Giang Sùng Châu nhắn tin hỏi cậu đang ở đâu.
Đan Mạt vội vàng chạy về nhà, cậu nhớ mang máng lần trước Giang Sùng Châu lái xe đưa cậu từ biệt thự đến nơi này mất khoảng hơn một giờ. Cậu sợ bị Giang Sùng Châu phát hiện mình chạy ra ngoài, nhắn tin trả lời Giang Sùng Châu rằng mình đang ở nhà.
Bình thường đi từ quán trà sữa về mất hơn mười phút, nhưng hôm nay Đan Mạt bước nhanh hơn, chưa đầy năm phút đã đến tầng dưới. Chung cư kiểu cũ này không có thang máy, cậu cố gắng chạy một mạch lên tầng ba, điện thoại không có tin nhắn trả lời lại nên cậu cho rằng người đàn ông kia chỉ rảnh rỗi hỏi thăm cậu một tiếng thôi. Trong lòng cậu thở ra một hơi, lấy chìa khoá trong túi ra, đang định mở cửa, chìa khoá vừa tra vào lỗ thì cửa đã bị đẩy ra.
Cậu nhớ rõ ràng trước khi đi mình đã khoá cửa rồi… Khoá cửa rất chặt.
Ngón tay cậu không kiềm được run rẩy, động tác trong nháy mắt cũng trở nên trì độn.
Cậu không dám mở cửa ra nữa, cũng không dám bước thêm một bước về phía trước nữa.
Mãi đến khi cửa căn hộ bị người mở ra từ bên trong, người đàn ông với sắc mặt lạnh lùng, trông như trời đông giá rét của tháng mười hai khiến người ta rùng mình một cái.
Giang Sùng Châu hỏi: “Cậu bảo cậu ở nhà cơ mà?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play