Taeui nhìn lại cuốn lịch và kiểm tra ngày tháng, một cảm giác khó chịu lại ập về. Anh đã chửi thầm hắn hết lần này đến lần khác nhưng bây giờ khi nhắc lại thì anh đã không còn tìm ra sự phẫn uất như ngày đầu tiên đó nữa.
“Được rồi, còn liên hệ thì sao?”
Không biết Ilay có nhận ra mối uất hận này của anh hay không, hắn đột nhiên hỏi một cách khó hiểu.
Taeui ngơ ngác nhìn hắn và nghiêng đầu.
“Liên hệ gì cơ? À...à...đúng. Được rồi, cảm ơn. Tôi đã nhận được một cuộc gọi rồi. Chắc bộ đồ sẽ được hoàn thành trong tuần tới. Quản lý cửa hàng không giao được đến tận nơi nên tôi sẽ đi lấy nó sau vậy. Dù sao thì người ngoài cũng không được phép vào đây mà.”
"Tôi không biết là có chuyển phát nhanh được không, nhưng dù sao thì tự mình ship nó tới đây cũng là một gánh nặng rồi." Taeui nói thêm. Nhưng lần này, Ilay lại nhíu mày trước những gì anh đang nói. Sau đó, như thể cuối cùng cũng hiểu anh đang nói về điều gì, hắn lẩm bẩm "À". Nhưng những nếp nhăn giữa nhân trung vẫn không hề giãn ra.
“Không, tôi không nói về bộ quần áo.”
Hắn ta nói với một tiếng thở dài và đưa bàn tay trắng nõn lên xoa xoa vầng trán đang nhăn lại của mình.
“Là một cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại từ Jaeui. Không phải cậu nói rằng 2 người sẽ gọi điện cho nhau khi tới sinh nhật sao?”
“Anh Jaeui sao? Không.... không có cuộc gọi đến nào cả...”
Taeui nhún vai và lắc đầu.
Không có cuộc gọi nào cả. Ừm, đúng là họ không thực sự hứa sẽ nhất định liên lạc với nhau vào sinh nhật, nhưng thực tế thì nó cũng giống như một lời hứa ngầm theo cách riêng của Taeui và anh trai vậy. Và họ luôn tìm đến nhau vào ngày đó. Ngay cả khi Taeui và anh trai cùng quên ngày sinh nhật thì họ cũng sẽ liên lạc với nhau trong vòng vài ngày sau.
Khi sống cùng nhau cũng vậy, và khi sống xa nhau vì vấn đề học hành hay công việc cũng vậy.
“Lẽ nào năm nay anh không định liên lạc với em sao... Hyung....nghe thấy không? Em muốn gặp anh....Anh đang ở đâu vậy?”
Taeui nhìn lên trần nhà và lẩm bẩm. Thật tốt nếu như anh có thể liên lạc cho anh Jaeui trước nhưng anh lại không có cách nào để gọi hay biết anh ấy đang ở đâu. Anh chỉ có thể đợi anh trai liên lạc với anh trước mà thôi.
Taeui đang ngây người nghĩ về người anh em song sinh của mình thì chợt cảm thấy có ánh mắt đang đặt lên người anh. Taeui chòn mắt. Bên cạnh anh, Ilay đang nhìn anh chằm chằm. Với đôi mắt trũng sâu không thể giải thích được.
“....”
Ồ. Anh nghĩ. Có vẻ như không có lý do cho ánh mắt này nhưng hình như anh đã tìm ra lý do thực sự rồi. Lúc này Ilay trông hơi thất vọng. Taeui nghĩ rằng đó là bởi vì anh không nhận được liên lạc nào từ Jaeui trong khi hắn cũng đang chờ đợi tin tức về anh của anh. Khi Taeui nhìn anh, IIay hơi nhướng mày, có lẽ anh hắn cũng nhận thức được điều đó. Có phải là vì Taeui đã biết sự thật về cái biểu cảm thất vọng đó của anh ta không?
