

Jeong Taeui đã phải sống trong sự mệt mỏi như vậy, anh nghĩ bản thân lẽ ra phải trầm cảm từ lâu rồi khi rơi vào hoàn cảnh này một thời gian dài. Tuy nhiên thì cho đến hiện tại, anh vẫn chưa chết, và anh cũng vẫn ở đây làm thiếu úy cho Ilay RieGrow.

Nghĩ về nó, hình như anh cảm thấy mình cũng may mắn. Nhưng tự nhiên anh cũng cảm nhận được một nỗi buồn không tên.

Taeui cầm tập tài liệu mà Ilay cần trên tay, cà lất phất phơ vừa đi vừa dùng nó làm quạt, tới văn phòng sĩ quan đồng hồ còn chưa điểm 8 giờ. Khi Jeong Taeui mở cánh cửa phòng, có hai vị sĩ quan đã ngồi bên trong. Ngoại trừ hai sĩ quan đã dẫn các thành viên khác đến chi nhánh Úc và một người hiếm khi có mặt trong văn phòng vì chắc còn đang thơ thẩn ở Eoryeong (nhà giam), thì vẫn còn một chỗ trống. Chiếc ghế trống đó hẳn là của Ilay.

Vẫn còn dấu vết của người nào đó ngồi vào chiếc ghế ấy lúc trước, có lẽ do hắn cũng chỉ vừa mới rời đi. Công việc dở dang vẫn đang nằm ngổn ngang trên bàn làm việc.

Hai vị sĩ quan - Grimson và McKean - liếc nhìn qua Taeui một chút rồi lại tiếp tục những gì mà họ đang làm. Grimson ngồi ở ghế sau cùng bên cạnh chiếc ghế trống của Ilay, nhàn nhã đọc báo và thỉnh thoảng kiểm tra thứ gì đó trước máy tính. McKean ngồi đối diện anh ta.

“Là bản báo cáo sao? Đưa tôi xem qua một lát được không?”

McKean ra hiệu bên cạnh.

"Tên khốn này lại đi đâu trong khi vừa gọi người khác đến như vậy chứ." - Jeong Taeui lẩm bẩm trong khi đặt tập giấy tờ ngay ngắn trên bàn làm việc của Ilay. Mặc dù bị che khuất bởi một vách ngăn nhưng có vẻ McKean đã chú ý đến đống tài liệu mà anh mang theo.

Jeong Taeui trả lời: "À, vâng.", rồi đưa tài liệu cho McKean. Dù sao đây cũng là tài liệu công khai với mọi người và cũng chẳng phải tài liệu bí mật gì.

"Cảm ơn." - McKean nói ngắn gọn sau đó nhận lấy đống giấy tờ.

Jeong Taeui đứng đợi bên cạnh nhìn McKean xem tài liệu. Anh ta trông chẳng có gì khác thường so với những sĩ quan khác ở UNHDRO cả, thậm chí khi cởi bỏ bộ đồng phục kia ra trông còn giống với một ông chú hàng xóm trong khu phố hơn. Đôi lông mày cụp xuống và khuôn mặt tròn xoe bầu bĩnh thoạt nhìn có vẻ thân thiện, nhưng trên thực tế anh ta lại là người khó chơi nhất trong số các sĩ quan ở đây. McKean hơi ít nói, ngay cả với chú Changin, dù cho anh ta cũng cùng dưới trướng Jang Til với chú của anh. Và anh cũng chưa từng thấy anh ta cười thoải mái với bất kỳ người nào cả.

[—-------Ngay bây giờ. Đến văn phòng sĩ quan.]

Đã quá nửa đêm. Khi Jeong Taeui vừa chuẩn bị đi ngủ thì có điện thoại đến. Anh nhấc máy và nhận ra giọng nói của McKean vang lên từ trong ống nghe. Đồng hồ đã điểm gần 1 giờ đêm. Jeong Taeui vừa nhìn vừa nghĩ, “Aha.”

