Một ngày sau Đan Mạt mới đến quán trà sữa làm việc. Tư thế đi lại của cậu có vẻ gì đó không hợp lý lắm, đứng gần như cả ngày không chịu ngồi xuống.
Ngày hôm qua Trâu Hoạ có lòng chuẩn bị cơm hộp cho cậu, quán trà sữa có lò vi sóng, nhưng Trâu Hoạ đợi cả ngày cũng không thấy Đan Mạt đến. Vì vậy cô giận Đan Mạt, cả ngày hôm nay đều không nói chuyện với cậu.
Vậy mà đối phương lại không nhìn ra cô đang giận cậu.
Trong quán vãn khách hơn một ít, Trâu Hoạ thấy cậu vẫn đứng trước quầy chờ, rốt cuộc không nhịn nổi mở miệng nói: “... Cậu, sao ngày hôm qua cậu không tới, cũng không báo trước cho tôi một tiếng?”
Tuy rằng tính cách của Trâu Hoạ rộng rãi, nhưng da mặt lại rất mỏng, khó có dịp dũng cảm nói rằng sẽ mang cơm hộp cho Đan Mạt. Sáng sớm tinh mơ cô đã đi chợ để mua đồ ăn, còn rất để tâm trang trí đồ ăn trong hộp cơm vô cùng tinh xảo đẹp mắt, thậm chí tưởng tượng cả ra dáng vẻ ngạc nhiên vui mừng của Đan Mạt khi thấy nó, vậy mà ngày hôm qua Đan Mạt lại không thèm tới.
Sắc mặt Đan Mạt trắng bệch. Cậu quay đầu lại, thấy đôi mắt bất mãn của cô gái, giọng nói cũng mang theo vẻ yếu ớt vô lực: “Xin lỗi, ngày hôm qua… bị ốm.”
Nghe thấy cậu giải thích, Trâu Hoạ mới bất mãn hừ một tiếng trong miệng: “Hôm nay tới đây cũng không nói cho tôi biết. Tôi không đi tìm cậu nói chuyện, cậu cũng không tìm tôi nói một câu à?”
Đan Mạt ngay cả việc giao tiếp với người chủ động bắt chuyện với cậu còn khó khăn chứ đừng nói đến việc chủ động đi tìm Trâu Hoạ nói chuyện.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT