Giang Sùng Châu đang trò chuyện hăng hái với Thư Ninh, anh cũng không quan tâm bộ dáng của Đan Mạt ra làm sao.

Như một chuyện ngoài ý muốn, chiếc áo choàng tắm cỡ lớn ấy hơi nới lỏng ra, cổ áo trượt xuống vai, Thư Ninh lập tức chỉnh quần áo của mình lại, ngượng ngùng đỏ mặt lên.

Thư Ninh vốn là một người rất dễ xấu hổ, Giang Sùng Châu ho khan một tiếng, giả vờ như chưa nhìn thấy gì.

Nhưng vào lúc đó, không hiểu tại sao hình ảnh Đan Mạt nhếch nhác nằm cuộn tròn trên sàn lại hiện lên trong đầu anh, đột nhiên miệng lưỡi anh có hơi khô rát.

“A Châu?” Thư Ninh gọi tên anh từ phía bên kia màn hình.

“...” Giang Sùng Châu ý thức trở lại, khẽ bật cười: “Sao vậy?”

Thư Ninh nhận thấy vừa rồi Giang Sùng Châu đã mất tập trung, trên mặt cậu ta càng lộ ra vẻ khó chịu.

Giang Sùng Châu nói: “Tôi chỉ đang suy nghĩ xem khi nào chúng ta mới có thể sống cùng với nhau, đến lúc đó, cậu sẽ nằm ở bên cạnh tôi chứ không cần phải đối mặt với màn hình lạnh lẽo nữa.”

Thư Ninh tỏ vẻ như đang xấu hổ, cau mày đáp lại: “Cậu đừng có nói bậy.”

Hai người nói chuyện qua lại rất lâu, Đan Mạt vẫn đang đứng ở ngoài cửa, cánh cửa khóa chặt khiến cậu không biết Giang Sùng Châu đã đi vào giấc ngủ rồi hay chưa, nhưng câu nói đang rất mệt mà cậu nghe được từ người đàn ông vào lúc nãy, lại khiến cả người cậu rơi vào sự thấp thỏm lo âu.

Cậu cứ nghĩ rằng người đàn ông này sau khi nói chuyện xong, sẽ mở cửa ra và nói rõ ràng mọi chuyện với cậu, nhưng không biết đã đợi bao lâu, Giang Sùng Châu đã quên mất việc mình đẩy cậu ra khỏi cửa từ lâu

Trong sự tĩnh lặng của màn đêm, Đan Mạt nhìn chằm chằm vào ngọn đèn tường trên hành lang một lúc lâu.

Cậu chậm rãi duỗi tay ra, giơ ngón bàn về phía nguồn sáng rồi nắm lại, lòng bàn tay của cậu trống không, đến lúc này cậu mới chậm chạp nhận ra rằng, thì ra, cậu không thể nắm được ánh sáng.

Chẳng qua là khi cậu sống trong nhà kho, cậu chưa từng có những ý tưởng kỳ lạ nào như vậy cả.

Lúc đó cậu chỉ dừng lại ở ước muốn có một bữa ăn đầy đủ, nhưng hiện tại cậu lại có thêm một mong muốn khác, cậu muốn làm một người bình thường và không còn bị khinh miệt nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau Giang Sùng Châu đã đi ra ngoài, rất ít khi Thư Ninh hẹn gặp anh vào cuối tuần.

Lúc Đan Mạt ngủ dậy đã là giữa trưa, dạo gần đây thời tiết luôn thay đổi thất thường, trời nắng chưa đầy hai ngày là bầu trời đã giăng đầy mây đen, nhiệt độ giảm mạnh hơn mười độ, khiến người ta cảm nhận rõ cái rét lạnh của mùa sắp đến.

Trong nhà có lò sưởi, nên mặc một bộ đồ ngủ mỏng dính hay một cái áo sơ mi cũng không cảm thấy quá lạnh, nhưng nếu muốn đi ra ngoài, mặc ít như thế chắc chắn sẽ không đủ để chống lại cái rét.