Chú đã nói rằng anh hãy giúp đỡ McKean khi được yêu cầu. Trên thực tế, khi chú nói "hãy giúp" có nghĩa là "hãy làm những gì mà anh ta bảo cháu làm". Từ lúc nghe những lời đó Taeui đã bất đắc dĩ cảm thấy có điều gì đó phiền phức và đáng ngờ sắp xảy ra. Liên lạc vào đêm muộn như thế này thì dường như chẳng có gì tốt đẹp cả. Mặc dù anh đã luôn thắc mắc liệu McKean có thực sự nhờ mình làm gì hay không, nhưng khi nó đến thì anh lại cảm thấy không thích thú chút nào hết. Đó là bởi anh đã mơ hồ đoán được loại công việc mà McKean sẽ giao cho anh rồi. Không chắc chắn nó sẽ diễn ra như thế nào nhưng hẳn lại là một cái gì đó liên quan đến việc tranh giành cái ghế thống đốc vẫn đang bỏ trống kia.

Đúng như những gì Ilay nói, thỉnh thoảng khi đến văn phòng sĩ quan, Taeui có thể cảm nhận được những lưỡi dao vô hình găm trong bầu không khí ở nơi đó. Chính là sự căng thẳng đối đầu đến ngạt thở. May mắn là bây giờ số lượng sĩ quan đã giảm một nửa do họ phải tới các chi nhánh khác tập huấn, cho nên sự căng thẳng cũng vì đó mà giảm bớt. Nhưng trước khi cuộc tập huấn bắt đầu khi mà tất cả các sĩ quan vẫn còn đông đủ, ngay cả khi đang cười thì nụ cười trên khuôn mặt họ cũng có thể biến thành lưỡi dao bén nhọn khiến da đầu người đối diện đau nhói.

Ham muốn quyền lực có ở khắp mọi ngóc ngách trên thế giới, nhưng bị cuốn vào nó thì không thoải mái chút nào.

Không có ai ở văn phòng sĩ quan sau nửa đêm. Ngoại trừ McKean đang ngồi và đợi Jeong Taeui.

Đến văn phòng sĩ quan lúc vắng bóng người cũng mang lại cảm giác thật kỳ lạ. Ngay khi vừa bước vào, Jeong Taeui đã nhìn xung quanh. Thấy vậy, McKean nói.

“Cậu không cần nghi ngờ đâu, không có camera hay máy ghi âm nào ở văn phòng sĩ quan cả.”

Jeong Taeui hiểu rằng nếu McKean đã gọi anh đến đây giờ này thì hẳn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, vậy nên anh ngồi xuống ghế theo đề nghị của anh ta.

Câu chuyện kéo dài không lâu, khác với những gì anh nghĩ trên đường tới đây, công việc kia có vẻ như không quá khắc nghiệt hay nguy hiểm gì cả. Ngược lại thì nó nghe còn có vẻ cực kỳ đơn giản và dễ dàng để thực hiện. 

Đơn giản và dễ dàng đến mức kỳ lạ.

[-------Ngày kia, mà không, quá nửa đêm rồi nên phải nói là ngày mai mới đúng, trong vòng 10 phút từ 4:30 sáng đến 4:40 sáng ngày 27. Nhất định phải là lúc đó. Hãy đăng nhập vào đây và lấy tài liệu được gửi tới. Tôi đã ghi tên những tài liệu cần thiết ở đó nhưng để chắc chắn thì cậu hãy kiểm tra lại nội dung của chúng sau khi nhận được. Có thể là cậu sẽ không thể hiểu nội dung khi chỉ nhìn vào nó vì vậy nên cậu chỉ cần xem ba hoặc bốn dòng trên cùng xem có khớp với phần dưới cùng hay không thôi. Nó bắt buộc phải khớp với những gì được viết ở đây. Sau đó hãy những gửi tài liệu ấy đến địa chỉ dưới cùng này.]

McKean vừa nói vừa đưa cho anh một tờ giấy bạc. Jeong Jaeui liếc nhìn McKean và mở tờ giấy nhớ ra. Anh lướt qua nội dung của một vài dòng với những địa chỉ và mật khẩu trên đó rồi gấp lại.

Quả nhiên.

