Đan Mạt ngơ ngác cầm xấp tiền trong tay, lấy hết sự dũng cảm hiếm hoi của mình thều thào nói: “... Tôi không cần.”
“... Tôi không cần tiền của anh.”
Cậu biết tiền mình đang cầm có ý nghĩa gì, nhưng cậu không muốn quan hệ giữa mình và Giang Sùng Châu trở thành mối quan hệ trao đổi bán chác.
“Bộp” một tiếng, xấp tiền cứ thế rơi trên mặt đất.
Giang Sùng Châu cau mày: “Đến chỗ này của tôi mà cậu còn tỏ vẻ thanh cao sạch sẽ à?”
“...” Dù cơ thể đau đớn nhưng cậu vẫn ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ tiền một lên.
Giang Sùng Châu nhận tiền cậu vừa nhặt lên, cũng lười tốn thêm nước bọt với cậu nên đành rút ra một tờ đưa cho cậu, lạnh lùng nói: “Vậy coi như đây là tiền sinh hoạt phí của cậu, miễn cho đồn ra ngoài người khác lại tưởng rằng tôi bạc đãi cậu.”
“...”
Dáng vẻ hung dữ của Giang Sùng Châu có chút đáng sợ, Đan Mạt không dám động đậy. Dường như vừa rồi cậu đã dùng hết sự dũng cảm mà mình có để trả tiền lại cho Giang Sùng Châu.
Nghỉ ngơi hơn một tuần, bệnh tình mới bắt đầu dần chuyển biến tốt. Nhưng khuôn mặt hồng hào đầy sức sống mà Giang Sùng Châu nuôi dưỡng trước kia đã hoàn toàn biến mất, hai má Đan Mạt hóp lại, khuôn mặt bây giờ chỉ gầy bằng lòng bàn tay, đôi môi tái nhợt như thể bị suy dinh dưỡng. Lúc đầu còn nói được mấy câu trước mặt Giang Sùng Châu, nhưng bây giờ lại không dám mở miệng lung tung.
Cậu lấy ra một cái đĩa CD Giang Sùng Châu cho cậu, sợ hãi trợn tròn mắt xem nội dung bên trong, ôm chặt chiếc gối trong tay, có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi mạch máu màu xanh nhạt nổi lên trên cánh tay mảnh khảnh của cậu.
Trong video là hai người đàn ông đang quấn quýt lấy nhau, Giang Sùng Châu chê kỹ thuật của cậu không tốt, muốn cậu học tập nhiều hơn.
Dù đã quen nhìn những cảnh này, nhưng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi.
Điều khiển từ xa đặt ngay bên cạnh, cậu rất muốn tắt nội dung đang chiếu trên màn hình kia đi, nhưng cậu lại không có gan làm việc đó, bởi vì Giang Sùng Châu đã nói rằng anh sẽ đến kiểm tra.
Trước kia Giang Sùng Châu có mua cho cậu một chiếc điện thoại đơn giản để tiện việc liên lạc cho cậu.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn trà rung lên, Đan Mạt ngẩn ra hai giây rồi mới chậm chạp khom lưng, cầm chiếc điện thoại lên.
Là tin nhắn của Lâm Lộ gửi đến. Anh ấy hỏi cậu tại sao mấy hôm nay không ghé qua học bổ túc.
Lâm Lộ là một người anh ở Gia Dạ khá săn sóc cậu, thông minh hơn cậu rất nhiều. Anh ấy cũng từng đi học mấy năm, nhưng vì trong nhà phá sản nên mới lưu lạc đến Gia Dạ.
Mọi người đều cho rằng cậu được Giang Sùng Châu đưa đi là phúc phận của cậu, ngay cả tên quản lý ngày đó cũng nói rằng cậu rất tốt số với vẻ kỳ quái.
Khi cậu được đưa vào để tiếp mấy vị khách đó, tên quản lý thậm chí còn liên hệ trước với bệnh viện hộ cậu.
Đan Mạt không dám nói những chuyện đã xảy ra ở bên này cho Lâm Lộ nghe, nhắn trả một câu: “Trong thời gian này có lẽ em sẽ không tới, A Châu mời giáo viên về dạy bổ túc cho em.”
Bởi vì những vết xanh tím trên người quá nhiều, thậm chí đến bước đi cậu còn bước không vững. Cho dù có thể mặc quần áo dày để che đi những dấu vết đó, cậu vẫn sợ rằng người ta sẽ phát hiện ra manh mối.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giang Sùng Châu học đại học năm tư. Chương trình học của nhà trường không quá nhiều, phần lớn thời gian của anh đều cắm rễ ở công ty. Tầm năm giờ chiều, khi Đan Mạt nghe thấy tiếng động cơ xe dừng trước cửa, nếu là cậu trước đây sẽ đứng ở cửa chờ đợi, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn trở về trong căn phòng nhỏ của mình, cuộn tròn cơ thể mình lại, thu lu ở một góc.
Giống như lúc trước, khi người phụ nữ dẫn theo khách về nhà, cậu vừa nghe thấy tiếng mở cửa là sẽ lập tức giấu mình bên trong phòng chứa đồ.