Điện thoại đã bị Giang Sùng Châu đập bể hai ngày rồi, cũng không thể trả lời tin nhắn của Lâm Lộ được, Đan Mạt muốn đi ra ngoài gặp Lâm Lộ, như thể điều đó sẽ khiến cho cậu cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Quần áo để trong tủ của cậu đã bị Giang Sùng Châu vứt đi rất nhiều, không còn một bộ đồ bình thường nào có thể mặc đi ra ngoài cả.

Phần lớn chúng đều được Giang Sùng Châu mua khi mang cậu ra khỏi Gia Dạ, khi ấy cậu mặc một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề đứng ngây người ở trước gương.

Nhân viên tư vấn ở bên cạnh liên tục khen cậu mặc rất đẹp, Giang Sùng Châu lại chọn thêm vài bộ đồ đưa cho cậu thử, rồi cuối cùng là mua hết chúng. Lúc đầu anh định vứt hết quần áo của cậu lúc trước đi, nhưng cậu lại tiếc không dám bỏ. Nhân viên tư vấn thấy họ là khách sộp nên mỉm cười rồi lấy ra vài túi giấy đưa cho cậu, nói rằng cậu có thể bỏ quần áo cũ vào trong đó. - Lucky t.y.t

Bộ quần áo bị giặt đến phai màu đó được cậu giấu đi, thật không ngờ là tới hôm nay nó lại có ích.

Nhưng khi đi ra khỏi nhà, cả người cậu vẫn run lên vì lạnh.

Ở gần khu biệt thự không có trạm xe buýt nên Đan Mạt phải đi một đoạn đường rất dài, thứ cậu cầm trong tay chính là tiền sinh hoạt mà trước đây Giang Sùng Châu đã đưa cho cậu, nhằm tránh việc cậu ở nhà một mình phải chịu đói khi anh đi công tác.

Giang Sùng Châu đã đưa bóp cho cậu kêu cậu tự lấy, nhưng cậu lại không dám cử động, sau đó Giang Sùng Châu đã lấy ra một ít rồi kiên quyết nhét vào người cậu, còn dặn cậu đừng có lúc nào cũng dè dặt như thế, Đan Mạt cảm thấy người đàn ông này đang không vui nên cậu đã cầm chúng trong tay.

Đối với cậu, mấy trăm đồng này là một số tiền rất lớn, sau đó cậu đã dùng số tiền này đi ra chợ mua đồ ăn, rồi lên mạng tìm tòi học theo các hướng dẫn nấu ăn.

Ấy vậy mà những gì đã xảy ra ở tháng trước, lại giống như đã xảy ra từ rất lâu rồi.

Người đàn ông đó sẽ dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của cậu, vào những lúc cậu hoảng loạn không yên sẽ nói với cậu rằng gan dạ hơn cũng chẳng sao, không có ai bắt nạt cậu nữa.

Khi ấy, có lẽ Giang Sùng Châu đã thực sự đối xử rất tốt với cậu, nhưng mối quan hệ tốt đẹp đó lại không kéo dài được bao lâu, tính cách của Giang Sùng Châu rất dễ thay đổi, anh hiếm khi dành quá nhiều sự kiên nhẫn cho một việc gì đó, khi sự thương hại tan hết đi, anh lại cảm thấy mình đã mất mặt trước mặt bạn bè.

Lòng người hay thay đổi, Đan Mạt không thể hiểu được điều này.

Lâm Lộ sống trong một con hẻm ở gần Gia Dạ, con đường đó là một khu đèn đỏ nổi tiếng ở thành phố H, rất hỗn loạn, có lẽ vẫn đang là ban ngày và nhiệt độ cũng khá lạnh, nên Đan Mạt không nhìn thấy những người khiến cậu sợ hãi ở trên đường.

Lâm Lộ sống trong một phòng đơn, khi nhìn thấy cậu tới, vẻ mặt căng chặt của anh ấy mới dịu đi đôi chút.

Lâm Lộ hỏi: “Sao mấy ngày nay anh không liên lạc được với em vậy?”

