Nghe được hai chữ này, chính bản thân Giang Sùng Châu cũng không nhận ra sự thỏa mãn tràn ngập trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, Đan Mạt ít nói hơn rất nhiều, thấy anh cũng chỉ sợ hãi gọi anh một tiếng “anh”, vô hình trung đã kéo khoảng cách giữa hai người ra thật xa.
Thấy dáng vẻ đáng thương của Đan Mạt, trong lúc nhất thời, Giang Sùng Châu lại như biến thành người đàn ông như ánh mặt trời ấm áp trước kia. Anh dịu dàng nói với cậu: “Tôi mang bữa tối đến cho cậu, bây giờ cậu qua đó ăn một chút lót bụng đi.”
Dường như anh đã quên rằng, những thứ đó đều là thức ăn anh đưa cho Thư Ninh buổi sáng trước, là thức ăn thừa bọn họ để lại.
Ánh mắt Đan Mạt tan chảy, tầm mắt cũng không dừng trên người anh, giống như cậu đang nhìn vào không khí, miệng lẩm bẩm gọi một tiếng: “A Châu… Tôi… tôi rất nhớ anh…”
“Tôi ở đây rồi.” Giang Sùng Châu đáp.
Giọng nói của Đan Mạt nghẹn ngào đi trông thấy, rõ ràng toàn thân đều lạnh đến thấu xương nhưng hốc mắt lại đỏ ửng.
“A Châu…”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT