Vài giọt mưa lạnh buốt rơi lên gương mặt cậu, Đan Mạt  đứng dưới mái hiên hơi ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy những đám mây đen u ám che phủ ở trên đỉnh đầu, hình như là kể từ ngày cậu trở về nhà đó, thời tiết chưa bao giờ chuyển biến tốt cả.

Lúc cậu rời đi, Lâm Lộ đã nhét vào tay cậu một cuốn từ điển. Trước  đây Lâm Lộ cũng đã cho cậu vài quyển sách dễ hiểu, cậu đã giấu tất cả chúng ở trong nhà kho.

Thỉnh thoảng người phụ nữ ấy đi ra ngoài sẽ quên khóa cửa, cậu muốn quay lại đó và lấy đi những quyển sách thuộc về cậu.

Cậu rất ít khi đi vào trong con hẻm đổ nát đó, đến khi bước vào lần nữa trái tim cậu chợt thắt lại, rõ ràng là cậu chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về cậu, nhưng hành động của cậu lại như một tên trộm. Hiếm khi con hẻm này lại vắng vẻ như thế, cậu lần theo ký ức đi về rồi lặng lẽ bước lên cầu thang, khi nhận thấy căn nhà vẫn yên lặng như mọi khi, cậu đưa tay đẩy cánh cửa gỗ đã loang lổ ra.

Cánh cửa ‘cọt kẹt’ một tiếng rồi mở ra.

Căn nhà này không lớn, bên trong cũng không có nhà bếp bởi vì người phụ nữ ở trong nhà không biết nấu ăn. Phòng khách chật chội chất đầy rác, ở bên trái là phòng ngủ của người phụ nữ còn phòng kho nằm đối diện cửa nhà, bên trong chứa rất nhiều đồ đạc lộn xộn, bao gồm cả đạo cụ biểu diễn trước đây của người phụ nữ và vài bộ đồ cũ nát, không gian thực sự thuộc về cậu nhỏ đến mức đáng thương.

Cậu đã giấu mấy quyển sách vào trong khe gạch, cậu cẩn thận lấy tấm gạch đang đậy ở trên cùng ra. Khi nhìn thấy những quyển sách mà mình giấu vẫn còn ở đó, con ngươi đen như mực của cậu sáng bừng lên.

Cậu cầm lấy những quyển sách đó và rời đi, khi mở cửa, không ngờ người phụ nữ đó đã quay lại và cậu va thẳng vào người cậu.

Trái tim cậu nặng trĩu, đến giờ cậu vẫn sợ người phụ nữ này, dù sao thì hai người cũng đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy mà.

Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của người phụ nữ này đang không được tốt, vận may đặt vào cờ bạc cực kỳ kém, số tiền bán Đan Mạt cho Giám đốc lần trước đã thua sạch sành sanh, bởi vì vẻ đẹp phai dần theo tuổi tác, vẻ ngoài ưa nhìn hồi trẻ cũng bị lạm dụng quá mức nên hiện tại, cơ bản mà nói không hề có bất kỳ khách hàng nào đến tìm bà ta.

Bà ta vừa mới đi đánh bạc về, lúc nhìn thấy Đan Mạt, hai mắt bà ta lập tức sáng lên.

“Tiểu Mạt, con về  rồi à?” Người phụ nữ mỉm cười hỏi.

“...”

Chỉ có điều nụ cười ấy lại khiến cho Đan Mạt cảm thấy sợ hãi, người phụ nữ này hầu như chưa từng mỉm cười với cậu, cậu nhớ rõ nụ cười lần đầu tiên đó là vào ngày sinh nhật năm mười tám tuổi của cậu, người phụ nữ này đã bán cậu với giá cao.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Đan Mạt ôm chặt quyển sách ở trong tay, tranh thủ lúc người phụ nữ đó không chú ý thì chạy ra ngoài cửa.

Vẻ mặt người phụ nữ đó lập tức thay đổi, sao bà ta có thể cho phép cây rụng tiền này chạy đi được.

