Video trên màn hình đã chiếu xong từ lâu, dừng lại ở đoạn kết, toả ra ánh sáng lờ mờ trong phòng khách tối tăm.
Cả người cậu run rẩy như đang co thắt, những tiếng nghẹn ngào cực kỳ mỏng manh lưu lạc trong hơi thở phả ra ngoài không khí. Đơn giản là vừa rồi khi người đàn ông hành sự ở phía sau, cậu đã cố gắng hết sức để kìm nén cơn đau, thậm chí còn sợ mình sẽ để lộ ra vẻ bi thương trước mặt người đàn ông.
Giang Sùng Châu cầm dù rồi thì lập tức rời đi, trước khi đi còn từ bi nhặt quần áo rách nát dưới mặt đất lên, bố thí ném lên người cậu.
Đan Mạt hơi co đầu gối lại, sau đó chậm chạp vươn tay ôm lấy cơ thể của mình, đó là hành động phòng thủ theo thói quen. Vết bầm tím che kín cơ thể của cậu đều là do Giang Sùng Châu tác động lên, khiến cậu giống trông như con búp bê vải rách nát bị người ta chơi hỏng.
Trên sàn gỗ mô phỏng còn sót lại một chiếc điện thoại di động bị vỡ, đây là chiếc điện thoại di động đầu tiên trong đời mà cậu sử dụng, trước đây cậu chỉ nhìn người khác sử dụng mà thôi. Cậu vẫn còn nhớ rõ… cảnh tượng khi Giang Sùng Châu đưa cậu đến cửa hàng điện thoại di động.
Cậu không giỏi sử dụng các sản phẩm điện tử công nghệ cao như vậy, cuối cùng chọn được một cái phù hợp cho người già sử dụng bởi vì thao tác đơn giản. Lúc đó vẻ mặt của nhân viên bán hàng cũng thay đổi, thế nhưng nhìn thấy cách ăn mặc của Giang Sùng Châu, anh ta lại nghĩ rằng đối phương là một khách hàng lớn, biết chọn những loại tiện sử dụng nhất.
Giang Sùng Châu dịu dàng hỏi cậu: “Cậu chắc chắn lấy cái này hả?”
Sống lâu trong môi trường bị người ta chán ghét, Đan Mạt có thể nhạy cảm nhận ra sự biến đổi trên khuôn mặt của nhân viên bán hàng. Cậu hơi sợ sệt gật đầu với Giang Sùng Châu.
Giang Sùng Châu đưa tay vuốt dọc lưng cậu như đang trấn an, khẽ cười nói: “Vậy chúng ta tới cửa hàng khác mua nhé.”
Điện thoại di động bật lên rồi sử dụng như thế nào cũng đều là một tay Giang Sùng Châu dạy cậu.
Đan Mạt biết được những chữ đơn giản, nếu chúng không quá phức tạp thì cậu có thể nhận biết được. Trước đây cậu không biết chữ “Sùng” này nên đã tự vẽ hình dạng của mặt chữ lên giấy. Có đôi lúc Giang Sùng Châu phải ra ngoài, cậu sẽ ở nhà một mình, dùng bút viết đi viết lại ba chữ Giang Sùng Châu này vô số lần, sau đó thì cố nhớ cho kỹ.
Qua hồi lâu, ý thức mới dần dần thanh tỉnh lại, bất chấp cơ thể đau đớn đến đâu, cậu xuống sô pha, các cử động đều rất chậm. Sau đó cậu cúi xuống, nhặt xác của chiếc điện thoại di động rách nát kia lên. Khi Giang Sùng Châu nổi giận sẽ không hề nương tay dù chỉ một chút. Vỏ sau của chiếc điện thoại vỡ tan, trên mặt đất còn rải rác một ít vụn kính. Cậu lặng lẽ cầm chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, chẳng mấy chốc, đôi mắt cậu đã đỏ hoe.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.
Trước đây, khi Giang Sùng Châu cưỡng bức cậu, cậu vẫn có thể nhẫn nhịn sự khó chịu của bản thân.
Hỏng rồi thì không dùng được nữa, nhưng nếu vứt đi thì Đan Mạt lại thấy tiếc. Bên trong còn chứa rất nhiều tin nhắn của Giang Sùng Châu gửi cho cậu.
