Giang Sùng Châu đợi ở bên ngoài một lúc, phát hiện Đan Mạt vẫn chưa ra ngoài, vừa định mở cửa thì cánh cửa đã mở ra từ bên trong. 

Đan Mạt mặc bộ đồ Giang Sùng Châu đã ném cho cậu, mặc dù nó dày hơn bộ quần áo trước đó một chút, nhưng cả người cậu vẫn hơi run lên.

Giang Sùng Châu đi đến gần là đã có thể cảm nhận được hơi lạnh phả ra từ trên người của cậu, anh cau mày lại hỏi: “Sao lại lạnh thế này, cậu không biết đường mà mở nước ấm sao?”

“... Quên, quên rồi.”

Nếu đối phương là Thư Ninh, e rằng lúc này Giang Sùng Châu đã cuống quýt chạy đi lấy lò sưởi tới để sưởi ấm toàn thân cho đối phương rồi, sau đó còn dẫn đối phương đi bệnh viện khám, tránh phải bị bệnh gì đó.

Nhưng người ở trước mặt lại là Đan Mạt, vốn dĩ chỉ là một người thấp hèn như một hạt bụi, phải nhờ có anh, mới có thể sống được vài ngày như người bình thường.

Giang Sùng Châu hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ quan tâm nhiều đến đối phương, chỉ nói: “Lần sau lúc tôi tìm tới cậu, cậu đừng có mà quên nữa, cả người lạnh như khối băng thì ai dám đụng vô cậu?”

“...” Nghe thấy những gì người đàn ông nói, cậu cũng chỉ gật đầu theo bản năng.

Cơ thể cậu giống như rơi xuống hầm băng, bàn chân giẫm trên mặt đất cũng tạo ra cảm giác không chân thật.

Ban đầu, Giang Sùng Châu định chở Đan Mạt ra thẳng vùng ngoại ô phía đông, nhưng đi được nửa đường thì Trương Vân Thích gửi cho anh một tin nhắn hẹn gặp mặt, nói là hai ngày trước có hẹn ăn tối với ông chủ của Hoa Thịnh, đúng lúc có nhắc đến anh, nên muốn mời anh tới đó một chuyến.

Giang Sùng Châu mới lên tiếp quản công ty không được bao lâu, Giang Minh Văn vẫn chưa giao cho anh quyền lực thật sự, vẫn luôn muốn anh học hỏi nhiều kinh nghiệm hơn.

Quen thêm nhiều bạn bè không phải là chuyện xấu, Giang Sùng Châu trả lời ‘Được’ rồi dẫn theo Đan Mạt cùng đi đến đó.

Thực ra có rất nhiều người dẫn theo bạn đời đến tiệc rượu, chỉ là nếu thực sự thích người đó thì sao có thể dẫn đến mấy dịp như thế này, có địa vị và tiền bạc, đương nhiên sẽ không thể thiếu những người muốn ở bên cạnh. Giang Sùng Châu đậu xe xong, quay lại nhìn Đan Mạt, lông mày của chàng trai đen nhánh, vẻ bề ngoài đẹp đẽ này của cậu được di truyền từ mẹ, bởi vì quanh năm chỉ ở trong nhà nên da cậu trắng nõn, thậm chí làn da này của cậu còn đẹp hơn rất nhiều người phụ nữ khác.

Cái vẻ ngoài này dẫn đi ra ngoài cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả.

Giang Sùng Châu dẫn Đan Mạt đi cùng, Trương Vân Thích vừa nhìn thấy anh đã vội vàng chạy ra chào hỏi anh.

Rất ít khi Đan Mạt được dẫn đến những nơi náo nhiệt như này, cậu không quen biết nhiều người đang ngồi trong phòng riêng, cậu đứng yên ở méo cửa không dám cử động, ngồi ở bên cạnh Trương Vân Thích là một cậu bé có vẻ ngoài rất xinh đẹp và thanh tú, cậu ta vừa mới ngồi lên đùi của Trương Vân Thích.

Khi Đan Mạt đi theo Giang Sùng Châu đến gặp bạn bè vào những lần trước, Giang Sùng Châu đều sẽ nói trước mọi người rằng đừng hù cậu sợ, suốt quá trình cậu chỉ lẽo đẽo theo sau Giang Sùng Châu, biến người đàn ông trở thành người duy nhất  mình có thể thân thiết trong tình huống này.

Mọi người ngồi trên bàn đều nhìn sang, thấy cậu không nhúc nhích, Giang Sùng Châu khó chịu nói: “Còn đứng đó làm gì?”

Đan Mạt có hơi sợ nơi này, đã thế còn phải đối mặt với những ánh mắt dò xét mờ ám của một vài người. Trương Vân Thích đứng dậy đi về phía trước, mỉm cười nói: “A Châu, đừng làm cậu ấy sợ.”- Ứng dụng ㄒYㄒ

Nghe thấy Trương Vân Thích nói, vẻ mặt Giang Sùng Châu lạnh lùng hơn, Đan Mạt vậy mà hay thật, còn được những người xung quanh lên tiếng nói giúp nữa chứ.

Anh lập tức kéo người vào trong phòng riêng, Đan Mạt không đứng vững nên không cẩn thận va vào cạnh ghế, khiến đầu gối đau nhức.

Trương Vân Thích trở lại chỗ ngồi của mình, giới thiệu Giang Sùng Châu cho một vài người để làm quen.

Chàng trai ngồi ở bên cạnh Trương Vân Thích nũng nịu hỏi: “Anh Trương à... Anh sẽ không có mới nới cũ nhanh như vậy đâu có phải hông?”

