Bán thân…
Không hiểu vì sao, não bộ đã tự động ghi lòng tạc dạ những từ này, sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, cơ thể đơn bạc hơi lung lay. Rõ ràng câu muốn nói, nhưng yết hầu khô khóc dường như không thể thốt ra dù là một âm thanh nhỏ nào.
A Châu… Cũng nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy sao…
Nhưng môi trường sống không phải là thứ cậu có thể tự lựa chọn. Nếu có thể, cậu cũng muốn mình giống như những người khác, có một gia đình hoàn chỉnh. Cậu cũng muốn đến tuổi đi học sẽ được cắp sách tới trường. Cậu cũng muốn có những người bạn của riêng mình, sau đó dành những kỳ nghỉ để đi khắp nơi du lịch với nhau. Thế nhưng… Từ lúc sinh ra, cậu đã bị người khác coi là gánh nặng, là thứ thừa thãi, nơi xa nhất cậu từng tới là bên ngoài con ngõ nhỏ kia.
Dù cậu không học quá nhiều, nhưng sau khi được Giang Sùng Châu cứu ra ngoài, bản thân cậu cũng hiểu lễ nghĩa liêm sỉ gọi là gì.
Bán thân không phải là một từ hay. Sống trong môi trường dâm loạn dơ bẩn, vốn dĩ đã chết mục, tập quen với cuộc sống như vậy. Hàng ngày vẫn luôn bị người ta đùa giỡn nhục mạ, bị đám đàn ông nhìn như món hàng hoá trao đổi, không một tôn trọng cậu, nể nang mặt mũi của cậu.
Chóp mũi cậu hơi đỏ lên, đồng tử đen nhánh ứa nước mắt, như thể trái tim mềm mại của cậu đang bị người đàn ông dẫm nát dưới chân, mỗi một cái đạp xuống là mỗi một lần nhói đau, ngón tay níu lấy cánh tay người kia để xin xỏ cũng từ từ buông ra. Cậu rũ mi, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
“Cậu khóc cái gì?” Vốn dĩ Giang Sùng Châu đã không có nhiều kiên nhẫn với Đan Mạt, trước kia còn có thể nói vài câu hẳn hoi với cậu, nhưng lòng thương hại trong anh đã bị thay bằng sự hung hăng tàn nhẫn.
Đan Mặt duỗi tay muốn lau khô nước mắt trên mặt, cũng không hiểu tại sao, khuôn mặt cậu rất dễ bị nhuốm ướt. Cậu sợ Giang Sùng Châu sẽ ghét cậu, thì thào nói: “Dạ… Tôi xin lỗi.”
Sàn nhà màu nâu sậm có một vệt nước nhỏ dây ra. Giang Sùng Châu đưa cho cậu một tờ giấy. Việc đầu tiên cậu nghĩ đến là dùng tờ khăn giấy đó để lau khô sàn nhà, để anh không nghĩ rằng cậu là một gánh nặng.
Giang Sùng Châu cau mày: “Tôi đưa khăn giấy để cậu lau nước mắt chứ không phải để cậu lau nhà.”
Cậu luống cuống cầm lấy tờ khăn giấy đã bị dơ chùi lên mặt mình, nhưng cánh tay đã bị Giang Sùng Châu bất chợt nắm lên: “Rốt cuộc cậu có nhận thức cơ bản không? Trên bàn có giấy, chẳng lẽ cậu không biết đằng rút tờ khác ra dùng à?”
Vì quá sợ hãi, cho nên mới trở nên hoảng loạn.
Giang Sùng Châu lại rút hai tờ khăn giấy đưa cho Đan Mạt. Nước mắt dính trên mặt Đan Mạt vẫn chưa khô, nhưng bây giờ khóc cậu cũng chẳng dám khóc.
Cậu cố nén nỗi đau đớn trong lòng, lấy khăn giấy lau mặt mình cho sạch sẽ
Đan Mạt nhớ đến trước đây Giang Sùng Châu từng bảo cậu rằng cười nhiều lên, khoé miệng lấy lòng cong lên.
Sắc mặt của Giang Sùng Châu vẫn không tốt hơn, trầm mặt nói: “Bây giờ tự cậu còn sức ăn cháo không? Đợi lát nữa rảnh rỗi không có việc gì thì lấy mấy cái đĩa CD này ra xem.”