Mấy ngày nay, dường như cậu hoàn toàn dựa vào quãng thời gian trước đi khi Giang Sùng Châu đối xử tốt với cậu để gắng gượng vượt qua. Cậu sẽ mở tin nhắn của Giang Sùng Châu gửi cậu ra xem lại, dựa vào sự dịu dàng duy nhất này để nuôi sống bản thân.
Không biết đến khi nào Giang Sùng Châu mới trở về, để tránh làm đối phương bực bội, Đan Mạt dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà trước. Với chiếc sofa da sẫm màu bị máu cậu thấm ra, cậu bưng một chậu nước sạch đến, lau một lúc lâu mới lau hết được vết máu trên đó đi.
Làm xong hết rồi cậu mới vào phòng tắm tắm rửa cho sạch sẽ.
Mỗi bước đi đều như đang có con dao bén nhọn cắt xé cơ thể cậu.
Đau đớn khiến cho các giác quan của cậu trở nên chậm chạp, ngay cả đói khát cũng không nhận ra. Giữa trưa cậu chỉ ăn một chút cháo thừa của bữa sáng, bữa tối vẫn chưa kịp ăn thì đã bị Giang Sùng Châu đẩy lên sô pha.
Đêm sâu đến nỗi không ai có thể nhìn thấy ánh sáng, khu biệt thự cũng tương đối ít người ở, Đan Mạt về tới phòng mình rồi cũng không bật đèn lên. Cậu nằm co ro trên giường, quấn chặt mình trong chăn.
Cậu cất chiếc điện thoại bị Giang Sùng Châu ném vỡ trong ngăn kéo ở mép giường, muốn ngủ một giấc rồi dậy… Nhỡ đâu ngày mai thức giấc, điện thoại của cậu sẽ tốt hơn thì sao.
Lâm Lộ không liên lạc được cho cậu, có lẽ anh ấy sẽ rất lo lắng. Đan Mạt nghĩ mấy ngày nữa cậu sẽ tới Gia Dạ gặp Lâm Lộ một lần, sau đó tự đi tìm một công việc khác.
Lúc chưa được Giang Sùng Châu cứu ra ngoài, cuộc sống của cậu đều bị người phụ nữ đó kiểm soát, luôn cảm thấy cậu là thứ đồ vật dư thừa, nhưng người phụ nữ cũng không để cậu tuỳ ý đi ra ngoài, có lẽ là không muốn học thứ dã tâm ở bên ngoài. Dù sao khi cậu bị bà ta kiểm soát, sau này bà ta có thể bán cậu với giá rất tốt.
Cậu vẫn còn sót lại chút suy nghĩ ngây thơ, rằng đợi đến khi cậu kiếm đủ tiền trả cho Giang Sùng Châu rồi thì hai người họ sẽ bình đẳng.
Đan Mạt ngủ rất sâu, sáng hôm sau bị đánh thức bởi cơn khát. Trong phòng ngủ không có nước, khuôn mặt cậu tái nhợt, muốn đi xuống dưới tầng tìm chút nước uống.
Cậu muốn mở cửa phòng ra, nhưng xoay tới xoay lui cánh cửa đều không có phản ứng gì.
Đan Mạt nghĩ rằng cửa phòng xảy ra vấn đề, nhưng không tới một phút đã có người mở cửa phòng. Đan Mạt giật mình, nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Giang Sùng Châu đứng ngoài cửa. Người đàn ông nhỏ giọng hỏi: “Mới sáng bảnh mắt ra cậu muốn làm cái gì?”
“... Tôi… tôi khát nước…”
Giang Sùng Châu cau mày lại, vẫn chưa kịp dạy dỗ Đan Mạt thì đã nghe thấy một giọng nam dễ nghe truyền lên từ dưới tầng: “A Châu, cậu đang nói chuyện với ai trên tầng hả?”
Ngay giây đó, đôi mày của Giang Sùng Châu giãn ra, dịu dàng nói với chàng trai dưới tầng: “Là cậu trai tôi cứu về từ Gia Dạ lúc trước, cũng chưa nói được gì. Cậu ta khá sợ người lạ nên tôi định bảo cậu ta ngoan ngoãn ở trong phòng.”
Chuyện anh đưa Đan Mạt về bạn bè bên cạnh anh đều biết, nói vậy tức là Thư Ninh cũng sẽ nghe được.
