Cánh cửa đóng lại trước mắt cậu, nhưng lần này Giang Sùng Châu lại không khóa cửa.
Đan Mạt sờ ngón tay lên vạt áo như thể muốn vuốt thẳng nó ra, đôi mắt đen láy mở ra đầy mờ mịt, một lúc lâu vẫn không có bất kỳ chuyển động nào. Mãi đến khi lấy lại được chút sức lực cậu mới từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng chân cậu lại yếu đến mức không thể đứng vững, dường như muốn ngã lại sàn nhà, cú va chạm ấy khiến cả người cậu đều đau nhức.
Hình như, cậu đã quen với việc chịu đau rồi.
Cậu nhớ lần đầu tiên cậu phải chịu đau là khi cậu không kịp trốn vào trong nhà kho, bị người đàn ông khỏe mạnh mà người phụ nữ ấy dắt về nhìn thấy, người đàn ông đó bắt cho cậu đứng trước mặt ông ta rồi dí điếu thuốc cháy dang dở lên cánh tay cậu, trong phút chốc, trên tay cậu xuất hiện một vết vảy rướm máu, nhưng cậu lại quên rút tay lại như thể đau đến mức ngu người.
Người phụ nữ đó chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, thậm chí còn cười đùa với người đàn ông đó vài câu nữa.
Có lẽ là vì không muốn để lại trên người của cậu quá nhiều vết sẹo rồi sau này bán không được giá cao, người phụ nữ ấy mới bắt cậu cút ra xa một chút, đừng làm phiền ‘chuyện tốt’ của bà ta.
Hai chân cậu run rẩy từ từ đứng lên khỏi mặt đất. Lần này khi cậu xoay tay nắm cửa, cánh cửa ấy đã có thể mở ra. Ở trong nhà, ánh đèn tường màu cam đang bật khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn một chút, thế nhưng cả người của Đan Mạt lại khẽ run lên, bước chân của cậu rất nhẹ, hai tay cậu còn nắm chặt thành thang cuốn nhằm tránh bị ngã xuống cầu thang.
Gần như ngày nào người giúp việc theo giờ cũng đến đây dọn dẹp, bữa sáng còn dang dở của Giang Sùng Châu và Thư Ninh đã được thu dọn xong, Giang Sùng Châu không thích giữ lại đồ ăn của bữa trước rồi ăn tiếp, anh cũng không thiếu chút tiền ấy.
Đan Mạt thực sự đói đến mức không thể chịu được nữa, cậu tìm thấy một gói bánh quy nén trong ngăn kéo bên cạnh ghế sô pha, trước kia người phụ nữ đó thường xuyên cho cậu ăn thứ này, sau đó Giang Sùng Châu thấy cậu muốn ăn nên đã mua vài bao để ở trong nhà.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.
Chỉ là khoảng thời gian đầu cậu đến căn nhà này Giang Sùng Châu không bao giờ để cho cậu đói, thế là mấy gói bánh quy này đã được giữ lại. Cậu cầm bịch bánh quy lên rồi mở ra như nhặt được của báu, sau đó pha với nước lạnh rồi ăn, rõ ràng là cậu đang rất đói nhưng chỉ ăn được một nửa rồi cất bánh quy đi.
Sau nhiều lần phải chịu đựng cơn đói bụng, cậu đã có thói quen tích trữ đồ ăn, sợ rằng cữ sau sẽ không có gì để ăn nữa.
Cậu lặng lẽ quay trở về phòng, phòng khách nằm ở trên hành lang, cậu buộc phải đi ngang qua cửa phòng Giang Sùng Châu, cửa phòng người đàn ông này không khóa, có một chút ánh sáng hắt ra từ khe hở, Đan Mạt cực kỳ sợ Giang Sùng Châu, theo bản năng muốn bước nhanh hơn trở về phòng của mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chỉ là... cậu nghe thấy người đàn ông ấy hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, và có nhắc đến cậu.
