Giang Sùng Châu hỏi: “Cậu tính kiếm công việc gì?”

Đan Mạt không để ý vẻ u ám trên gương mặt người đàn ông, hơi cụp mi mắt xuống thì thầm: “... Tôi có thể làm nhân viên phục vụ... còn, còn nhiều việc khác nữa...”

Lúc này đây cả người cậu đều đau nhức, đầu óc rối bời, ngay cả trạng thái tinh thần cũng có chút mơ màng.

Hai đầu gối của cậu bị cọ xát đến đỏ bừng lên vì phải quỳ gối trên sàn quá lâu, vệt máu rỉ ra đã kết vảy, hai cổ tay nhỏ xíu trắng nõn bị thắt lưng của người đàn ông trói lại ở sau lưng, để lại vài vết hằn rõ ràng ở trên da.

Cậu có đủ tay đủ chân, cậu có thể tìm đại một việc nào đó ở bên ngoài trước, cậu có thể tiết kiệm tiền, để rồi một ngày nào đó cậu có thể bù bù đủ con số mà Giang Sùng Châu đã nói...

Cảnh tượng vừa nãy vẫn còn văng vẳng trong tâm trí cậu, dôi0 mắt của Đan Mạt đỏ hoe, cả người vẫn đang run lên vì sợ hãi, không thể kiềm chế được mà bật ra vài tiếng nức nở.

“Cậu không muốn ở lại trong nhà sao?” Giang Sùng Châu đi tới, thoạt nhìn có hơi dịu dàng hỏi cậu.

Đan Mạt ngẩng người, giọng nói vẫn còn hơi run: “Tôi...”

“Tôi chính là người đã đưa cậu ra khỏi Gia Dạ, việc của cậu là phục vụ tôi thật tốt.” Giang Sùng Châu nói.

“...” Đan Mạt im lặng không nói nên lời, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông ấy. 

Sự giả vờ của Giang Sùng Châu cực kỳ lừa dối, khóe môi anh cong lên thành vòng cung tuyệt đẹp, hỏi: “Chẳng lẽ, tôi chưa đối xử tốt với cậu hay sao?”

Đan Mạt gần như chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai, rất nhiều quan niệm cậu biết đều là do Giang Sùng Châu dạy cho cậu, chỉ có điều hiện tại Giang Sùng Châu lại muốn tiêm nhiễm vào đầu cậu suy nghĩ: ngay từ đầu cậu chỉ nên phục vụ anh.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Giọng Đan Mạt khàn đi, nhưng cậu vẫn lặp lại: “Tôi, tôi muốn tìm việc làm.”

Nụ cười trên gương mặt Giang Sùng Châu trở nên lạnh lùng.

“Tôi đã nói rồi, trước mắt việc của cậu là phục vụ tôi.” Vẻ mặt của Giang Sùng Châu u ám đến đáng sợ.

Trước đây khi ở trước mặt anh, Đan Mạt luôn cư xử cực kỳ ngoan ngoãn, bây giờ lại dám không nghe theo lời anh, đôi lông mày tuấn tú của người đàn ông nhíu chặt lại: “Ngữ như cậu không thể tìm được công việc nào phù hợp ở ngoài đó đâu, chi bằng ở nhà cho đàn ông chơi đùa còn hơn.”

“...” Đan Mạt chợt nhớ đến lúc Trương Vân Thích gọi điện thoại cho Giang Sùng Châu, Giang Sùng Châu đã trả lời rằng: Nào chơi chán rồi sẽ đem cậu cho người khác.

Cậu đã không còn biết được... trong những câu nói của Giang Sùng Châu, câu nào có thể tin được câu nào không.

Giang Sùng Châu đưa tay ra vuốt nhẹ lưng cậu, thấy cậu đã bình tĩnh lại giọng anh mới dịu đi đôi chút: “Ngoan ngoãn nghe lời, đừng chọc tôi nổi giận.”

“...”

Cánh tay nhợt nhạt của chàng trai buông thõng xuống hai bên, giống như tạm thời mất đi ý thức và nhận thức.

Không biết Giang Sùng Châu đã rời khỏi phòng ngủ từ khi nào, vai trò của cậu chỉ là thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh bất kỳ lúc nào, việc người đàn ông rời khỏi phòng ngủ sau khi chơi cậu xong là một điều hết sức bình thường.

Tấm ga trải giường đã nhàu nát, mùi nắng bám trên chăn mà cậu thích, đã bị thay thế bởi một mùi tanh nồng khác, cậu từ từ bước xuống giường, sau đó mở cửa sổ ra, để mặc cho làn gió lạnh thấu xương ùa vào phòng.

Trên bầu trời đêm tối đen như mực, ngay cả một ngôi sao bé tí cũng khó mà tìm thấy, Đan Mạt thẫn thờ mở mắt ra, đột nhiên cậu không biết được việc mình bị Giang Sùng Châu đưa ra khỏi Gia Dạ, rốt cuộc là điều tốt hay là chuyện xấu.

Ngày hôm sau khi ngủ dậy, cậu cảm thấy đầu óc mình quay mòng mòng, Giang Sùng Châu nhờ dì giúp việc nấu cháo đưa cho cậu, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu nhanh chóng bước xuống giường đi ra mở cửa mà không hề dùng quần áo che đi những dấu vết trên cơ thể.

Khi dì ấy nhìn thấy cậu, nét mặt bà ta rõ ràng đã thay đổi từ nhiệt tình lúc đầu sang ngạc nhiên, rồi cúng cùng chuyển thành vẻ khinh thường, Đan Mạt nhìn thấy những thay đổi nhỏ nhặt trên gương mặt người đối diện.