Có chút ngượng ngùng, anh xoa cằm, tặc lưỡi, đứng thẳng người đang dựa lưng vào ghế và hỏi.
“Jae huyng có liên quan gì đến anh sao?”
Ilay im lặng một lúc, sau đó trả lời ngắn gọn như thể miễn cưỡng.
“Nói chính xác thì, đó là một người mà anh tôi biết.”
“À ha”
Taeui gật đầu. Quả nhiên.
Có vẻ như những người tìm kiếm anh Jaeui có ở khắp mọi nơi. Ngay cả người đàn ông trước mặt anh đây, một người vốn chẳng quan tâm đến chuyện của người khác còn quan tâm đến tung tích của anh ấy, chưa nói đến những kẻ khác.
Chín trong số 10 lần tất cả các đường dây liên lạc với Taeui dù là qua điện thoại cũng đều liên quan đến anh ấy.
Taeui thở dài.
-----------------------
Sau khi Ilay hồi phục thì lại đến Jeong Taeui bị ốm. IIay thường ghé qua phòng anh hai đến ba lần một ngày. Mỗi khi anh nằm trên giường rên rỉ thì hắn sẽ ghé sát người lại như để kiểm tra tình trạng cơ thể anh rồi mới rời đi. Cho tới khi hắn vận động được bình thường và trở lại với công việc giảng dạy bận rộn của một sĩ quan thì hắn vẫn thường xuyên đến phòng anh mà không vì lý do gì cả chỉ để nói mấy lời vô nghĩa. Kỳ thực hắn không có biểu hiện gì nhiều trong khoảng thời gian đó, nhưng Jeong Taeui đã nghĩ liệu có phải hắn cũng đang hối lỗi hay không?
Nhưng cuối cùng thì Taeui cũng không gặng hỏi hắn về những hành động đó.
Jeong Taeui thở dài, anh sẽ không bận tâm hay hỏi han gì nữa bởi dù sao anh cũng chẳng mong đợi gì nhiều ở cái nết của người đàn ông này. Anh cũng chẳng việc gì phải tức giận cả. Mặc dù đó sẽ là dối lòng nếu như nói anh không cảm thấy tâm trạng mình được xoa dịu đi chút nào (nhờ những hành động đó của hắn).
“Không có cuộc gọi nào đâu.... Dù sao thì không phải anh đang muốn kiểm tra nó sao?”
Jeong Taeui chỉ vào điện thoại rồi chống cằm và thở dài. Ilay nhìn anh một lúc với ánh mắt khác lạ rồi lại mỉm cười như thường lệ, có vẻ như hắn đã từ bỏ điều gì đó.
“Chẳng phải 2 người là một cặp song sinh rất đặc biệt sao? Cho nên tôi cũng tự hỏi liệu giữa hai người có tồn tại hình thức giao tiếp phi khoa học nào đó không.”
“Để xem, nếu như thực sự có thứ như vậy thì tôi cũng muốn tìm hiểu đấy. Hẳn là nó sẽ rất hữu dụng khi đi thi hoặc phỏng vấn gì đó không phải sao.”
Taeui lẩm bẩm, anh thầm nghĩ nếu như mình có thể giao tiếp với anh trai theo một phương thức thần thánh nào đó như kiểu thần giao cách cảm, thì chắc anh sẽ chẳng phải sợ bất cứ điều gì trên đời này rồi.
Jeong Taeui bật dậy khỏi giường, bây giờ anh thực sự muốn uống bia. Có lẽ anh sẽ đến phòng chú và ăn trộm một vài lon vậy, nếu tìm kỹ thì có khi còn tìm được cả rượu soju ấy chứ. Mặc dù anh không phải là fan cuồng của soju nhưng đôi khi uống một chút lúc tâm trạng tồi tệ cũng không phải ý tồi.
“Mà...tại sao anh lại cần liên lạc với hyung của tôi? Anh muốn gì từ anh ấy à? Muốn chế tạo vũ khí sao?”
