Dù cho bình thường Đan Mạt có chậm chạp đến mức nào đi nữa, cậu vẫn có thể nghe ra được người ở bên kia đầu dây và Giang Sùng Châu có quan hệ gì....
Thực ra thì lần trước Giang Sùng Châu đã dẫn Thư Ninh về nhà rồi, cậu cũng đã mơ hồ nhận ra mỗi khi Giang Sùng Châu ở bên cạnh cậu, anh luôn luôn cau mày bày ra dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, và chỉ khi đối mặt với Thư Ninh,... Vẻ mặt của người đàn ông đó mới trở nên dịu dàng, ấm áp như nắng ấm tháng sáu.
Mà hiện tại khi trả lời điện thoại anh cũng như thế. Giang Sùng Châu đang ở bên cạnh người khác, vậy, cậu là cái gì đây?
Đan Mạt đứng chết lặng tại chỗ, cả người cậu dính đầy cháo nhớp nháp đã đổ ra lúc Giang Sùng Châu ép cậu ăn cháo, người đàn ông đó đi ra hành lang để nghe điện thoại, anh và cậu chỉ cách nhau có một cánh cửa.
Thư Ninh hỏi: “Hồi nãy là tiếng gì vậy?”
Giang Sùng Châu cười nói: “Làm gì có tiếng nào đâu, có thể cậu nghe nhầm rồi đó.”
Giang Sùng Châu đã nói với Thư Ninh từ lâu rằng anh sẽ cho Đan Mạt đến trường học, bình thường vào những lúc này hẳn là Đan Mạt đang đi học trong trường.
Có vẻ như Thư Ninh đã do dự hai giây, tỏ vẻ lo lắng hỏi thăm: “Dạo này cậu ấy thế nào rồi, đã có thể thích nghi với trường học chưa?”
Thích nghi? Nhớ đến bài kiểm tra Đan Mạt đã làm vào hôm qua, cả buổi trời mà chỉ làm được vài câu hỏi trắc nghiệm với điền vào ô trống, chữ viết cũng cực kỳ xấu, làm được mười đề mục sai hết phân nửa, trên mặt anh lộ ra chút vẻ mỉa mai: “Cậu ta ấy, ngay từ đầu đã không thể học tập được rồi, suy cho cùng thì cậu ta cũng làm việc đó, không thể trông đợi quá nhiều vào cậu ta được.”
“Anh đừng nói thế với cậu ấy.”
“Được rồi, nghe theo cậu.” Thư Ninh thật sự quan tâm đến Đan Mạt, lúc này trong lòng Giang Sùng Châu lại có chút áy náy vì đã ‘chơi’ Đan Mạt, chỉ là cái cảm giác tội lỗi đó không hề liên quan đến Đan Mạt, mà là vì bản thân anh đang theo đuổi Thư Ninh, nhưng lại có mối quan hệ không rõ ràng với Đan Mạt, cảm giác này không tốt cho lắm.- Ứng dụng ㄒYㄒ
Nhưng hồi còn là sinh viên năm ba anh đã từng tỏ tình với Thư Ninh, hiện tại đã là sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp rồi, thái độ Thư Ninh dành cho anh vẫn rất mơ hồ không rõ, không thẳng thắn từ chối anh và cũng chưa từng đồng ý hẹn hò với anh.
Giang Sùng Châu nghĩ rằng đến khi Thư Ninh và anh hoàn toàn xác định mối quan hệ, anh sẽ đuổi Đan Mạt đi, chuyện này chẳng có gì to tát cả, suy cho cùng, đối với anh Đan Mạt cũng chỉ là một công cụ dùng để trút giận, cũng không có trộn lẫn bất kỳ cảm xúc dư thừa nào hết.
Chỉ có tính toán như thế anh mới cảm thấy yên tâm thoải mái được.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Thư Ninh xong, có vẻ tâm trạng cũng tốt hơn một chút, dù sao cũng đã thích người ta lâu như vậy, nếu có thể xác định quan hệ rồi ở chung với nhau mỗi ngày sẽ tuyệt biết bao.
Anh bước vào phòng ngủ của Đan Mạt, thấy đối phương vẫn ở trong hoàn cảnh bẩn thỉu, nụ cười trên mặt anh chợt cứng đờ: “Cậu đang làm cái quái gì vậy, từ nãy đến giờ cậu cũng không biết lau sạch sàn nhà nữa sao?”
“...” Đan Mạt hơi cụp mắt xuống, nhìn vào sàn nhà bằng gỗ màu nâu sẫm, những ngón tay nhợt nhạt đặt ở trên đầu gối thỉnh thoảng lại siết chặt cổ tay áo ngủ, nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cậu từ từ ngẩng khuôn mặt gầy gò nhỏ nhắn của mình lên, hàng mi ướt đẫm nước mắt, đôi môi tái nhợt như không còn một giọt máu.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu, hiếm khi Giang Sùng Châu thấy mềm lòng, nói: “Quên đi, lát nữa tôi gọi dì qua dọn dẹp.”
Cậu căng thẳng siết chặt ống tay áo, nói nhỏ: “... Anh... có đang quen với ai không?”
“Làm sao, cậu đang chất vấn tôi à?” Giang Sùng Châu cười mỉa.
“...” Cậu chỉ chợt nhớ đến những gì người đàn ông này đã đề cập với cậu trước đây.
Trong hoàn cảnh bình thường, chỉ có những cặp đôi đã xác nhận quan hệ mới sinh ra các hành động thân mật, ở trong tình huống làm chuyện đó với người khác mà chưa xác định quan hệ, sẽ khiến người kia cảm thấy không được yêu và bị khinh thường.
Đan Mạt biết rất rõ, với khoảng cách giữa mình và Giang Sùng Châu, hai người không thể là một cặp được, chỉ là trước đây cậu vẫn có thể lừa mình dối người mà tự an ủi bản thân mình.
Giang Sùng Châu xuất sắc như thế, từ đầu đến cuối vẫn luôn là ánh sáng chói lòa mà cậu thầm ngưỡng mộ, cậu cố gắng trốn chạy khỏi quá khứ, cố gắng biến mình thành một người bình thường, để khoảng cách giữa mình đến đối phương không còn xa như thế.
Người đàn ông nói thêm: “Tôi đã bỏ tiền ra mua cậu về rồi bỏ mặc đó không sử dụng lâu như thế, là đã hết lòng giúp đỡ rồi, nên là, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng tôi nên nâng niu cậu như ‘cậu chủ’ à?
“...”
Cậu chưa bao giờ nghĩ như thế... Đúng là cậu biết rằng Giang Sùng Châu đối xử với cậu rất tốt, cho nên mới cẩn thận từng li từng tí để lấy lòng đối phương, khiến cho bản thân mình có vẻ không còn vô dụng như thế nữa, cậu chưa từng vào bếp, cũng không biết gấp quần áo hay làm việc nhà, tất cả chúng đều là do cậu tự cầm điện thoại học từng chút một sau khi đến nơi này với Giang Sùng Châu.
“Tôi... chúng ta...” Đan Mạt ấp a ấp úng, thậm chí còn không thể nói ra một câu nguyên vẹn.
Người đàn ogn6 ngồi xổm xuống, gương mặt đẹp trai ấy vẫn giống với dáng vẻ trong ký ức của cậu, đôi mắt sâu thẳm ấy xen lẫn một chút mỉa mai, những câu nói phát ra từ miệng anh như những con dao sắc nhọn đâm thẳng vào lòng người.
“Hồi ở Gia Dạ cậu đã ngủ chung với khá nhiều người rồi có đúng không? Lúc tôi nhìn thấy cậu, chẳng phải cậu cũng đang ngủ chung với bốn năm gã đàn ông hay sao? Cậu nên mừng vì cậu không mắc mấy căn bệnh ghê tởm đó đi, nếu không thì tôi cũng chẳng thèm đụng vào cậu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“...”
“Nếu tôi không cứu cậu ra, không chừng cậu đã bị người ta chơi hỏng từ lâu rồi.”
“...”
“Hiện tại cậu đang nợ tôi, nên tôi có thể làm bất kỳ thứ gì với cậu, hiểu chưa?”
“...”
Đầu có Đan Mạt rối bời, hai giọng nói khác nhau đó đang xung đột, khiến cậu không biết cái nào đúng, cũng không biết cài nào sai.
Trông cậu có vẻ ngốc nghếch, nhưng khi nghe thấy những câu nói của người đàn ông, cậu vẫn cảm thấy buồn bã.
Giang Sùng Châu cách cậu còn chưa tới mười centimet, rõ ràng cách đây không lâu anh vẫn lả người thân thiết nhất, nhưng mà hiện tại cậu còn không dám khóc lóc trước mặt người đàn ông, chỉ có thể nuốt hết tất cả những bi thương vào trong bụng.
Hôm nay Giang Sùng Châu đã từ công ty về nhà sớm hơn một tiếng, đi đi lại lại làm lỡ mất một chút thời gian, nhìn thấy trời sắp tối, anh nóng lòng thúc giục Đan Mạt tắm táp sạch sẽ và thay một bộ đồ mới.
Động tác của Đan Mạt rất chậm, mỗi bước đều giống như đang đi trên lưỡi dao, cậu thay dép lê và đứng trong phòng tắm, nhưng vẫn chưa cởi quần áo mà đã mở vòi hoa sen, dòng nước lạnh buốt, trước kia người đàn ông đã dạy cậu vặn vòi qua bên phải đề mở nước ấm, nhưng đầu óc trống rỗng này của cậu không phản ứng lại được bao nhiêu, làn da vốn vẫn còn chút hơi ấm bị nước chảy qua bắt đầu lạnh đi.
Hai ngày trước là đầu mùa đông, không khí lạnh lẽo ẩm ướt như đang xuyên thấu vào trong xương tủy, làn da của chàng trai trắng theo kiểu bệnh tật, trừ nó ra còn có những dấu vết tình dục trải rộng khắp cơ thể, nó chỉ mờ đi một chút là sẽ bị một cái mới đè lên trên.
Đan Mạt thật sự rất sợ lạnh. Ngày xưa mỗi khi mùa đông đến, cậu sẽ nằm cuộn tròn trên giường và quấn chặt mình lại bên trong chiếc chăn bông mốc meo, mặc dù nó có mùi hôi rất khó chịu, nhưng so với cái lạnh cắt da cắt thịt, cậu vẫn có thể chịu đựng được.
Hiện tại cả người cậu đều thẫn thờ, rõ ràng làn da ngâm trong nước lạnh đã chuyển sang xanh nhưng cậu vẫn chưa cảm nhận được bao nhiêu, một lúc lâu sau, cậu mới từ từ cởi chiếc áo ngủ ướt sũng ra.
Có lẽ thứ nguội lạnh không chỉ là thể xác, mà còn là trái tim đầy vết sẹo bị mọi người giày xéo bằng đủ mọi cách.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Sùng Châu: Tôi cho rằng mình có thể cứu giúp một chút...
Thiên thần nhỏ: Ha ha...
…
Sau này thời gian cập nhật sẽ vào tầm tám giờ tối, nếu các bé cưng thích bài này thì nhớ lưu vịt lại nhé! Tôi đã theo dõi liên tục, ngày nào cũng có những bong bóng nhỏ ngoi lên đây, giúp tôi cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, không bị vướng mắc gì nữa! Đừng bỏ sót bộ sưu tập vịt nhé... π_π
Các bé cưng ngủ ngon nhoa, đợi lát nữa cập nhật lại sau nghen.