Ở nơi này, người phụ đó có quen biết vài người nên lập tức bấm số điện thoại, điều kiện là để cho bên kia được ‘chơi’ Đan Mạt miễn phí một lần. Đan Mạt được thừa hưởng vẻ bề ngoài xinh đẹp của người phụ nữ, trước đây trông cậu rất bẩn thỉu nhưng sau khi rửa sạch sẽ rồi đứng đối diện với mọi người, đều sẽ khiến cho mắt họ trợn tròn, e rằng đến cả mấy cô bé ở Gia Dạ cũng không đẹp bằng cậu.

Chỉ cần bà ta giữ được Đan Mạt lại, sau này bà ta sẽ không cần phải lo lắng gì về việc không có tiền để xài nữa.

Đan Mạt không nỡ vứt quyển sách đang ôm trong lòng đi, thế là cậu không thể chạy nhanh như những người khác, mối quan hệ giữa người đàn ông ở phía sau cậu và người phụ nữ đó có hơi mập mờ, vết sẹo do bị thuốc lá đốt trên cánh tay cậu trước kia cũng là do đối phương gây ra.

Đan Mạt rất sợ nơi này, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quay trở về đây.

Chỉ là cuốn sách mà Giang Sùng Châu hứa sẽ mua cho cậu, đến tận bây giờ vẫn không có chút tin tức gì.

Đan Mạt đang cố gắng duy trì sức lực của mình, nhưng cậu lại không muốn vứt mấy quyển sách ở trên tay đi, thấy người ở phía sau sắp đuổi kịp, Đan Mạt vội chạy ra khỏi con hẻm, đột nhiên có một cánh tay vươn ra kéo cậu lại.

Trương Vân Thích định đến Gia Dạ để vui chơi thì tình cờ gặp cậu.

Mấy quyển sách ôm trong tay rơi hết xuống đất, nhưng Đan Mạt lại không có lòng dạ nào để lụm chúng lên, Trương Vân Thích vòng tay qua eo cậu, nhìn thấy mấy dấu hôn lộ ra trên cổ cậu thì cười hỏi: “Được A Châu yêu thương còn chưa đủ hay sao mà còn phải tự mình ra ngoài kiếm khách vậy hả?”

“... Tôi... tôi không có.” Đan Mạt cực kỳ sợ Trương Vân Thích, mỗi lần Trương Vân Thích nhìn cậu đều như muốn xé cậu ra thành từng mảnh vậy.

Người phụ nữ đó đuổi tới, nhìn thấy thái độ của Trương Vân Thích thì lập tức nịnh nọt nói: “Nếu cậu vừa ý con trai của tôi, tôi có thể lấy cậu giá rẻ hơn một chút.”

Đã rất nhiều lần Đan Mạt nghe người phụ nữ đó chửi cậu là ‘cái thứ lỗ vốn’, đây chính là lần đầu tiên bà ta nói ra mối quan hệ giữa mình và cậu.

Trương Vân Thích không phải là loại người keo kiệt, anh ta lấy trong ví ra một xấp tiền đưa cho người phụ nữ rồi nói: “Bây giờ bà có thể đừng làm phiền bọn tôi có được không?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Có thể có thể.” Người phụ nữ gật đầu, trong mắt bà ta chỉ có xấp tiền nằm trong tay của Trương Vân Thích thôi.

Người đàn ông ở bên cạnh dừng lại nói: “Ê con đĩ chó, không phải là mày đã đồng ý cho tao chơi nó trước rồi sao?”

Người đàn ông này đã thèm khát Đan Mạt từ rất lâu rồi, trước đây ông ta chỉ cảm thấy Đan Mạt rất gầy yếu, chứ chưa từng nghĩ rằng sau khi tắm rửa sạch sẽ xong dáng vẻ của cậu bé sẽ xinh đẹp thế này. Bởi vì suy dinh dưỡng nên vóc dáng của cậu nhỏ hơn các chàng trai cùng tuổi, nước da trắng bệch, mặt mày đen thui, hàng lông mi dày run lên vì sợ hãi, tất cả chúng điều khiến cho gã đàn ông này cực kỳ hưng phấn. Nếu cậu ở trong Gia Dạ thì sớm hay muộn gì cũng sẽ trở thành người đứng đầu bảng.

