Giang Sùng Châu đã khoá trái cửa phòng, cậu cũng không thể ra ngoài được.

Cậu sững sờ nhìn chằm chằm cánh cửa bị người đàn ông khoá lại, một lúc lâu sau mới chầm chậm ngồi xổm xuống, không chớp mắt nhìn về phía cửa, mơ hồ nghe thấy giọng nói của người đàn ông dưới lầu, vẫn dịu dàng ân cần như trước.

Khi tình huống này xảy ra, cậu mới dần ý thức được bản thân và người khác chênh lệch như thế nào.

Giang Sùng Châu dạy cậu bình đẳng là gì, sau đó lại dùng mấy chữ “bán thân” đã ướm vào người cậu. Thật ra Đan Mạt không ngốc, thế nhưng có một số chuyện cậu không muốn nghĩ đi nghĩ lại, nếu Giang Sùng Châu cũng đối xử với cậu không tốt…

Nhưng Giang Sùng Châu là người đã từng mang lại hy vọng cho cậu.

So với việc luôn phải sống trong hoàn cảnh dơ bẩn tồi tàn, việc đã biết sạch sẽ là gì, người bình thường là gì rồi lại lần nữa bị kéo về quá khứ càng tàn nhẫn và đáng sợ hơn.

Đan Mặt tựa cái cằm nhỏ nhắn của mình lên đầu gối đang co lại. Da dẻ của cậu trắng như trứng gà bóc, màu tóc và đồng tử là màu đen. Trước đây Giang Sùng Châu đã mua rất nhiều quần áo cho cậu, nhưng sau đó lại không cho cậu mặc vì trong nhà có lò sưởi. Giang Sùng Châu chỉ cho phép cậu mặc áo ngủ, hoặc là áo sơ mi rộng thùng thình không vừa với cơ thể.

Đương nhiên, Giang Sùng Châu làm việc cũng là để trách việc cậu tuỳ tiện ra ngoài, hơn nữa như vậy sẽ tiện để chính anh đòi hỏi bất cứ lúc nào, lại không cần phải cởi quần áo phức tạp rối rắm.

Vì tiền đã bỏ ra nên việc kiếm lại số tiền đã bỏ ra là điều đương nhiên.

Bởi vì quá đau, cũng không dám ngồi trên sàn nhà nên cậu chỉ có thể tiếp tục ngồi xổm, miệng lưỡi khát khô, chiếc bụng rỗng dường như cũng đang kêu đói ầm ĩ.

Trước đây khi cậu quá đói sẽ ép mình vào giấc ngủ, ngủ rồi sẽ quên đi cảm giác đói khát. Thế nhưng bây giờ dù cho cả cơ thể cậu đã mỏi mệt, cậu lại không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào. So với việc từng vị người phụ nữ kia nhốt trong phòng chứa đồ, tình thế hiện tại càng khiến cậu hoảng sợ hơn.

Hôm nay Thư Ninh nghỉ ngơi, Giang Sùng Châu vẫn luôn ở bên cạnh Thư Ninh. Sau khi dùng xong bữa sáng thịnh soạn, hai người ra ngoài, đến nhà sách Tân Hoa ở trung tâm thành phố H. Thư Ninh muốn mua mấy quyển sách phù hợp với chuyên ngành của mình.

Ngũ quan của Thư Ninh toát lên nét mềm mại, dáng vẻ điềm tĩnh xem sách chuyên ngành khiến Giang Sùng Châu ngắm nhìn đến mê mẩn. Trên người đối phương luôn toát ra sự kiên trì cứng cỏi, khác với những người bình thường cố ý nịnh bợ lấy lòng anh, khơi lên dục vọng muốn chinh phục đối phương của anh.

Ở khu vực giáo dục văn hoá, Giang Sùng Châu thấy một quyển từ điển. Nhớ tới Đan Mạt không nhận được đầy đủ mặt chữ, anh đi qua lấy quyển từ điển xuống.

Thư Ninh hỏi: “Cậu muốn mua từ điển hả?”

“...” Giang Sùng Châu do dự hai giây rồi cất quyển từ điển trở về chỗ cũ, cười nói: “Chỉ ngứa tay cầm lên xem thôi, tôi cũng không phải người không biết chữ, sao dùng được mấy thứ này.”

Thư Ninh thản nhiên quan sát vẻ mặt của Giang Sùng Châu, tiếp tục hỏi một câu: “Cậu trai cậu mang về từ Gia Dạ không biết chữ mà phải không?”

“Tôi cứu cậu ta ra khỏi đó đã tốt rồi. Tôi cũng không phải cha mẹ cậu ta nữa là muốn quan tâm đến cậu ta cả ngày.” Giang Sùng Châu lập tức phân rõ giới hạn với Đan Mạt.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Nhưng cậu ta đang ở nhà cậu mà.”

“Mấy ngày nữa tôi sẽ bảo cậu ta dọn ra ngoài.”

Thư Ninh có chút không đồng tình nói: “Cậu ta rất đáng thương, cậu đừng quá đáng quá.”

