Thư Ninh thường không trả lời tin nhắn của anh khi đang làm việc, Giang Sùng Châu gửi thêm một tin nhắn khác cho Trọng Ngôn Khải, yêu cầu anh ta đừng có lúc nào cũng sắp xếp cho Thư Ninh nhiều việc như thế.
Tính tình của Trọng Ngôn Khải rất lạnh lùng, phần lớn những lần gặp gỡ với Giang Sùng Châu đều là do sự hợp tác giữa hai công ty, sau đó mà hai người thường xuyên liên lạc qua lại với nhau hơn.
Hôm nay Giang Sùng Châu về nhà sớm, anh định đưa Đan Mạt đến vùng vùng ngoại ô phía đông, và trong khoảng thời gian này mối quan hệ giữa anh và Thư Ninh đã nóng lên hơn một chút, thứ sáu anh sẽ lại dẫn Thư Ninh về nhà vun đắp tình cảm giữa hai người, cũng sẽ ít bị cản trở hơn.
Giang Sùng Châu đã tính toán rất kỹ càng, ngay từ đầu anh đã không coi đó là người yêu lâu năm, tình cảm mà anh dành cho Thư Ninh đáng lẽ ra phải được kéo dài lâu nhất mới phải.
Về phần Đan Mạt, có lẽ là chưa qua được hai tháng anh đã thấy chán ngấy rồi, Giang Sùng Châu không suy nghĩ quá sâu xa, đến lúc đó ai thích thì cứ lấy ra chơi, anh không thể có bất kỳ mâu thuẫn nào với Trương Vân Thích chỉ vì Đan Mạt được.
Chỉ là Giang Sùng Châu không thể ngờ rằng, con đường lui của anh đã bị chính anh cắt đứt, Kiều Ngạn đã từng nhắc nhở anh nhưng anh lại không thèm để bụng.
Sau khi về đến nhà, anh không nhìn thấy Đan Mạt ở trong phòng khách, trước đây Đan Mạt rất thích ở trong phòng khách đợi anh về, khi nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở bên ngoài cậu sẽ lật đật đứng ở trước cửa, chủ động nhận lấy áo khoác của anh, sau đó cẩn thận giúp anh trao nó lên giá, lúc nhìn thấy trên quần áo có nếp nhăn, cậu sẽ đi lấy bàn ủi rồi giúp anh ủi phẳng cả bộ đồ.
Trong khoảng thời gian đó anh rất ít khi gọi dì đến đây, nhà cửa lúc nào cũng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, lúc anh về đến nhà, trên bàn ăn đã có đầy đủ cơm canh ngon lành được nấu nướng cẩn thận.
Khi đó, có lẽ Đan Mạt muốn người anh nhìn thấy đầu tiên là cậu, đồng thời muốn nhận được sự công nhận của người mà cậu quan tâm nhất.
Giang Sùng Châu nhìn thấy phòng khách trống không, cảm thấy hơi bực bội ở trong lòng.
Anh đi lên lầu rồi đẩy cửa phòng ngủ dành cho khách ra, nhìn thấy tô cháo đặt ở trên bàn, không hề có dấu vết bị người ta đụng vào, chàng trai gầy gò ốm yếu đang thu mình lại ngồi ở trong góc, nghe thấy tiếng mở cửa quá lớn, cậu muộn màng nhận ra rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Cậu chưa ăn sáng sao?” Giang Sùng Châu sốt ruột hỏi.
“...”
Đan Mạt không dám trả lời, cũng không dám lên tiếng, hiện tại cậu đang cực kỳ sợ Giang Sùng Châu, mỗi khi Giang Sùng Châu trở về nhà, thứ chờ đợi cậu chính là một đợt tra tấn mới.