Thư Ninh vừa mới tắm nước ấm xong, làn da phớt hồng mang theo chút quyến rũ. Ban đầu, Giang Sùng Châu chỉ định trò chuyện với cậu ta trên Wechat một lúc, anh nói rằng dạo gần đây có hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm hơn, nói qua nói lại một hồi hai người bắt đầu call video.
Thư Ninh chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng lên người, có lẽ là do vừa tắm xong nên thái độ của cậu ta không còn xa cách như ban ngày nữa, mà giống như có một chút ‘khiêu khích’.
Thư Ninh nói: “Đừng tỏ ra nghèo khó trước mặt tôi, tôi vẫn không biết rốt cuộc cậu là loại người như thế nào?”
Giang Sùng Châu nịnh nọt nói: “Nếu cậu không tin, hai ngày nữa tôi sẽ đưa cậu ta ra ngoài, người tôi thích là cậu, cậu ta có xứng đâu.”
Anh và Thư Ninh quen nhau từ hồi năm nhất đại học, hai người có nhiều chủ đề chung để nói chuyện. Lúc mới bắt đầu cả hai chỉ là những người bạn bình thường, nhưng khi thời gian dần trôi qua, Giang Sùng Châu dần dần nảy sinh ấn tượng tốt với chàng trai trẻ tích cực này.
Vào một dịp sinh nhật của anh, Thư Ninh đã mua cho anh một chiếc đồng hồ giả, anh cực kỳ thích nó và còn cho rằng vì cậu ta quá tốt bụng nên mới bị người ta lừa.
Khi nghe thấy những câu nói này của Giang Sùng Châu, trước hết Đan Mạt đã nhớ đến người đàn ông đã từng đến nhà chơi trước đây, người đàn ông đó còn bỡn cợt cậu ngay trước mặt của Giang Sùng Châu nhưng lại không bị đối phương ngăn cản. Sau này Trương Vân Thích còn nói với Giang Sùng Châu rằng chơi chán rồi thì đưa cậu ta ra ngoài.
A Châu... muốn đem cậu cho người khác sao?
Lòng bàn tay của Đan Mạt lạnh buốt, cơ thể cậu như bị đóng thành băng không thể di chuyển.
Nhớ đến cảm giác ngón tay người đàn ông đó chạm vào da thịt cậu lần trước, cậu sợ hãi đẩy cửa phòng Giang Sùng Châu ra. Giang Sùng Châu đang call video với Thư Ninh nên nào có đoán được cậu sẽ qua đây đâu.
“Đừng đem tôi cho người khác...” Giọng nói của Đan Mạt có hơi run run: “Tôi sẽ kiếm tiền trả lại anh mà...”
Đôi mắt của Đan Mạt khô rang, những ngón tay trắng nõn siết lại rồi thả ra, cậu không muốn trở thành đồ chơi của đàn ông, càng không muốn bị người ta tặng đi như một món quà.
Cậu chỉ mới mười tám tuổi, suy nghĩ thực sự vẫn chưa đủ chín chắn, nếu cậu thông minh hơn chút nữa thì có lẽ cậu nên trốn khỏi Gia Dạ càng sớm càng tốt, không bị người phụ nữ đó nuôi dưỡng như một cái cây rụng tiền, nhưng tính cách của cậu lại thực sự quá yếu đuối, điều này khiến mọi người cho rằng cậu rất dễ bắt chẹt, rất dễ bắt nạt.
Cậu không nhìn thấy khuôn mặt u ám của Giang Sùng Châu, chẳng qua là vì quá sợ hãi nên cậu mới cầu xin theo bản năng.
Giang Sùng Châu nổi giận nói: “Ai cho phép cậu vào đây?”
“...”
Thái độ của Thư Ninh với anh chỉ mới dịu đi một chút, nhưng Đan Mạt lại cố tình không biết nhìn mặt của người khác, mà vẫn muốn tới đây gây sự. Hình như Giang Sùng Châu sợ ‘người ta’ nhìn thấy cả người đầy dấu vết sau khi làm tình của cậu, nên nhanh chóng thay đổi góc nhìn không cho Thư Ninh nhìn thấy Đan Mạt ở trên màn hình.