“Nhưng có vẻ như sau khi rời UNHDRO thì anh ấy đã không tiến hành nó nữa đâu.”
Chú của anh đã đi Úc cho nên đương nhiên là phòng chú đã khóa, nhưng Taeui vẫn còn chiếc chìa khóa mà chú đưa trong ngăn kéo. Anh treo nó lên và bắt đầu lắc nó quay xung quanh ngón tay mình.
Taeui nhìn thẳng vào Ilay và đưa ra một lời khuyên có vẻ hữu ích.
“Jae hyung ấy, anh ấy là kiểu người sẽ không bao giờ làm những gì mà anh ấy đã nói là không muốn làm. Cũng có những người cố gắng thuyết phục anh ấy bởi vì biết anh ấy là một người nhẹ nhàng và hiền lành. Nhưng mà chẳng có ai thành công cả. Anh ấy cũng không phải người có thể bị đe dọa đâu.”
Taeui nói thêm, "Liệu có lời đe dọa nào có thể khiến một người cực kỳ may mắn như hyung cần phải bận tâm không nhỉ." rồi chuẩn bị rời khỏi phòng. Tuy nhiên, Ilay vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích sau khi nghe những lời ấy dù trước đó dường như hắn cũng muốn ra ngoài cùng anh.
Hắn nhìn Jeong Taeui.
“....”
“Tôi đang muốn tới phòng chú một lát. Anh muốn ở lại đây sao?”
“.......Không, cùng đi đi.”
Khi Jeong Taeui nói, Ilay ngay lập tức đứng dậy và đi theo anh.
"Ừ..., phòng của anh ta cũng ngay gần phòng chú Changin mà." - Taeui nghĩ rồi tiến về phía thang máy, anh chỉ đi cách IIay nửa bước chân và thỉnh thoảng lại gặp những đồng nghiệp đi ngang qua. Ngay khi nhìn thấy hai người đi cùng nhau, Jeong Taeui đã lập lức thu hút ánh nhìn của họ. Những người đồng nghiệp thở dài đồng thời bày ra vẻ mặt thờ ơ như thể đã quá quen với hình ảnh này.
Sau khi vào thang máy và đóng cửa, cuối cùng anh cũng có thể thoát khỏi những ánh mắt gay gắt đó. Jeong Taeui tự lẩm bẩm một mình.
“Nhưng mà nghĩ kỹ thì nếu như có một con quái vật đứng về phía kẻ thù thì việc sợ hãi và căm hận nó là điều đương nhiên. Nhưng nếu nó đứng về phía chúng ta thì chẳng phải mọi người nên vui mừng chào đón hay sao? Dù sao thì sức mạnh của chúng ta cũng được tăng lên nhờ nó mà.”
"Nó còn phụ thuộc vào "sơ yếu lý lịch" của con quái vật đó nữa. Mà cậu đang nói đến con quái vật nào vậy?"
Bên cạnh Jeong Taeui, IIay nhẹ nhàng hỏi. Taeui chột dạ và chỉ có thể ngậm miệng lại.
Rốt cuộc thì với một kẻ đã đâm nhiều nhát dao vào đồng đội - một tên khốn giống quái vật thậm chí còn dùng tay không để hạ thủ với đồng đội của mình - thì có vẻ đúng là không đáng tin lắm ngay khi hắn đang đứng về phía họ.
Hơn nữa, nếu nhìn lại những gì xảy ra với chi nhánh Châu Âu thì hẳn là ngay cả các thành viên ở chi nhánh đó cũng không tin nổi hắn, và cũng không dám đứng bên cạnh hay dành tự tôn trọng nào cho hắn.
Khi nghĩ đến đó, một nỗi buồn không tên đột nhiên lướt qua trái tim anh.
Hắn đã sống một cuộc sống mà không thể giãi bày hay tâm sự bất cứ điều gì với bất cứ ai.