Cậu chỉ khoác lên người một chiếc áo choàng tắm có chất vải mỏng nhẹ, khoảng sau này Giang Sùng Châu không cho cậu mặc những bộ đồ dày dặn khi đang ở nhà nữa, mặc dù nhiệt độ trong phòng rất ấm áp nhưng sàn và tường nhà lại rất lạnh lẽo, trước đây thứ Đan Mạt sợ nhất chính là đói và lạnh, nhưng có lẽ hiện tại cậu đã quá chai sạn để cảm nhận những điều này.- Ứng dụng ㄒYㄒ
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn đi tới trước mặt, Đan Mạt dùng hai tay ôm chặt đầu gối mình lại hơn, từ tối qua đến giờ đầu óc của Đan Mạt rối bời, chỉ cần nhắm mắt lại là bàn tay của người đàn ông này sẽ lại nắm lấy gáy của cậu, ép cậu phải hé miệng ra, thậm chí đến hơi thở cậu cũng rối loạn theo.
Giang Sùng Châu nhìn thấy thái độ của cậu thì phì cười một tiếng: “Tôi đáng sợ đến vậy sao?”
“...” Đan Mạt lắc đầu.
“Vậy cậu đang trốn cái gì?”
“...”
Giang Sùng Châu bưng tô cháo đã nguội lạnh tới trước mặt cậu, nói: “Ăn đi.”
“...” Đan Mạt đã không còn cảm giác thèm ăn nữa, tối hôm qua cậu đã đi tới phòng tắm bên cạnh sửa sạch bên trong, nôn hết axit trong dạ dày ra mà vẫn còn cảm thấy muốn nói.
Như thể bị bẩn từ đầu tới chân, cậu dùng khăn tắm chà xát lên da đến khi chúng bật máu, nhưng vẫn không thể xóa đi những dấu vết còn sót lại trên đó.
Cậu không muốn mở miệng, cũng không muốn ăn nữa.
Tính tình của Giang Sùng Châu khi đối xử với cậu cũng không mấy tốt đẹp, nụ cười giả tạo trên mặt anh tắt dần, vẻ mặt anh ngày càng hung ác nham hiểm khiến người ta giật mình: “Sao, còn dám giận lẫy trước mặt tôi hả? Cậu cho rằng cậu không ăn gì có thể dọa tôi sợ được sao?”
“...” Đôi mắt Đan Mạt đỏ lên, cậu ngẩng đầu lên nhìn Giang Sùng Châu rồi nói: “... A... anh ơi, tôi... tôi muốn ăn nó sau.”
Câu nói này dường như đã chạm trúng vảy ngược của Giang Sùng Châu, sắc mặt Giang Sùng Châu trở nên lạnh lùng, lập tức nắm chặt lấy cằm của Đan Mạt, sau đó đổ hết cháo đã nguội vào trong miệng Đan Mạt, những vệt nước nhớp nháp tràn ra bên ngoài rồi chảy xuống cằm, cháo rơi vãi khắp sàn và dính đầy trên quần áo.
Đan Mạt bị sặc đến mức phải cúi xuống ho sặc sụa, hai chiếc xương cánh bướm xinh đẹp ở sau lưng nhô ra thành hình vòng cung, như thể đang sống sờ sờ lại bị người ta bẻ gãy cánh.
Giang Sùng Châu hỏi cậu: “Giờ cậu tự ăn, hay là đợi tôi đút cậu?”
Cơn ho của Đan Mạt vẫn chưa dừng lại, nhìn thấy người đàn ông đang bước về phía trước từng chút một, cậu vội vàng ngẩng gương mặt tái nhợt lên nói: “... Tôi. Tôi tự ăn được.”
Cậu cầm lấy nửa tô cháo còn sót lại trên tay của Giang Sùng Châu, giống như một con rối bị mất hồn, tê liệt mặc người ta giật dây.
Nước mắt mặn chát hòa vào trong cháo, cái muỗng vừa rơi xuống đất, Đan Mạt đã lập tức lụm lên, không kịp lau chùi hay rửa sạch, trước kia vào những lúc không chịu đựng nổi cậu còn phải đi lục thùng rác, hiện tại chỉ ăn một tô cháo thôi cũng không có gì khó khăn lắm với cậu.