Người phụ nữ đó đã cầm tiền rồi, sao có thể nghe thấy mấy câu chửi bới của gã đàn ông đó chứ.

Gã đàn ông không dám trêu chọc Trương Vân Thích, nên chỉ có thể phát cáu với người phụ nữ.

Trương Vân Thích nói: “Bây giờ cậu đang nợ tôi một ân huệ, đợi tới khi A Châu và Thư Ninh ở chung với nhau, tôi sẽ bắt cậu tới đây và trả hết ân huệ lại cho tôi.”

“...”

Đan Mạt không dám cử động, những ngón tay lạnh lẽo của Trương Vân Thích mò vào trong quần áo cậu.

Trương Vân Thích lập tức đưa cậu lên xe, chiếc xe dừng lại trước cổng của Gia Dạ, bất kỳ lúc nào cũng có người đi ngang qua đây, cả người của Đan Mạt run lên như cầy sấy, như thể đang cố nắm lấy hy vọng cuối cùng, cậu nói bằng giọng run run: “... A Châu... A Châu sẽ không đưa tôi cho người khác đâu.”

Nghe thấy những câu này, Trương Vân Thích mỉm cười.

“Cậu có chắc là cậu ta coi trọng cậu thật không đó?” Trương Vân Thích hỏi.

“...”

“Thật ra á, cậu chỉ là một món đồ chơi mà cậu ta đang nuôi dưỡng mà thôi, nó chẳng khác gì so với việc nuôi một con mèo hay chó cả.”

Những câu nói này chắc chắn đã lột mài những vết thương cậu cố tình che giấu, cho đến khi chúng rỉ máu.

Hiện tại, Trương Vân Thích thực sự không có ý định xung đột với Giang Sùng Châu vì Đan Mạt, dù sao thì trước sau gì cậu cũng sẽ thuộc về tay anh ta nên không cần phải vội.

Càng không thể giành được vào trong tay, càng muốn tính toán xem sau này sẽ ‘chơi hư’ người ta kiểu gì.

Thấy Đan Mạt vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, Trương Vân Thích đã gọi điện thoại cho Giang Sùng Châu và bật loa ngoài lên.

Giang Sùng Châu đang ăn tối cùng với Thư Ninh,sau khi cuộc gọi được kết nối anh đã không kiên nhẫn mà hỏi Trương Vân Thích gọi anh để làm gì.

Trương Vân Thích hỏi: “Chừng nào cậu mới cho tôi mượn người cậu đang nuôi ở trong nhà cho tôi chơi đây?”

Giang Sùng Châu không hề do dự một chút nào, trả lời lại như đang nóng lòng đuổi anh ta đi: “Chán rồi sẽ đưa cho cậu.”

“Được, tôi sẽ chờ.”

Nói được thêm vài câu thì Giang Sùng Châu tắt điện thoại.

Trương Vân Thích cất điện thoại đi sau đói hỏi Đan Mạt: “Cậu có nghe thấy những lời cậu ta nói chưa?”

“...”

Vẻ mặt của cậu tái nhợt như một tờ giấy, dòng máu đỏ tươi đang rỉ ra từ đôi môi mỏng bị cắn chặt.

Tác giả có lời muốn nói: 

Bản cập nhật mới dài hơn đã được đăng lên mạng!

Tôi không biết tại sao càng ngày mấy bé cưng càng ít hoạt động hơn... rõ ràng là vẫn đề cử, lời phàn nàn cũng mỗi lúc một ít hơn. Hu hu π_π

Trong tất cả các loại yêu cầu, tôi sẽ chọn ra một bé cưng quen mặt nhất vào vai cameo trong truyện, ví như đó là một người chị gái tri kỷ mà bé Mạt gặp gỡ sau này chẳng hạn. Há há há há.

Buổi sáng vui vẻ nhá!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play