Cuộc sống vốn là sự giao thoa của những mối quan hệ giữa người với người, nơi mà những sợi dây liên kết ngang dọc ấy chồng chéo lên nhau. Và ở tâm điểm của vòng tròn liên kết đó, người đàn ông này dường như chỉ có một mình. Có vẻ như hắn cũng chẳng bận tâm về điều đó, hắn thậm chí còn không nhận thức được cảm giác trống trải là như thế nào. Bởi ngay từ đầu hắn đã là người như vậy rồi.
Với trái tim lãnh đạm của Ilay Riegrow, hắn hoàn toàn có thể cười khẩy trước tình cảnh đó. Dường như đây cũng là may mắn của hắn bởi vì không biết đồng nghĩa với việc không cần bận tâm. Nên Taeui mong rằng trong tương lai hắn cũng vẫn có thể không cần biết đến những xúc cảm đó, ít nhất thì nó cũng sẽ thoải mái hơn.
Với tâm trạng vui buồn lẫn lộn, Taeui vẫn cười và nói với Ilay.
“Một ngày nào đó, nếu như anh gục ngã vì một con dao trong một con hẻm bẩn thỉu mà không có ai tới cứu giúp, và cứ như vậy chết đi.....thì tôi sẽ rất buồn cho anh.”
Ngay trước khi thang máy dừng ở tầng đầu tiên, Jeong Taeui đã lẩm bẩm. Trước giọng nói cộc lốc khó có thể nhận ra đây rốt cuộc là đang an ủi hay chế giễu kia của anh, Ilay bày ra vẻ mặt kỳ lạ. Hắn nhìn Taeui như thể vừa nghe một điều gì đó vô lý, rồi mỉm cười. Thật đáng ngạc nhiên là Ilay không hề tức giận, thay vào đó hắn chỉ cười thành tiếng như thể đã nghe thấy một điều gì đó hài hước và nói.
“Cảm ơn cậu vì điều đó.”
Thấy hắn thản nhiên đáp lại như vậy, anh thầm nghĩ có phải từ khi vào đây rồi liên tục bị tấn công cho nên tính cách hắn đã dần thay đổi rồi hay không? Và liệu có phải nó đang thay đổi theo chiều hướng tốt hay không nhỉ? Jeong Taeui vừa nghĩ ngợi vừa đợi cánh cửa thang máy mở ra.
Có ai đó đang dứng trước thang máy. Jeong Taeui liền dừng bước. Tầng 6 là nơi đông người qua lại cho nên cũng chẳng lạ gì với cảnh này, nhưng tầng 1 nơi chỉ có các sĩ quan ở và cũng ít người qua lại thì cũng thật hiếm gặp.
Người đứng trước mặt anh bây giờ là Rudolph Jean-Til. Ông nhướng mày một lúc như thể không ngờ lại gặp anh như vậy, rồi lại mỉm cười bình thản khi nhìn thấy hình ảnh hai người đi cạnh nhau.
“Các cậu sẽ phải vất vả từ tối nay đấy, cả hai người.”
Đối với người đã chào hắn bằng một lời chào xã giao, Ilay cũng đáp lại một cách khách sáo.
“Việc đảm bảo nó được hoàn thành mà không gặp bất cứ vấn đề gì là điều tôi nên làm mà.”
Theo thẩm quyền thì Jeong Taeui không được phép xen vào cuộc trò chuyện này, vì vậy nên anh chỉ im lặng đứng một bên và nghe cuộc đối thoại ấy như người vô hình thôi.
Nhưng anh đã rất ngạc nhiên khi nghe những lời nói vừa phát ra kia của người đàn ông đang đứng cạnh mình.
Làm sao mà hắn có thể thản nhiên thốt ra những câu nói lịch sự tiêu chuẩn và nhã nhặn như vậy được nhỉ?
Có phải khi đặt mình vào từng hoàn cảnh khác nhau, như khi làm việc hay tới những nơi khác thì hắn sẽ giả vờ cư xử như một con người bình thường không?
Sau cuộc trò chuyện ngắn với Ilay, Rudolph quay sang nhìn Taeui, mắt ông hơi nheo lại.
“Cậu đã quen với cuộc sống ở đây rồi chứ? Không thể gặp gia đình thường xuyên nên chắc hẳn cậu sẽ nhớ họ lắm nhỉ.”
“à.... - Tôi cũng không sống tình cảm đến vậy. Cảm ơn ngài đã quan tâm ạ.”
Jeong Taeui trả lời, anh nhớ về người anh trai duy nhất còn trên đời của mình. Gần đây quả thực có quá nhiều người hỏi về anh ấy (và ông ta cũng không ngoại lệ).
Rudolph nói "Vậy sao" và mỉm cười, sau đó ông ôn hòa kết thúc cuộc trò chuyện và tiếp tục tiến về phía trước. IIay và Taeui tiễn ông một cách lịch sự, cả hai đều giữ im lặng cho đến khi bóng dáng Rudolph biến mất vào trong thang máy.
“Có chuyện gì xảy ra vào những ngày này vậy? Tại sao mọi người đều liên tục tìm kiếm hyung của tôi.”
Khi Jeong Taeui thì thầm như một lời càu nhàu, Ilay bật cười.
“Không phải chỉ mấy hôm nay mà ngay từ đầu đã vậy rồi. Chỉ là cậu không biết điều đó thôi. Hơn nữa thì hiện tại không ai biết tung tích của anh ta cả, vì vậy mà họ lại càng phải nỗ lực tìm kiếm hơn.”
“Ừm... nếu có bất cứ tin tức gì về hyung thì chú tôi cũng sẽ lo liệu và báo tin thôi.”
Jeong Taeui đem ngón tay gõ nhẹ lên cửa thang máy rồi quay lại. Jang Til, cấp trên trực tiếp của chú anh không biết có phải là người sẽ ngồi lên chiếc ghế trống kia không. Mà anh cũng không quan tâm cho lắm. Taeui tiến đến phòng chú mình, suy nghĩ về việc mình nên lấy bao nhiêu lon bia mới đủ. Trong khi đó, IIay mỉm cười ẩn ý và đi bên cạnh Taeui, rồi thì thầm nhẹ nhàng đến mức anh gần như không nghe thấy.
“Sĩ quan Changin không thích Jang Til cho lắm.”
Jeong Taeui bước chậm lại một chút. Anh liếc nhìn Ilay nhưng hắn không nhìn lại. Ilay thong thả bước về phía trước, khoảnh khắc hai người chạm mắt, hắn mỉm cười rạng rỡ và xua tay nhẹ.
“Tôi đùa thôi.”
“.....”
Jeong Taeui nhún vai tỏ vẻ không quan trọng. Những câu chuyện như thế này dường như chẳng bao giờ có kết thúc cả bởi vì bao giờ cũng có những hàm ý tiềm ẩn bên trong nó. Ngay cả ở trường quân sự và trong quân đội cũng vậy.
Mà, dù sao thì cũng có mấy cấp dưới mà lại thích cấp trên của mình đâu. Jeong Taeui từ tốn nghĩ.
Anh nhanh chóng đi đến trước cửa phòng chú Changin. Phòng của Ilay thì ở xa hơn một chút trên cùng một dãy hành lang.
Jeong Tae đang lấy chìa khóa mở cửa thì đột nhiên nhận ra Ilay vẫn còn đứng bên cạnh mình. Anh liền quay lại hỏi.
“......Còn chuyện gì sao?”
Dù sao đây cũng là phòng của chú, anh không thể tùy tiện để người khác vào một căn phòng thậm chí còn không phải của mình được. Hơn nữa anh cũng còn nhiều việc riêng phải làm nên càng không thể để hắn vào đây.
