Nghe thấy những câu nói này của người đàn ông, trên mặt cậu chợt hiện lên vẻ không thể tin được. 

Đan Mạt hơi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, thân hình cao lớn của đối phương che đi ánh sáng trước mặt cậu, vẻ mặt hung ác nham hiểm đó khiến cho mọi người vô cùng sợ hãi, một bàn tay bóp chặt cằm của cậu khiến làn da ở đó bị bóp đến bầm tím hết lên, không biết từ khi nào mà chiếc thắt lưng đen kịt đó đã bị nới lỏng, sau đó gương mặt cậu bị kéo lại gần hơn.

Tâm trí của cậu vẫn nhớ rất rõ ngày đầu tiên cậu gặp Giang Sùng Châu. 

Người đàn ông này đã đẩy cánh cửa đã dìm cậu vào sâu trong địa ngục ra, hình như có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào trong khe cửa, thắp sáng căn phòng bẩn thỉu, cậu đã mở miệng kêu cứu người đàn ông đó theo bản năng, đối phương đã đuổi những người tập trung xung quanh cậu đi, như một thiên thần đang giáng xuống thế giới của cậu.

Cậu luôn cảm thấy... Giang Sùng Châu là người đối xử tốt nhất với cậu trong thế giới này.

Thậm chí còn tốt hơn cả Lâm Lộ nữa. 

Cậu cũng nhớ rằng Giang Sùng Châu đã dạy cậu cách đọc tên của mình, anh nắm chặt ngón tay của cậu, dạy cậu viết những từ này ra sao bằng cách viết từng nét từng nét lên trên tờ giấy.

Lúc ấy cậu không biết phải gọi Giang Sùng Châu như thế nào, thế là luôn gọi anh là ‘anh’, Giang Sùng Châu không quen với cách xưng hô này nên đã nói với cậu rằng: “Đừng có lúc nào cũng gọi tôi như thế, vừa kỳ lạ vừa xa cách , cậu cứ gọi tôi là ‘A Châu’ như bao người khác là được rồi.”

Lúc đầu cậu vẫn rất hoảng sợ, cậu cũng nhận ra được sự khác nhau giữa cậu và Giang Sùng Châu, do đó không dám coi đối phương là người ngang hàng với mình.

Lần đầu tiên lên tiếng, giọng nói của cậu cực kỳ nhỏ như thể sợ làm đối phương nổi giận vậy, sau khi nhận ra người đàn ông này không hề tỏ ra vẻ mặt khó chịu, lòng can đảm mới dần dần lớn hơn.

Nhưng khi ở một mình trong phòng, cậu thường lặng lẽ cầm viết lên rồi xiêu xiêu vẹo vẹo viết tên của Giang Sùng Châu lên tờ giấy trắng, sau khi do dự vài giây, cậu lại viết thêm tên của mình vào bên cạnh.

Chữ viết của cậu không đẹp, thậm chí cái động tác tay khi cầm viết cũng sai, Giang Sùng Châu đã dạy cậu rất nhiều lần, cũng đã nhiều lần uốn nắn động tác của cậu lại, trước đây cũng đã từng nhìn thấy chữ viết của cậu rồi.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Nhưng mà vào lúc đó, Giang Sùng Châu đã nói với cậu rằng có thể viết chữ mà người khác có thể nhận ra nhận ra, là đã tốt lắm rồi.

Cậu nghe ra được đây là một lời khen, cũng nghe ra được Giang Sùng Châu muốn tránh làm cậu buồn, nên lúc đó anh mới cố tình quan tâm đến lòng tự trọng bé nhỏ của cậu.

Cho đến khi chán ngán rồi, anh lại lấy những thiếu sót mà trước đây anh có thể chấp nhận được ra rồi mạt sát chúng.

