Có lẽ là để đáp lại câu người nghèo khó sống, dù sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy nhưng đến chiều cơn sốt mới dịu đi đôi chút.

Giang Sùng Châu không đưa Đan Mạt đi bệnh viện. Dù sao những vết thương đậm có nhạt có trên người của người này sẽ không biến mất trong một sớm một chiều, đưa tới bệnh viện người khác sẽ dễ dàng tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra. Bình thường anh vẫn hay để ý, nếu để chuyện anh dây dưa với gái điếm mà ai cũng có thể làm chồng thì thật sự rất mất mặt.

Trong lòng anh vốn đang suy nghĩ nên làm thế nào để xử lý Đan Mạt. Mùi vị tối qua cũng không phải là quá tệ, cơ thể mảnh khảnh trắng tinh hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, mặc sức anh in dấu vết thuộc về bản thân lên cơ thể đó. Chàng trai dưới thân anh nức nở, dường như lại đang kích thích, khơi dậy sự khát máu trong cơ thể anh, quá trình đó thậm chí được coi như là dư vị.

Trương Vân Thích ở lại một lúc, cảm thấy nhàm chán nên rời đi. Trước khi đi anh ta nhấn mạnh khi nào anh chơi chán rồi thì đưa Đan Mạt đến cho mình chơi thử.

Không cần phải vì một nhân vật không đáng chú ý này mà phá hỏng mối quan hệ của bọn họ.

Lúc anh che chở cho Đan Mạt, những người đó cũng biết điều nể nang anh một chút. Nhưng nếu không có anh che chở, Đan Mạt chỉ là con cá đặt trên thớt chờ người xâu xé, ai cũng muốn tới nếm thử.

Giang Sùng Châu không phải là người tốt đẹp gì, chỉ là lần đầu tiên thấy Đan Mạt, ánh mắt hèn mọn thấp kém của đối phương là điều mà kẻ kiêu ngạo như anh chưa bao giờ nhìn thấy. Khi ấy cùng lắm anh chỉ cảm thấy Đan Mạt đáng thương mà thôi. Đúng là anh từng nghĩ sẽ giúp Đan Mạt khôi phục lại cuộc sống của người bình thường, cũng từng nói sẽ đưa Đan Mạt tới trường học.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Đan Mạt ở Gia Dạ đã mười tám năm, nếu ra ngoài thì sao? Vẫn không thay đổi được sự thấp kém đã khảm vào trong xương cốt.

Lúc nghĩ như vậy, anh mới có thể xem nhẹ đôi tia sáng mờ nhạt trong mắt Đan Mạt, mới có thể cảm thấy việc anh thờ ơ khi đối phương cầu xin mình là không sai. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Đan Mạt tỉnh lại, cảm giác được bản thân đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mới, đệm chăn ấm áp sạch sẽ thoang thoảng hương thơm dễ ngửi, giống như mùi hương thuộc về mặt trời. Cậu thích mùi hương này. Nó không phải là mùi ẩm mốc trong phòng chứa đồ ẩm thấp, cũng không phải là mùi ô uế trong căn phòng hỗn tạp khói thuốc lá, rượu và mồ hôi. Trong vài phút ngắn ngủi, cậu vẫn đắm chìm trong ký ức đêm qua.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Chưa bao giờ cậu được ngủ trên chiếc giường thoải mái như vậy, cũng chưa bao giờ có phòng riêng cho mình, chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác cứ kéo tấm rèm ra là có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời ấm áp nhảy nhót trên mặt.

Giang Sùng Châu cho cậu biết, sống không phải chỉ để ăn một bữa cơm no.

Thấy cậu tỉnh lại, Giang Sùng Châu bưng tới cho cậu một bát cháo.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Giang Sùng Châu liền dọn ra ngoài sống một mình. Căn nhà này là quà sinh nhật hai mươi tuổi mà Giang Minh Văn tặng anh. Anh sẽ gọi người giúp việc tới dọn dẹp theo định kỳ.

Nghĩ đến ngày hôm qua cậu đi tìm Lâm Lộ học bổ túc đã ghi chép rất nhiều, cậu vô thức cúi đầu tìm kiếm một hồi, hỏi: “A Châu… Anh có thấy cuốn vở của tôi không?”

Giang Sùng Châu đặt bát cháo nóng lên trên bàn, khuôn mặt anh tuấn hơi nhăn lại: “Cuốn vở nào?”

“... Bìa bên ngoài màu xanh dương, bên trong kẹp một tấm thẻ kẹp sách, có lẽ tôi đã để nó ở trong phòng khách.”

Dứt lời, cậu lập tức đứng dậy, muốn đi tìm cuốn vở, nhưng chưa kịp xuống giường đã lảo đảo ngã uỵch một cái trên mặt đất, toàn thân đau nhức không thôi.

Giang Sùng Châu có chút ấn tượng về cuốn vở đó. Chiều nay khi tới đây dọn dẹp, dì dọn vệ sinh đã hỏi anh còn cần cuốn vở dính nước trà nữa hay không, anh không suy nghĩ đã nói dì dọn vệ sinh dọn cuốn vở đó đi rồi.

Anh nói: “Bẩn hết rồi, cậu còn giữ lại làm gì?”

“...”

Anh cảm nhận được cơ thể Đan Mạt khẽ run lên bèn quỳ xuống dùng tay xoa lưng đối phương, ân cần nói: “Ngày mai tôi sẽ mua hết sách cậu muốn đọc. Cậu ở nhà cũng nhớ học hành chăm chỉ.”

Đan Mạt ngơ ngác ngẩng đầu nhìn dáng vẻ dịu dàng giống như trước kia của đối phương. Thế nhưng cậu vẫn có cảm giác có chỗ nào đó khang khác.

Cậu từ từ nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua, biết chắc rằng đó không phải là một cơn ác mộng, nhưng cậu vẫn không muốn tin đó là sự thật.

“A Châu… Vậy, khi nào tôi có thể tới trường?” Đan Mạt hỏi.

Giang Sùng Châu lập tức trầm mặt, giọng điệu cũng như trả lời cho có lệ: “Trường trung học số một quản lí nghiêm khắc như vậy, không phải cứ muốn vào là vào. Huống hồ cậu còn không cả học tiểu học, học bạ cũng không có, tôi biết phải giúp cậu như thế nào đây?”

“...”

“Học sinh ở trong đó đều được nhận vào thông qua các kênh thông thường là các kỳ thi, mặt chữ cậu còn chả biết hết, không có khả năng thi đỗ.”

“...”

Trước đây… Giang Sùng Châu không nói với cậu như vậy.

Tim cậu như có tảng đá đè lên, việc hít thở cũng trở nên khó khăn, hốc mắt không kiềm được đỏ lên. Cậu níu cánh tay của Giang Sùng Châu, run rẩy nói: “Chỉ cần được đi học thôi… Tôi học ở bất cứ trường nào cũng được… Làm ơn… Anh… Làm ơn…”

Chút nhẫn nại cuối cùng của Giang Sùng Châu đã cạn kiệt: “Cậu là một tên đi bán thân thì cần dạy dỗ nhiều đến đâu?”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bản cập nhật dài hơn đã lên sàn.

Đã có hơn ba mươi bình luận, buổi tối sẽ có bản cập nhật dài hơn, để cho các Bảo Bảo năng động hơn nhé!

Hôm nay cũng vậy, chào buổi sáng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play