Lực kéo của Giang Sùng Châu rất mạnh, cánh tay của Đan Mạt gần như đã bị bầm vì anh nắm.

Bình thường lúc ở nhà, anh chỉ cho phép Đan Mạt mặc chiếc áo ngủ bằng vải sa tanh màu xanh biển, chất vải mỏng nhẹ, khiến làn da trắng nõn của cậu như được chiếu sáng, xúc giác khi dùng ngón tay vuốt ve cũng có cảm giác rất tuyệt vời.

"Không… Đừng mà…" Đôi mắt Đan Mạt không còn sự ỷ lại vào người đàn ông trước mặt nữa. Trong đó chỉ còn sót lại nỗi sợ hãi khi người kia kéo cơ thể của cậu.

Cậu vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được sự thay đổi của người đàn ông. Anh giống như một người khác vậy.

Chỉ là cậu không biết, người đàn ông được cậu coi như cả thế giới của mình cùng lắm chỉ là nổi lên lòng thương hại nhất thời. Đối với người kia, cậu cũng chỉ là sự tồn tại vô cùng nhỏ bé. Khi người kia vui vẻ sẽ nói với cậu rằng đưa cậu đến trường. Khi người kia không vui thì cậu lập tức trở thành một đứa trai bao ti tiện hèn mọn.

Giang Sùng Châu lạnh lùng cười: "Trước mặt người ngoài thì anh một tiếng em một tiếng, đến chỗ của tôi thì lại rụt rè?"

"..." Đan Mạt khiếp đảm lắc đầu. Giang Sùng Châu nâng khuôn mặt thon gầy của cậu lên, nhìn đôi mắt ướt át của cậu cùng với đôi môi mỏng hơi mím lại, thỉnh thoảng lại để lộ ra một tiếng sụt sịt rất nhỏ.

Trong lòng cậu vẫn nuôi một chút hy vọng mỏng manh, chờ mong người đàn ông có thể quay về giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cậu sống cùng Giang Sùng Châu ở nơi này đã gần một tháng, từ lúc ban đầu còn rụt rè cho đến khi dần dần thích nghi được với cuộc sống mà người kia cho cậu.

Muốn phá vỡ lớp vỏ bọc trong lòng cậu cần rất nhiều can đảm. Ngay từ đầu, cậu luôn giữ sự phòng bị với Giang Sùng Châu, nhưng thời gian trôi đi, cậu đã bóc trần nơi mềm mại nhất của trái tim trước mặt người kia.

Thậm chí cậu không dám nói quá to, nhỏ giọng cầu xin anh: "... A Châu, tôi… tôi có thể làm những việc khác… Tôi không muốn…"

Không muốn tiếp tục làm những việc này.

Giang Sùng Châu là người dạy cho cậu cái gì là lễ nghĩa, cái gì là liêm sỉ, nhưng bây giờ chính anh lại muốn đánh vỡ những khao khát kỳ vọng mà cậu vừa được trao.

Những mảnh vỡ nhỏ của điện thoại rải rác ở bên chân. Tiếng "rầm" kia giống như tiếng đạn nổ, khiến cậu bây giờ chẳng khác gì một chú chim sợ cành cong. Mấy ngày hôm nay cơ thể của cậu vẫn chưa hồi phục hẳn, Giang Sùng Châu bắt cậu xem rất nhiều đĩa CD.

Đôi khi nhìn vào những thứ đó, hốc mắt cậu lại đỏ bừng. Cậu không thích những cảnh tượng đó, cũng không muốn trải nghiệm. Thiếu niên tuổi mười tám đáng nhẽ ra nên có khát vọng với cuộc sống, hầu hết trong đầu đều có một lý tưởng, một tương lai.

Nhưng còn cậu… Sau này trông cậu sẽ như thế nào?

Có lẽ sẽ giống như chàng trai trong video đó, trở thành đồ chơi cho đàn ông.

Dù cậu có muốn hay không, cuộc đời của cậu cũng nằm tất trong tay người khác.

Thấy dáng vẻ sợ hãi đến cực điểm của cậu, Giang Sùng Châu cau mày nói: "Tôi đáng sợ đến vậy sao?"

"..."