Rõ ràng là cậu không được học hành nhiều, thậm chí còn chưa từng được học ở trường, cũng chưa từng làm bài kiểm tra nào cả, tờ giấy kiểm tra vừa bị ném vào thùng rác đó, Đan Mạt đã dùng tất cả sức lực của mình để viết nó, câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên có một từ rất lạ với cậu, cậu đã dựa theo bộ thủ để tra cứu cách phát âm và nghĩa của từ đó ở trong từ điển, sau khi kiểm tra lại nhiều lần, cậu chỉ mới làm được nửa bài kiểm tra.

Ấy vậy mà Giang Sùng Châu chỉ liếc một cái rồi quăng đi.

Ngay cả cái tên cậu đã gọi rất nhiều lần trước đây cũng bị lấy lại.

Người đàn ông đã cứu rỗi cậu và cho cậu những tia nắng đầu tiên trên thế giới, nhưng nó cũng trở thành vực sâu tuyệt vọng đối với cậu. 

Cả người Đan Mạt căng thẳng đến mức cứng đờ, cậu vẫn luôn nhếch nhác khi sống cùng với người phụ nữ, lúc đó có rta61 nhiều người chọc ghẹo và mắng nhiếc cậu, mãi đến khi cậu trưởng thành rồi người phụ nữ đó mới bán cậu đi.

Tuy rằng trong lòng cậu có lẽ đã nhận ra được định mệnh nào đang chờ đợi cậu, nhưng khi lớn lên ở trong môi trường đó, mưa dầm thấm lâu, cậu cũng không thể trải nghiệm nó như sinh mệnh đang kiệt quệ đến mức tuyệt vọng.

Cậu không biết cuộc sống của những người ở bên ngoài như thế nào, không biết rằng đồ ăn sẽ ngon hơn khi ăn lúc còn nóng, cũng không biết được trên thế giới này còn có nơi nào tốt đẹp hơn ngoại trừ những con hẻm cũ nát và khu phố đèn đỏ xa hoa đồi trụy hay không, càng không biết rằng con người ta sống không chỉ để làm người khác hài lòng.

Đến tận bây giờ cậu mới biết được tất cả những điều này.

Nước mắt sinh lý chảy dài trên đôi gò má, Giang Sùng Châu nào có quan tâm đến cậu đâu, nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của cậu, chỉ khiến cho những suy nghĩ độc ác càng được tạo ra nhiều hơn thôi.

Đan Mạt vẫn không phát ra bất kỳ một âm thanh nào, cậu vẫn cực kỳ im lặng, giống như bị dọa sợ đến ngu người.

Căn phòng ngủ này đã chứa đựng rất nhiều ký ức đẹp đối với cậu. Là lần đầu tiên cậu có thể nằm ngủ trên một chiếc giường lớn mềm mại, cảm nhận được sự ấm áp khi chiếc mền bằng tơ tằm bao phủ toàn bộ cơ thể, như thể đang thấm dần mùi hương thoang thoảng của những khóm hoa, cậu cuộn chặt mình lại trong mền, không còn phải nằm trên sàn nhà cứng ngắt bẩn thỉu, chỉ có một cái giường tồi tàn và một chiếc mền bông quấn lấy cơ thể.

Người đàn ông này chưa từng hành hạ cậu ở trên giường trong phòng ngủ, ý thức của Đan Mạt khôi phục lại được một chút, nhận thấy Giang Sùng Châu đang kéo mình lên giường, vẻ mặt có hơi hoảng hốt nói: “Đừng, đừng làm ở đây mà...”

Giang Sùng Châu cho rằng cậu sẽ thuận theo, nhưng cậu lại đột ngột duỗi tay đẩy anh ra, đã đến nước này rồi thì tại sao lại phải cố ý kiềm chế bản thân vì Đan Mạt chứ, vẻ mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng, anh lập tức bắt chéo hai tay cậu ra sau lưng.

Giọng nói của Đan Mạt khản dần đi: “Đi chỗ nào... cũng được hết...”

Giang Sùng Châu giễu cợt nói: Đây là nhà của tôi, cậu thực sự cho rằng đây là phòng của cậu sao?”