Chỉ là... mới vừa ăn được nửa tô cháo, Đan Mạt lại bắt đầu nôn khan.
Vì sợ người đàn ông này sẽ lại bóp chặt cằm rồi đổ cháo vào miệng, cậu lặng lẽ nức nở, cuối cùng khi ăn xong tô cháo ấy, cả người cậu đã lấm lem.
Giang Sùng Châu lấy cho cậu một bộ đồ, nói: “Lau dọn sàn nhà rồi tắm rửa sạch sẽ, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài.”
“...”
Đan Mạt siết chặt lòng bàn tay lại, Giang Sùng Châu nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu này của cậu, trên mặt lộ ra một chút vẻ ghét bỏ, sau quá quăng quần áo của cậu lên giường.
Trước đây Giang Sùng Châu đã từng dẫn cậu đi gặp những người bạn đó, chỉ là lúc đấy, người đàn ông này đã bảo vệ cậu.
Đan Mạt không biết Giang Sùng Châu sẽ dẫn cậu đi đâu, cậu quỳ gối xuống rồi lết lại gần chân của người đàn ông, giọng nói run lên vì quá sợ hãi: “... Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, đừng... đừng dẫn tôi đi...”
Giang Sùng Châu thấy cậu quá bẩn thỉu, lập tức lùi lại vài bước, nhăn mặt nói: “Đây không phải là chỗ để cậu sống.” ( truyện trên app T𝕪T )
Có lẽ sau một khoảng thời gian nữa Thư Ninh sẽ chuyển vào đây, anh không nỡ để Thư Ninh phải chịu ấm ức.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh, Giang Sùng Châu lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là Thư Ninh, lập tức bấm nút trả lời.
Nghe được giọng nói của Thư Ninh, sắc mặt của người đàn ông mới dịu đi đôi chút, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Tan ca như bình thường cũng tốt mà, vả lại thường xuyên tăng ca cũng không tốt cho sức khỏe, mấy ngày trước cậu vừa bị cảm xong, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn một chút mới được.”
Thư Ninh ở đầu dây bên kia nói: “Nếu như nghỉ ngơi mà tôi mất việc luôn thì phải làm sao đây?”
“Vậy thì cứ đến công ty của tôi, ngày nào cũng ở bên cạnh tôi là được, tôi sẽ trả lương cho cậu.” Giang Sùng Châu nói.
“Ngày nào cũng ở bên cậu không được gọi là công việc đàng hoàng.”
Khóe môi Giang Sùng Châu hơi cong lên: “Hai ta đã là người yêu rồi, cớ gì lại phải rõ ràng đến thế? Đến lúc đó, cái gì của tôi cũng là của cậu thôi.”
Trong không khí vang lên âm thanh lanh lảnh, Đan Mạt vô tình đụng trúng cái tô sành ở trên mặt đất.
Giang Sùng Châu giận tím mặt nhìn qua Đan Mạt, như thể chỉ nhìn thấy đối phương thôi cũng đã cảm thấy chướng mắt, sau đó đi ra ngoài nói chuyện tiếp với Thư Ninh.
Tác giả có lời muốn nói:
Đã cập nhật xong! Hãy lưu lại và bình luận sôi nổi lên!
Càng nhiều người đọc truyện của tôi, tôi sẽ càng nhiệt huyết hơn... Dù có bế tắc đến đâu cũng có thể duy trì trạng thái này, mỗi khi đọc đoạn văn này xong lại thấy chán nản bơ phờ, trạng thái này thật sự chẳng tốt tí nào, tôi sẽ cố gắng hết sức để điều chỉnh nó.
Cảm ơn các bé cưng đã yêu thích tôi suốt chặng đường này, hôm nay tôi muốn nói: Chào buổi chiều.