Khóe môi Trương Vân Thích cong lên nở thành nụ cười, anh ta liếc sang Đan Mạt bằng ánh mắt sắc bén như chim ưng rồi nói: “Sao có thể chứ, cậu không biết anh thích ai sao?”

Nhưng trên thực tế, đã có vài người đàn ông trong phòng riêng để mắt đến Đan Mạt rồi.

Dù sao thì thời buổi này, có rất nhiều người giả vờ trong sáng. Đến các hộp đêm đều sẽ nhìn thấy các cô cậu chủ mặc đồng phục học sinh chơi cùng người khác, nhưng những người như Đan Mạt lại rất hiếm khi được nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ bé đầy hoảng loạn, bơ vơ của cậu khiến cho mọi người cực kỳ muốn đè cậu lên giường nhìn cậu bật khóc.

Có người có ý mời Giang Sùng Châu vài ly rượu, hai người trò chuyện vui vẻ với nhau.

Trò chuyện được một lúc, người đàn ông đó hỏi: “Giám đốc Giang, người ở bên cạnh anh là người yêu của anh sao?”

“Tất nhiên là không rồi.” Giang Sùng Châu trả lời rất dứt khoát.

Nói xong, người đàn ông đó ra hiệu cho chàng trai ngồi bên cạnh mình đi lấy lòng Giang Sùng Châu, ở giữa bọn họ cũng đã có người trao đổi tình nhân với nhau, thực ra chuyện này chẳng có cái gì cả, Dù sao thì mọi người cũng chỉ đang vui vẻ mà thôi.

Giang Sùng Châu không nói gì thêm, tiếp tục nói mấy chuyện tục tĩu cùng những người ngồi trên bàn rượu.

Đan Mạt đang ngẩn người, cũng không biết cách chống cự, thực ra là từ lúc Giang Sùng Châu dẫn cậu ra đi ra ngoài, cậu đã mơ hồ có một dự cảm rồi.

Ngón tay chai sạn của người đàn ông luồn vào trong vạt áo của cậu, vuốt ve vòng eo thon gọn của cậu, cả người Đan Mạt căng cứng, cậu nhìn sang rồi giương mắt nhìn Giang Sùng Châu như thể đang cầu xin, lại nhìn thấy có một cậu bé đang mời rượu Giang Sùng Châu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

Đan Mạt.

Thực ra từ trước đến nay chưa từng có ai thương xót cậu, còn nếu có cũng chỉ là thay đổi nơi buôn bán mà thôi.

Cuối cùng vẫn là Trương Vân Thích lên tiếng, nói với họ rằng nếu có nhu cầu trao đổi thì phải đợi đến khi bữa tiệc kết thúc mới được làm.

Đan Mạt như đứng đống lửa như ngồi đống than, trước khi đến đây cậu đã ăn một tô cháo nên không còn đói bụng nữa, những món ăn ngon trên bàn ăn chẳng là gì trong mắt cậu, suốt cả quá trình cậu chỉ ngồi thẫn thờ trên ghế, trong lúc Giang Sùng Châu đi ra ngoài nghe điện thoại, gã đàn ông ở bên cạnh cậu bước tới.

“Đừng nhìn nữa, tôi mời cậu một ly có được không?” Người đàn ông mỉm cười đầy ẩn ý.

“... Tôi không biết uống rượu.” Giọng nói của Đan Mạt hơi run, cậu hơi sợ khi phải tiếp xúc với người lạ.

“Tôi dạy cậu.”

“...”

Gã đàn ông đó lập tức bưng ly rượu lên môi cậu, trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của những người ở xung quanh dường như đều tập trung vào họ, cuối cùng thì cuộc sống buồn chán tẻ nhạt này cũng thật sự thiếu mất những niềm vui như thế này.. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Tôi... tôi không biết uống rượu.” Đan Mạt máy móc lặp lại, khi một người đang trên bờ vực tuyệt vọng, sẽ coi người đã làm tổn thương mình trước đây là người thân thuộc nhất theo bản năng, Giang Sùng Châu đã đi ra ngoài, lại không quá quen thuộc với những người ở trong phòng riêng, như thể chỉ vài giây sau, cậu sẽ bị người ta ‘ăn’ sạch.

Có người khuyên: “Cậu cho Giám đốc Vương chút mặt mũi và uống ly rượu này đi.”

“Cậu đã đến đây rồi thì không thể không uống giọt rượu nào được.”

Nghe thấy mọi người nói, gã đàn ông đó càng không nể nang gì nữa, như muốn dùng ly rượu cạy môi cậu ra. Đan Mạt đưa tay đẩy, rượu đổ hết lên người người đàn ông đó, khiến cả người ông ta nồng nặc mùi rượu.

Giang Sùng Châu nghe điện thoại xong rồi đi vào, nhìn thấy cảnh này vẻ mặt của anh trở nên lạnh lùng hơn.

Bị mất mặt trước nhiều người như vậy khiến gã đàn ông này không vui, nhưng vì đang ở trước mặt Giang Sùng Châu nên ông ta đè nén vẻ không hài lòng lại: “Giám đốc Giang, anh dạy dỗ người của mình không tốt tí nào.”

“Sẽ dạy dỗ lại tốt hơn.” Giang Sùng Châu nói.

Giang Sùng Châu cầm ly rượu đưa đến trước mặt Đan Mạt, thấy Đan Mạt vẫn không có phản ứng gì, lập tức bóp cằm đổ hết rượu vào trong.

Tác giả có lời muốn nói:

Giang  《bị bắt lại đây》  Sùng Châu: “Người này không phải tôi, tôi không quen biết anh ta.

Hãy tích cực lưu vịt lại nào! Yêu cầu mọi thứ!! Tác giả hèn mọn online tìm yêu thương - ing...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play