Ilay đột nhiên mỉm cười và duỗi tay ra chống lên bức tường sau lưng Taeui, khuôn mặt hắn cũng từ từ tiến lại sát gần anh.
Jeong Taeui lúc này giống như miếng xúc xích bị kẹp giữa 2 mẩu bánh mì là bức tường và Ilay vậy, anh hơi cau mày. Hắn lại định làm cái quái gì đây.
"Có vẻ như cơ thể cậu giờ đã ổn rồi." - Ilay thì thào, kéo dài âm cuối đầy ẩn ý. Jeong Taeui trừng mắt nhìn hắn.
“Cậu đã có thể đi lại và làm việc mà không gặp bất cứ vấn đề gì nữa, nhưng có vẻ như cậu không thích điều đó lắm nhỉ.”
Ilay cười và khua chiếc chìa khóa trên tay anh kêu leng keng, rồi bắt đầu phàn nàn một cách nghiêm túc.
“Tôi sẽ rất bận rộn với đợt tập huấn này từ tối nay, vậy nên bây giờ tôi chỉ muốn thư giãn một chút thôi. Hơn nữa nếu chúng ta xa nhau quá lâu thì cậu cũng sẽ mất cơ hội làm quen với thằng nhỏ của tôi mất.”
“Tôi không hề có ý định muốn làm quen với nó.”
Jeong Taeui nói một cách cứng rắn. Mặc dù đã quá quen với một cuộc sống đầy rẫy khó khăn và khắc nghiệt thế nhưng điều này dường như vẫn là thứ mà anh không thể không bận tâm. Không biết có phải do anh đã quá kinh sợ khi mơ thấy một chiếc xúc xích to bằng cánh tay trong giấc mơ tối hôm qua hay không nữa. Jeong Taeui cứng người khi nghĩ về những ngày tháng đi vệ sinh với những vệt máu trong toilet. Anh không muốn và cũng không thể nhìn những hình ảnh đó thêm một lần nào nữa. Nhất định không thể lại bị dụ dỗ rồi làm quá sức chịu đựng như vậy được. Jeong Taeui lắc đầu khi nghĩ về điều đó, anh rùng mình đến mức lông tơ dựng đứng hết lên và trừng mắt nhìn thủ phạm của tất cả chuyện đó đang cười như thể hắn thực sự bối rối vì chuyện đó vậy. Hắn thận trọng nói.
“Jeong Taeil, thậm chí đến tôi cũng không biết tại sao... - Nhìn thì có vẻ như nó không quá hấp dẫn, vì vậy mà tôi cũng không thể ngờ là mình lại ăn nó ngon lành đến thế, nhưng mà dù sao thì cơ thể cậu cũng là một kiệt tác đấy.”
Jeong Taeui cau mày và nghiêng đầu cố gắng hiểu những gì mà mình đang nghe.
“Cái gì...”
"Nó còn chặt đến mức mà tôi thậm chí đã nghĩ rằng mình sẽ bị nó nuốt mất luôn rồi. Nhưng mà so với bộ dạng đau đớn và khóc đến ngất đi của cậu thì tôi tò mò dáng vẻ của cậu khi đã làm quen với thứ của tôi hơn..... “auw.”
Ilay thì thầm vào tai Taeui và mỉm cười ngả ngớn rồi lập tức phải ngiêng người về phía sau khi nhận ra bàn tay vẫn cầm chìa khóa của Jeong Taeui đang vung một cách mạnh bạo đến vị trí gần thái dương mình.
Taeui nhìn người đàn ông trước mặt. Có vẻ hắn ta dường như đã thay đổi từ một kẻ điên rồ thành một kẻ biến thái.
Ilay nắm lấy cổ tay Taeui một cách nhẹ nhàng rồi tiến sát về phía cậu. Lưng Taeui dần lùi cho đến khi chạm vào cánh cửa phía sau. Hắn đem tay cậu xuống chạm vào phần nhô lên giữa quần của mình và bắt đầu cọ sát nó.