Bây giờ mình mẩy Đan Mạt đầy vết bầm tím, rất dễ bị Thư Ninh nhìn ra chuyện gì đó, sợ là đến lúc đó lại giận anh. Cách tốt nhất là để Đan Mạt đừng ra khỏi cửa.
Bình thường không lấy được mãi mãi ở chốn xôn xao, Thư Ninh hiểu rất rõ điều này. Nếu bây giờ cậu ta lập tức chấp nhận Giang Sùng Châu, chỉ sợ bọn họ bên nhau không bao lâu là Giang Sùng Châu sẽ chán. Có điều bên người Giang Sùng Châu đột nhiên có thêm một cậu trai nữa, cậu ta nên chừa cho người kia một chút ân huệ.
Tối qua trời đổ cơn mưa, cậu ta thấy vậy liền gọi điện thoại cho Giang Sùng Châu. Mấy ngày nay phải chịu đựng sự vắng vẻ đã khiến cho Giang Sùng Châu cực kỳ hưởng thụ sự nhượng bộ của cậu ta.
Cơ thể ngâm trong mưa có chút ẩm ướt, mái tóc màu nâu nhạt cũng ướt theo, toàn thân phủ thêm một lớp khí lạnh lẽo. Giang Sùng Châu cầm dù bước tới, thấy cả người đến ngón tay cũng lạnh buốt thì vội vàng cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cậu ta, sợ cậu ta phải chịu rét mướt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau đó Giang Sùng Châu dẫn cậu ta về nhà rất thuận lại, Thư Ninh không ở căn biệt thự này mấy đêm, biểu hiện trước đó đều rất rụt rè.
Tối hôm qua trở về, Giang Sùng Châu còn pha cho cậu ta một chén trà gừng đường nâu để cậu ta khỏi lạnh, sáng nay anh lại sai trợ lý mang bữa sáng thịnh soạn đến.
Thư Ninh sẽ không hạ mình xuống bếp vì Giang Sùng Châu, loại chuyện này chỉ có mỗi Đan Mạt là có thiện ý, cố ý bấm đốt ngón tay tính sẵn thời gian đối phương trở về, rửa sạch đồ ăn có trong phòng bếp trước. Bị dầu nóng bắn tung toé làm bỏng tay cũng chỉ dùng nước lạnh rửa qua loa. Đợi đến khi Giang Sùng Châu phát hiện ra ngón tay Đan Mạt bị bỏng rồi mới thoa thuốc cho Đan Mạt.
Mang ra so sánh, kỳ thật đã có chênh lệch.
Rõ ràng trợ lý đã đưa bữa sáng phong phú tới rồi, hai người cũng không ăn hết, nhưng lại không một ai gọi Đan Mạt xuống ăn cơm cùng. Đan Mạt ngửi được mùi đồ ăn toả ra không khí thì cảm giác được trong bụng trống rỗng.
Cơn đói khiến cậu mím môi theo bản năng, cậu đã từng chịu đói rất nhiều lần, người phụ nữ kia cũng không thèm quan tâm đến sống chết của cậu. Có đôi lúc đói đến độ không chịu nổi nữa, cậu sẽ uống nước thay cho việc ăn cơm, nhưng bây giờ đến nước cậu cũng không có để uống.
Nhưng sau khi được Giang Sùng Châu đưa về nhà, cậu chưa phải chịu đói một lần nào.
Giang Sùng Châu trước khi đóng cửa thì trầm mặt dặn dò một câu: “Yên lặng một chút, đừng có gây ra tiếng động nữa, nghe thấy chưa?”
“...” Đan Mạt sửng sốt một giây, nhỏ giọng đáp: “Nghe, nghe thấy rồi…”
Dứt lời, cửa phòng đóng lại kêu “rầm” một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Bản cập nhật mới dài.
Cầu một đợt hoạt động sôi nổi! Cảm giác rất ít bé yêu đọc văn huhu… Bình luận mỗi ngày đều không vượt qua con số ba mươi, A Qua hèn mọn online cầu xin mọi người bình luận π_π
Gần đây tôi đang phân vân không biết nên dùng bìa nào, các Bảo Bảo cứ tìm tựa sách là được. Hai ngày này sẽ dùng để xác định cụ thể xem dùng cái nào, quá rối rắm, bệnh mất thôi.
Hôm nay cũng muốn nói chào buổi sáng.