Đan Mạt lo lắng trả lời: "Em... điện thoại của em... không cẩn thận nên bị rớt xuống nước.”

Sau khi đến Gia Dạ Lâm Lộ vẫn luôn luôn quan tâm đến cậu, lúc trước khi nhìn thấy cậu được Giang Sùng Châu cứu đi còn thấy vui mừng thay cho cậu, suy cho cùng thì khi còn sống, con người luôn có những khát vọng tốt đẹp hơn, nhưng  tương lai của anh ấy lại trở nên mịt mù.

Gia đình của Lâm Lộ ban đầu rất giàu có, nhưng sau khi cha anh ấy kinh doanh thất bại và nợ một khoảng tiền lớn, ông ta đã bỏ ra nước ngoài để trốn nợ, anh ấy và mẹ là những người còn sót lại ở trong nhà, mẹ anh ấy vốn đang nằm trong bệnh viện, nào có thể chịu được biến cố này được chứ, và cuối cùng vẫn không thể vượt qua.

Tính tình của anh ấy quá kiêu ngạo khiến người ta muốn bẻ gãy đôi cánh của anh rồi nhìn anh rơi xuống bùn.

Trọng Ngôn Khải là chủ nợ và là bạn học chung cấp ba với Lâm Lộ.

Lâm Lộ khá lo lắng cho Đan Mạt, dù sao thì Đan Mạt hoàn toàn không có khả năng đề phòng người ngoài, nhìn thấy Đan Mạt vẫn bình yên vô sự, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy nói: “Việc thích nghi với cuộc sống học đường rất dễ dàng, cố giao tiếp với nhiều người hơn, chỉ cần không nói với họ trước đây em đã từng sống ở đâu là được.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“...” Đan Mạt chưa từng giấu giếm Lâm Lộ bất kỳ thứ gì, việc lúc trước Giang Sùng Châu nói rằng tới tháng mười một sẽ cho cậu đến trường, cậu cũng nói sạch sành sanh cho Lâm Lộ biết.

Nhưng hiện tại cậu lại không được đến trường học tập, mà cậu lại không giỏi nói dối, sau khi suy nghĩ vài giây cậu giả vờ ung dung nói rằng: “... Em sẽ nói chuyện với nhiều người hơn.”

Nhìn thấy thái độ lảng tránh của cậu, Lâm Lộ đột nhiên hỏi một câu: "Em đang bị thương hả?”

Dấu vết bị siết chặt trên cánh tay của cậu quá rõ ràng, lúc trước, bởi vì cậu đã giãy giụa theo bản năng nên Giang Sùng Châu đã dùng thắt lưng trói chặt hai tay cậu lên đầu.

Đan Mạt căng thẳng lắc đầu.

“Ngay cả khi bị bắt nạt ở trong trường, cũng không được phép chịu đựng một mình.” Lâm Lộ nhíu mày lại.

Sau khi nghe được câu hỏi của Lâm Lộ, sự căng thẳng đã giảm đi một chút.

Đan Mạt nói lí nhí: “...A Châu nói rằng sẽ không để người khác bắt nạt em nữa.”

“Vậy thì tốt.”

Lâm Lộ dạy thêm cho cậu vài chữ Hán phức tạp hơn, đã hai tiếng trôi qua mà cậu không hề hay biết.

Chiếc điện thoại để ở trên bàn rung lên hai hồi, Lâm Lộ cầm điện thoại lên nhìn thử, cơ thể đột nhiên cứng đờ, sau khi phản ứng lại mới kêu Đan Mạt đi về trước.

Đan Mạt không biết tại sao lại đột ngột như thế, vừa mới ra khỏi nhà không bao lâu, cậu đã nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đen đang đậu ở đầu ngõ.

Tác giả có lời muốn nói: 

Một chương mới này.

Xin hãy lưu lại và tích cực bình luận nha! Có được 30 bình luận, ngày mai sẽ ra chương mới!

Hôm nay cũng vui vẻ ha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play