Giang Sùng Châu lấy đĩa CD đã chuẩn bị sẵn trong ngăn kéo. Tất cả đều là do Trương Vân Thích mang đến cho anh, đủ các thể loại. Trước đây anh từng xem thử một cái, không có mấy hứng thú. Anh luôn cảm thấy rằng vai 0 trong đó không có làn da trắng nõn như Đan Mạt, eo cũng không nhỏ bằng Đan Mạt.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.
Đan Mạt không biết mấy đĩa CD đó là cái gì, chỉ nghĩ rằng Giang Sùng Châu tìm tài liệu học tập cho cậu.
Từ tối hôm qua đến giờ chưa uống một giọt nước, bụng Đan Mạt đã trống rỗng từ lâu. Sau khi xé toạc lớp vỏ giả nhân giả nghĩa bên ngoài, Giang Sùng Châu cũng lười phí sức để ý đến cậu.
Cơ thể Đan Mạt run rẩy bò từ sàn nhà lên, chống khuỷu tay lên mặt đất nhưng mất một lúc lâu vẫn không có sức. Cậu không muốn để A Châu nghĩ rằng mình là một tên phế vật, vì thế dùng hết sức bình sinh ép cơ thể mình chậm chạp đứng lên.
Hai chân cậu đều run bần bật. Tối hôm qua Giang Sùng Châu không có chút thương hoa tiếc học nào, chỉ lo trút giận của bản thân, lật cơ thể cậu tới lui như đang đùa bỡn một con thú bông.
Đan Mạt bưng cháo chén, cái miệng nhỏ nhắn húp từng ngụm nhỏ cháo trong bát.
Giang Sùng Châu thầm trào phúng một câu, người này đúng thật là rất dễ nuôi. ( truyện trên app T𝕪T )
Số tiền đêm hôm qua anh ném cho Đan Mạt đã được dì dọn vệ sinh tới quét dọn buổi sáng nhặt nhạnh đưa lại cho anh. Chờ Đan Mạt ăn cháo xong, Giang Sùng Châu đưa xấp tiền kia cho Đan Mạt: “Tôi nói rồi, tôi sẽ cho em nhiều tiền hơn.”
“...” Đan Mạt vẫn ngu ngơ không rõ, số tiền này Giang Sùng Châu đưa cho cậu là có ý gì: “Cậu có thể sống ở đâu là được rồi.”
Giang Sùng Châu mỉm cười: “Cậu ra ngoài bán không phải vì tiền thì còn có thể là vì cái gì?”
“...” Đan Mạt thoáng sửng sốt.
Giang Sùng Châu thật sự không nhìn vừa mắt nổi dáng vẻ đáng thương ngụy tạo của cậu, châm chọc nói: “Sao nào? Chê tôi cho cậu không đủ nhiều?”
“... Không… Không phải.”
Chỉ là đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào. Vốn dĩ bản thân cậu cũng ti tiện đến bụi bặm, cũng đúng là vì tên quản lý đưa thêm cho mẹ cậu năm mươi ngàn tệ nên cậu mới bị đưa vào hộp để phục vụ đời sống tình dục kì lạ của đám đàn ông đó.
“Giá trị của tự bản thân em nên biết rõ, kỹ thuật quá tệ, thậm chí không bằng cả những người đã bồi rượu thiếu gia ở Gia Dạ. Làm người không thể quá tham lam.” Giang Sùng Châu nhét tiền vào trong tay cậu.
… Là cậu quá tham lam sao?
Đống tiền giấy màu đỏ trong tay cậu như khối sắt nóng bỏng, đốt cháy da thịt cậu, đồng thời cũng đốt trụi ánh sáng le lói trong thế giới của cậu, đốt chúng cháy thành tro.
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy bé yêu thích chương này có thể hoạt động sôi nổi hơn, nếu hoạt động sôi nổi hơn nói không chừng có thể bất ngờ cập nhật nhiều hơn. Tôi cảm thấy mức độ hoạt động hiện tại chưa cao lắm T_T
Buổi sáng hôm nay cũng vui vẻ bình an nhé.