Dì nói: “... Giám đốc Giang bảo tôi nấu cháo cho cậu, hiện tại vẫn còn nóng.”

Lúc trước Giang Sùng Châu đã giới thiệu với dì rằng cậu là cậu trai của anh, sau này phải chăm sóc cậu nhiều hơn, ai cũng không biết, tại sao sau này họ lại chuyển thành chăm sóc ở trên giường.

Rõ ràng là người phụ nữ này đã nhận ra mối quan hệ giữa hai người họ, mà người Giang Sùng Châu thích thật là ai, chỉ cần tiếp xúc vài lần là đã biết rõ rồi.

“Cảm... cảm ơn.” Đan Mạt nhận tô cháo, lúng ta lúng túng vội vàng đóng cửa lại.

Cả người cậu chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng dính, không thể che đi những dấu vết tình dục phủ khắp cơ thể, chỉ cần một người trưởng thành nhìn thấy nó, họ đều sẽ biết được tối qua cậu đã trải qua chuyện gì. ( truyện trên app T𝕪T )

Cậu đặt tô cháo lên bàn, cố gắng bỏ qua cơn đói, ngồi xổm trong góc cong hai đầu gối lên, sau đó dang tay ra ôm lấy cơ thể rụt rè của mình lại.

Cậu không giống với mẹ cậu, bị người ta chửi là con đĩ cũng có thể thoải mái nhận lấy, thậm chí là còn cười đùa rồi nói vài câu chọc ghẹo lại người ta.

Cậu biết thế nào là nhục nhã, những dấu vết mà Giang Sùng Châu đã để lại trên người cậu đã khiến cậu phải cam chịu bị người ta miệt thị.

Mới sáng sớm Giang Sùng Châu đã đến công ty, nh còn gửi cho Thư Ninh một tin nhắn: [Chào buổi sáng.]

Thư Ninh vẫn không hề trả lời lại tin nhắn của anh, anh nhìn điện thoại vài lần, lúc này trợ lý gõ nhẹ cửa văn phòng, anh cho trợ lý của mình đi vào.

Người trợ lý đi đến phía trước bàn làm việc của anh, anh ta kính cẩn nói: “Giám đốc Giang, căn nhà ở vùng ngoại ô phía đông đã dọn dọn dẹp sạch sẽ rồi ạ.”

“Được rồi.” Giang Sùng Châu không hề để ý mà trả lời.

Điện thoại để trên bàn rung lên, Giang Sùng Châu nhìn thấy Thư Ninh gửi tin nhắn cho anh, hàng chân mày nhíu chặt lại cuối cùng cũng dãn ra.

Trợ lý lại nói tiếp: “Nhưng căn nhà đó đã hơi cũ rồi, đổ đạc cũng chưa đầy đủ lắm, có cần phải mua thêm đồ dùng gì không ạ?”

Giang Sùng Châu đang trả lời tin nhắn của Thư Ninh, anh hơi khó chịu vì phải nghe những gì trợ lý ở bên cạnh nói nên nói thẳng: “Không cần mua thêm, dù gì thì cậu ta cũng không cần.”

Vừa trò chuyện với người mình thích, vừa sắp xếp ổn thỏa cho món đồ mà mình đang nuôi dưỡng.

Trợ lý đứng ở bên cạnh hỏi thêm một vài việc, Giang Sùng Châu trả lời được vài câu, rồi cho đối phương đi ra ngoài trước.

Dù sao thì Đan Mạt cũng chỉ là một món đồ anh đang nuôi dưỡng mà thôi, hiện tại anh vẫn chưa chơi chán, còn chưa nói đến trong khoảng thời gian ngắn này có lẽ vẫn không thể xác định mối quan hệ yêu đương với Thư Ninh được, mà dù có xác định được, anh cũng không nỡ để Thư Ninh chịu quá nhiều đau đớn.

Anh không phải là loại người có nhiều ham muốn, trong khoảng thời gian này Đan Mạt vẫn luôn khơi dậy dục vọng của anh, mỗi lần làm xong anh cũng chú ý đến bộ dạng của chàng trai, nhưng lại không chú ý quá nhiều đến người này, dù sao cũng là một thằng trai bao, sinh ra đã làm nghề này thì sao có thể yếu ớt đến thế chứ?

Thư Ninh lại nhắn tin cho anh, nói là công việc của cậu ta ngày hôm nay có thể sẽ phải tăng ca.

Giang Sùng Châu nhìn thấy tin nhắn này lại cảm thấy đau lòng.

Trước đây anh đã từng đi chào hỏi ông chủ của công ty Thư Ninh làm, Trọng Ngôn Khải đã từng hợp tác với anh, sau khi nói chuyện vài câu, giờ tăng ca của Thư Ninh đã được giảm đi.

Chuyện của Trọng Ngôn Khải cũng rất ly kỳ ở thành phố H, lúc học cấp ba trong nhà anh ta đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, không ai biết được sau đó anh ta đã đi đâu, nghe nói lúc trước con trai nhà họ Lâm là bạn học có mối quan hệ cũng khá tốt với anh ta, nhưng sau khi xuất hiện lại vào một năm trước, anh ta đã tiến hành thâu tóm nhà họ Lâm, Lâm Quốc Dương biệt tăm biệt dạng, anh ta đã bắt thành viên duy nhất còn sót lại của nhà học Lâm phải đến Gia Dạ bán thân trả nợ.

Tác giả có lời muốn nói:

Đã cập nhật lại.

Hãy lưu nó lại và bình luận đủ thứ vào nha há há há há!

Cảm ơn mấy bé cưng đã yêu thích văn chương này của tôi, buổi sáng tốt lành nhé.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play