Hôm nay, tâm trạng của Giang Sùng Châu không quá tốt. Anh rất có thiện cảm với Thư Ninh học cùng lớp, hai người cũng có chung đề tài để nói chuyện. Ngày đó, anh muốn đến câu lạc bộ đêm cũng chỉ là vì sự nhàm chán nhất thời. Nhưng sắp tới kỳ thực tập rồi mà Thư Ninh vẫn chưa đồng ý kết bạn với anh.
Thư Ninh như một con thiên nga kiêu hãnh lại duyên dáng, có lập trường và chính kiến của riêng mình. Tuy rằng gia cảnh chỉ ở mức trung bình nhưng luôn tích cực phấn đấu vươn lên, không mềm yếu vô năng như Đan Mạt, ngay cả cách thức sinh hoạt cơ bản cũng không biết.
Theo đuổi kiểu người như vậy, Giang Sùng Châu mới có thể trải nghiệm cái gì gọi là càng khó càng muốn chinh phục.
Vì tức giận chuyện Thư Ninh, anh càng mất kiên nhẫn với cậu hơn.
Điện thoại đặt trên bàn trà lại rung lên một lần nữa, có lẽ là tin nhắn Lâm Lộ gửi. Đan Mạt vươn tay muốn lấy lại bị Giang Sùng Châu nhanh hơn một bước đoạt lấy.
Lâm Lộ: “Vậy có thời gian em lại tới nhé, nhớ phải tự chăm sóc bản thân cẩn thận, gặp việc gì khó giải quyết có thể nói với anh, đừng tự giữ ở trong lòng.”
Thấy tin nhắn này, khuôn mặt của Giang Sùng Châu lạnh đi trong nháy mắt.
“Rầm” một tiếng, điện thoại bị đập mạnh xuống sàn nhà, lực ném mạnh khiến cho màn hình vỡ thành hình lướt, nội dung bên trên đã mơ hồ không rõ. Hình ảnh chiếu trong TV vẫn chưa dừng lại, tiếng người đàn ông thở dốc vang vọng trong không khí.
“Cậu giỏi thật đấy, không bước ra khỏi cửa đã tìm được khách hàng rồi.” Giang Sùng Châu lạnh lùng mỉm cười.
“... Anh Lâm Lộ… Anh ấy không phải là khách.” Đan Mạt rúc cơ thể ở phía trong cùng của sô pha, ngón tay bám chặt lấy chiếc gối đang ôm trước người.
“Vậy cậu ta là gì?” Giang Sùng Châu hỏi.
“...” Số lượng từ ngữ trong đầu Đan Mạt có giới hạn, cậu vừa bị chuyện mới xảy ra doạ cho choáng váng, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Tôi chuộc cậu ra khỏi Gia Dạ không phải là để nhìn cậu tán tỉnh người đàn ông khác. Cậu ăn của tôi, ở của tôi, chung quy lại nên có thứ gì đó để lấy lòng tôi.”
“...”
Nội dung đang chiếu trên màn hình TV rất khó coi. Anh chàng có vẻ ngoài đẹp trai vậy mà lại phát ra những âm thanh vừa như đau đớn, vừa như vui thích vì bị đối phương ngược đãi.
Giang Sùng Châu nhìn chằm chằm màn hình TV.
Với những chuyện như vậy, Đan Mạt chỉ cảm thấy đau, ngoại trừ cảm giác này ra thì không còn cảm giác nào khác.
Thấy Giang Sùng Châu tới gần, cậu sẽ không ngoan ngoãn rúc đầu mình vào người anh như trước đây nữa. Cậu trai mỏng manh mở to đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, khiếp đảm co rúm cơ thể lại: “... A Châu, sau này tôi sẽ kiếm tiền trả cho anh.”
“Một triệu, cậu có thể trả được sao?” Cùng lắm chỉ là nói một con số để khiến đối phương chùn bước.
Thế nhưng Đan Mạt lại thật sự gật đầu.
Nghĩ đến chuyện xảy ra lần trước, cả cơ thể Đan Mạt đều run bần bật. Cơ thể của cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Ba ngày liền, ngay cả ngồi cậu cũng không dám ngồi, chỉ có thể nằm liệt trên giường cả ngày, khi đặt xuống đất thì cả hai chân đều nhũn ra.
Giang Sùng Châu cao một mét chín, đương nhiên dáng vóc sẽ lớn hơn người bình thường. Về thể lực thì quá tốt, Đan Mạt chưa từng có kinh nghiệm thì sao có thể chịu được sự dày vò như vậy của anh.
Thấy dáng vẻ sợ hãi đến cực điểm của Đan Mạt, Giang Sùng Châu đột nhiên cảm thấy bực bội, nắm lấy cánh tay gầy gò của Đan Mạt, kéo cậu lại gần.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay offline, chỉnh sửa một chút, tiêu chuẩn đã được hạ xuống mức rất thấp… Vẫn bị yêu cầu xét duyệt bỏ đi. Mọi người hãy đọc nó thật quý trọng. Nếu không đánh dấu chương này vào, có thể các bạn sẽ không thấy được.
Hơn ba mươi bình luận thì ngày mai sẽ có cập nhật.