Giang Sùng Châu nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thư Ninh, trả lời cậu ta: “Tôi biết cậu tâm địa thiện lương, nhưng cậu ta là người bán thân lấy tiền, thật ra cũng không đáng thương như cậu tưởng tượng, cả ngày ở bên ngoài có không ít khách hàng. Chính cậu ta là người chọn con đường này, không trách được người khác.”

“... Ừm.” Thư Ninh nhẹ nhàng lên tiếng.

Sau khi biết được thái độ của Giang Sùng Châu với Đan Mạt rồi, tâm trạng cậu ta mới hoà hoãn hơn một ít. Trước đây có người đồn rằng, Giang Sùng Châu đối xử tốt với Đan Mạt như vậy, chẳng lẽ anh lại đi yêu người khác? Dường như mọi người đều biết Giang Sùng Châu theo đuổi cậu ta, nhưng cậu ta vẫn luôn không đồng ý.

Thư Ninh cũng không thiện lương giống vẻ bề ngoài của cậu ta. Tuy rằng ngoài miệng luôn từ chối ý tốt của Giang Sùng Châu, nhưng chung cư hiện tại, nơi cậu ta đang sống một mình là nhờ Giang Sùng Châu tìm hộ cậu ta. Thành phố H là nơi tấc đất tấc vàng, một thực tập sinh nho nhỏ như cậu ta sao có thể có đủ tiền thuê căn nhà trang trí đẹp đẽ như vậy ở bên ngoài? Hầu hết bạn bè đồng trang lứa với cậu ta đều ở trong ký túc xá của công ty hoặc trường học.

Đi chơi với Thư Ninh cả ngày, tầm sáu giờ chiều hai người còn xem một bộ phim tương đối hot gần đây. Sau khi đưa Thư Ninh về nhà xong, có lẽ còn đắm chìm trong buổi hẹn hò ngày hôm nay, anh đã quên béng mất Đan Mạt còn đang ngủ trong căn phòng chính tay mình khoá trái.

Giang Sùng Châu thấy phòng khách hỗn loạn, căn nhà trống trải không một bóng người. Lúc này anh mới ngờ ngợ ra lên tầng mở cửa phòng.

Đan Mạt hôn mê ở cạnh cửa. Cậu đã lên cơn sốt nhẹ, cổ họng khô khốc, nghe thấy tiếng cửa mở mới chậm chạp mở đôi mắt nặng như chì ra.

Cậu vừa khát vừa đói, cả người không có chỗ nào là không đau nhức, ý thức mông lung nhìn người đàn ông đứng trước mặt cậu. Cậu không còn vươn tay ra với người đàn ông như trước kia, thậm chí còn cố gắng níu giữ lấy một tia sáng yếu ớt.

“A… A Châu…” Giọng nói của Đan Mạt khô khốc. Cậu co đôi chân lại, thoạt nhìn giống như đang quỳ gối trước người đàn ông: “... Tôi khát quá.”

Cậu nhớ rằng người đàn ông đã bảo cậu đừng ồn ào, do đó bây giờ cậu cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn.

Thấy dáng vẻ này của cậu, Giang Sùng Châu nhíu mày hỏi: “Cậu không lấy trước một cốc nước đặt trong phòng à?”

“...”

Tối hôm qua cậu quá đau, cũng quá mệt nên chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi chui ngay vào trong chăn.

Giang Sùng Châu xuống dưới tầng rót cho cậu một cốc nước. Đan Mạt nhận lấy cốc nước, miệng lẩm bẩm nói: “Cảm ơn.”

Hai chữ đơn giản này thôi đã kéo khoảng cách giữa hai người bọn họ ra.

Giang Sùng Châu trầm mặt xuống, dường như cả ngày nay cảm xúc của anh không quá tệ, nhưng nó đã bị phá hỏng vì hai chữ này của Đan Mạt.

Cánh môi khô khốc được dưỡng ẩm, Đan Mạt uống xong cốc nước nhưng bụng vẫn trống rỗng.

Cả người Đan Mạt chỉ được phủ duy nhất một cái áo sơ mi rộng thùng thình, vài chiếc khuy cổ áo được nới lỏng, lộ ra hai xương quai xanh trắng trẻo lõm sâu, phần thân dưới cũng không có gì, để lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài trước mắt Giang Sùng Châu, in trên đó là những vết xanh tím Giang Sùng Châu để lại đêm qua.

Đêm qua anh cũng không tận hứng, vừa mới bắt đầu đã bị Thư Ninh gọi điện thoại bảo tới rồi.

Cổ họng Giang Sùng Châu nghẹn lại. Vừa rồi lúc anh đưa nước cho Đan Mạt đã chạm phải ngón tay của cậu, phát hiện ra nhiệt độ cơ thể của Đan Mạt nóng hơn bình thường, trong đầu không hiểu sao lại xẹt qua lời Trương Vân Thích đã nói trước đây.

Tác giả có lời muốn nói:

Bản cập nhất mới khá dài.

Các Bảo Bảo nếu thích nhớ lưu lại! Sôi nổi hơn, quá ba mươi bình luận ngày mai sẽ tiếp tục có bản cập nhật mới dài hơn! Tìm kiếm động lực để cập nhật bài viết trực tuyến.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play