Trước đây, Đan Mạt thấy anh trở về là sẽ xúm xít lại gần. Có đôi khi còn nhân lúc anh tan tầm về nhà để chuẩn bị xong bữa tối, sợ anh không thích nên lên mạng tìm tòi món ăn anh thích ăn hàng ngày rồi học theo, nấu xong bốn món ăn và một món canh đặt trên bàn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Đến lúc anh về nhà là sẽ được thưởng thức một bữa ăn ngon. Đan Mạt đứng trước mặt anh to gan hơn một chút, bưng một bát canh rồi đặt bên cạnh anh.

Nghe thấy anh hỏi, Đan Mạt lắp bắp trả lời lại: "... Không, không có."

Không hiểu vì sao Giang Sùng Châu cảm giác được lời này có chút ồn ào, giọng điệu Giang Sùng Châu không được tốt, nói: "Nếu không thì cậu đang run cái gì?"

"..."

Đan Mạt muốn kìm lại, tỏ vẻ như bản thân mình không sợ hãi như vậy, nhưng cậu không có cách nào cả.

Giang Sùng Châu không nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của cậu, bèn ấn đầu cậu xuống ghế sô pha mềm mại.

"Đừng lộn xộn." Giọng nói Giang Sùng Châu hơi khàn.

"A Châu…" Cậu gọi anh rất nhẹ nhàng, vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: "... Một triệu tệ kia, tôi sẽ trả cho anh… Xin anh…"

Một triệu tệ, nếu thật sẽ muốn trả lại cho anh, e là sẽ phải bán mình mấy năm. Dù sao cũng chỉ là một con số anh thuận miệng nói, nhưng Đan Mạt lại thật sự ghi nhớ trong lòng.

Vậy nên, Đan Mạt thà rằng ở bên những người đàn ông khác còn hơn là ở bên anh?

Vẻ mặt Giang Sùng Châu trở nên hung ác nham hiểm: "Vậy bây giờ cậu vẫn thiếu tôi."

Dù rằng trong phòng khá ấm áp, nhưng da thịt đột ngột tiếp xúc với không khí vẫn sẽ có cảm giác rét run.

Cậu cắn chặt cổ tay mình cho đến khi mùi máu tràn ngập trong miệng.

Đan Mạt chỉ cảm thấy không gian trước mắt tối sầm đi, người đàn ông buông cậu ra, có lẽ là có người gọi điện thoại đến. Người đàn ông nhận điện thoại, vẻ mặt hoà hoãn đi không ít.

Giang Sùng Châu dịu dàng nói: “Tan làm hả? Vậy bây giờ tôi đưa dù sang cho cậu nhé?”

“Ừm ừm chờ tôi là được, mặc nhiều áo vào, đừng để cảm lạnh.”

Thư Ninh đang là thực tập sinh ở tập đoàn Hoa Nhan, mấy ngày gần đây đều phải ở công ty tăng ca đến khuya. Giang Sùng Châu thấy cậu ta vất vả, đề nghị một câu rằng muốn để Thư Ninh đến công ty của mình nhưng Thư Ninh từ chối. Lý do là cậu ta không muốn dựa dẫm vào bất kì kẻ nào. Tuy rằng làm ầm ĩ lên để lúc chia tay không ai vui vẻ, nhưng Giang Sùng Châu vẫn thích người có chủ kiến và tư tưởng độc lập như Thư Ninh.

Vừa rồi Thư Ninh gọi điện thoại cho anh, nói bên ngoài trời đang mưa mà cậu ta quên mang dù. Khó có dịp được đối phương chủ động liên hệ, đương nhiên Giang Sùng Châu sẽ nhân cơ hội này để tới chỗ đối phương.

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Đan Mạt, cậu trai bị chà đạp đầy vết bầm tím, khóe miệng rỉ ra máu, nhìn như bị giẫm đạp thì không khỏi sinh ra cảm giác ghét bỏ trong lòng.

Anh lạnh giọng dặn dò Đan Mạt: “Đừng nằm chờ tôi về như lần trước, tự vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bản cập nhật mới dài đã đến rồi đây.

Mong mọi người lưu lại và hoạt động sôi nổi! Quá ba mươi bình luận ngày mai lại có bản cập nhật dài!

Chào buổi sáng mấy bé iu nhaaa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play