Dù đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nhưng những lời của McKean dường như vẫn rất khó hiểu. Cho dù anh là cháu trai của sĩ quan Jeong Chang In nhưng dù sao anh cũng không phải là một thành viên chính thức của UNHDRO. Vậy thì liệu có ổn không khi để anh nhúng tay vào một thứ nên được giữ bí mật như thế này? Nếu Taeui giúp đỡ chuyện này, sẽ không tránh khỏi việc phải chú ý đến nội dung của những tài liệu kia, McKean lấy gì để tin tưởng đến mức có thể giao phó cho anh một nhiệm vụ quan trọng như vậy đây?

Nếu như không phải chú đã nói trước với anh, có lẽ Jeong Taeui đã nghĩ, “Có lẽ nào mình sẽ bị giết người diệt khẩu không ai hay biết ngay khi xong chuyện hay không?”

Nhưng anh đã hiểu ra ngay khi nhìn thấy tờ giấy nhớ. 

Chắc chắn là chuyện này phải được giữ bí mật tuyệt đối, nên thậm chí ngay cả Jeong Taeui cũng không thể biết được bản thân đang làm gì. Không, anh chỉ có thể mơ hồ đoán được những gì mà mình cần phải làm mà thôi. Những dòng chữ trên tờ giấy kia không phải là thứ anh có thể hiểu một cách rõ ràng ngay lập tức. Và McKean vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh vậy nên anh cũng thể xem kỹ hơn bây giờ. Nhưng ngay cả khi như vậy, cho dù bây giờ anh có đem nó đi thì anh cũng chẳng thể biết nó là gì, vì vậy mà nó càng trở nên đáng ngờ hơn. 

Jeong Taeui thận trọng nghĩ về nó. Anh nhớ về năm trường hợp mà anh đã nghe trong một bài giảng về lịch sử an ninh thế giới, một trong số đó là có người đã mất mạng vì ném đi thứ mà anh ta không biết đó là gì.

Anh gật đầu và cất tờ giấy nhớ đi. McKean đứng dậy ngay khi anh vừa đặt nó vào trong túi, như thể anh ta không có ý định ở lại lâu hơn nữa. Sau khi buông lại mấy từ cuối cùng, "Đừng quên, hãy đúng giờ.", McKean biến mất dần trên hành lang. Jeong Taeui đợi tiếng bước chân khuất dần rồi chậm chậm bước ra ngoài.

Đó là những gì đã xảy ra vào đêm qua. Về mặt thời gian thì cũng chỉ mới vài tiếng trôi qua mà thôi.

McKean bây giờ đang ngồi tại chỗ mà anh ta đã ngồi lúc đó, nhìn vào tập tài liệu mà Jeong Taeui đưa.

“Hmm. Có vẻ như Makadi đã bị thương ở chi nhánh Úc nhỉ.”

McKean nói một cách thản nhiên và Grimson tỏ vẻ bất ngờ.

“Makadi sao? Ttttttttttttttttttt đưa tôi tập tài liệu đó xem nào.”

Những khóa huấn luyện chung hầu như được tổ chức mỗi mùa giữa các chi nhánh, và cũng có một cuộc họp chung hàng tháng của UNHDRO. Mặc dù bây giờ mọi người ở những chi nhánh khác nhau nhưng có thể trước đó họ cũng từng là đồng nghiệp cùng chung một chi nhanh. Vì vậy, khi có tin từ chi nhánh khác rằng ai đó đã bị thương, phản ứng của họ sẽ khá khác nhau đối với những người mà họ không biết rõ hoặc những người mà họ coi là "bạn thân". Cũng không phải là họ thực sự lo lắng mà chỉ coi đó là sự cố đáng tiếc mà thôi. Thông thường thì họ sẽ chỉ buông mấy lời như, "Anh ta bị thương à? Có ổn không vậy?" rồi thôi.

Nhưng nhìn phản ứng của Grimson thì có vẻ như đó là một trong những người mà anh ta quen biết. Jeong Taeui lẩm bẩm một mình và lấy tập tài liệu trên tay McKean rồi đưa cho Grimson. Rồi thầm chửi rủa tên khốn chết tiệt đã gọi anh đến đây rồi lại tự mình rời đi trước. 

Jeong Taeui nhìn lên trần nhà, tự hỏi bao giờ thì Ilay mới quay lại đây.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play