Đây chỉ là nơi ở tạm thời của Đan Mạt mà thôi, anh định cho Đan Mạt sống trong một căn nhà ở vùng ngoại ô phía đông, chỗ đó có rất ít người, có thể nói là có chút lạc hậu hơn thành phố H, các khu thương mại và khu dân cư vẫn chưa được quy hoạch bài bản, phát triển không tốt bằng các khu vực khác trong thành phố H.

Vào những lúc Thư Ninh bận rộn, anh có thể đến đó tìm Đan Mạt, dù sao thì hai bên cũng không bị chậm trễ gì.

Giang Sùng Châu cho rằng việc này rất tốt.

Anh thích Thư Ninh nên anh dành mọi sự dịu dàng và chăm sóc ân cần cho đối phương, và thế là những hành động ác nghiệt đến khó coi đó anh đều dồn hết lên người của Đan Mạt. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Nhưng anh đã quên mất, anh cũng đã từng đối xử rất tốt với Đan Mạt, ý định ban đầu của anh khi đưa Đan Mạt ra khỏi Gia Dạ không phải biến đối phương làm bạn tình, anh đã từng nói với Đan Mạt, đó là tất cả những điều tốt đẹp trong thế giới này.

Sau đó chàng trai không phát ra âm thanh nào nữa, ngay cả tiếng hít thở hình như cũng không thể nghe được.

Sau khi đã thỏa mãn vẻ mặt của người đàn ông này đã tốt hơn một chút, anh nâng gương mặt của chàng trai lên, chợt nhìn thấy hàng lông mi đen như lông quạ của chàng trai nhẹ nhàng run lên.

Khóe mắt Đan Mạt ửng đỏ, đôi môi nhợt nhạt như đóa hoa cà độc dược sắp tàn, khiến cho toàn bộ gương mặt xanh xao và ốm yếu đó càng thêm cực kỳ quyến rũ.

Một lúc lâu sau, Đan Mạt mới hơi hé môi ra, nhưng cậu lại không biết nên gọi người đàn ông này là gì nữa.

Chỉ mất hai mươi mốt ngày để hình thành một thói quen, nhưng lại phải mất rất nhiều thời gian để từ bỏ thói quen đó.

Giọng nói của Giang Sùng Châu khó có khi dịu dàng hơn một ít như thế, anh nói: “Mệt rồi thì tự đi tắm rồi ngủ đi, chiều mai tôi dẫn cậu đi coi nhà.”

“...”

Giang Sùng Châu bước xuống giường rồi đứng dậy, tự chỉnh sửa quần áo của mình lại rồi bỏ lại cậu với một mớ lộn xộn.

Đan Mạt nằm ngửa ở trên giường, lần đầu tiên cậu cảm thấy ánh sáng của bóng đèn dây tóc chói mắt đến vậy, mọi thứ ở trong mắt cậu đều nhòe đi.

Nhớ đến chuyện Giang Sùng Châu đề cập đến việc sẽ tặng cậu cho người khác, cộng thêm những chuyện đã xảy ra dạo gần đây, cậu lại chật vật cử động cơ thể trước mặt Giang Sùng Châu, ngước gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên nói: “Anh... thưa anh... tôi, tôi muốn ra ngoài tìm việc làm.”

Nghe thấy hai chữa ‘thưa anh’, gương mặt của Giang Sùng Châu chợt tối sầm.

Tác giả có lời muốn nói:

Bản cập nhật hôm nay đã đăng lên rồi!

Hãy lưu lại và phàn nàn mọi thứ đi nào há há há há, bộ sưu tập đã không tăng mà còn giảm đi, hy vọng dữ liệu sau này sẽ tốt hơn π_π.

Thành khẩn cầu xin các thiên thần nhỏ hãy dừng lại và nhìn tôi này, đừng có quên hóng mớ drama khi đang đợi ở nhà nha....

Hôm nay cũng là một ngày tốt lành.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play