Khi bị Giang Sùng Châu chất vấn, Đan Mạt vẫn lặp đi lặp lại: “A Châu... làm ơn... đừng đem tôi đưa cho người khác... tôi sẽ ra ngoài tìm việc làm mà...”
"Cậu có thể tìm được loại công việc nào?” Trong câu nói của Giang Sùng Châu rõ ràng là có mang theo một chút mỉa mai.
Cuộc gọi bị gián đoạn, ở bên kia màn hình, Thư Ninh nói: “Tôi buồn ngủ rồi.”
Giang Sùng Châu lập tức đuổi Đan Mạt ra ngoài, khóa cửa lại: “Thật là xui xẻo, đúng thật là phải đưa cậu ta ra ngoài, kẻo giữ ở trong nhà lại gây phiền phức cho tôi.”
Thực ra Giang Sùng Châu đang có ý định tìm một nơi cho Đan Mạt sống ở bên ngoài, còn phải thuận tiện cho việc anh có thể đến đó xả giận bất cứ lúc nào, cũng sẽ không làm phiền đến việc sống chung của anh và Thư Ninh.
Mà hiện tại, thái độ của Thư Ninh đối với anh đã chuyển biến tốt đẹp hơn, có lẽ không lâu nữa là có thể dẫn người về nhà ở chung rồi. Còn về phần Đan Mạt thì không cần phải để ý làm gì, dù sao đối phương cũng là người trong ngành, không ngủ với anh thì cũng ngủ với người khác thôi, vì nghĩ như thế nên anh cảm thấy yên tâm thoải mái hơn.
Vốn dĩ cậu đã không còn bao nhiêu sức lực, lại còn bị Giang Sùng Châu đẩy thẳng ra ngoài cửa, cơ thể cậu không thể tự chủ mà lảo đảo lùi về phía sau. Cái bánh quy trong tay cậu cũng rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, trước khi kịp cảm thấy đau lòng, cậu đã ngồi xổm xuống sàn nhặt những vụn bánh nhỏ lên rồi cẩn thận cho vào trong vỏ bánh.
Điều này mang lại cho cậu một chút cảm giác an toàn.
Hầu hết những gì người khác để dành đều là những món đồ có giá trị, những thứ liên quan đến tiền bạc, nhưng đối với Đan Mạt, chỉ cần đáp ứng được một cuộc sống đủ ăn đủ mặc cơ bản thôi cũng đã khiến cậu rất hài lòng rồi.
Chẳng qua là khi nhớ đến lời nói của Giang Sùng Châu, trước đây khi Trương Vân Thích đòi lấy cậu từ tay Giang Sùng Châu, Giang Sùng Châu đã không hề tỏ ra thái độ sẽ từ chối.
Trương Vân Thích có tiếng là một người rất biết ‘chơi’. Khi Giang Sùng Châu dẫn cậu đến gặp nhóm bạn, lúc đó Trương Vân Thích đang ôm một cậu bé ở trong lòng, cậu bé đó được nịnh nọt đến mức trong lòng biến thành vũng nước, Trương Vân Thích lập tức cảm thấy thật nhàm chán.
Trương Vân Thích là một S*, nhưng anh ta lại không cho phép người khác trải nghiệm cảm giác vui sướng khi bị anh ta tra tấn.
(*): S: viết tắt của từ Sadist – được hiểu là người thích bạo dâm, họ thích gây ra sự đau đớn cho người tình, họ cảm thấy cực khoái trong hành động đó.
Khi đó Trương Vân Thích đã nhìn chằm chằm cậu một lúc, Đan Mạt cảm thấy một con ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, nếu cậu thực sự rơi vào tay của Trương Vân Thích, chắc chắn cậu sẽ bị hủy hoại.
Tác giả có lời muốn nói:
Bản cập nhật dài này đã được đăng lên rồi!
Hãy hoạt động mạnh lên nào!
Nếu các bạn thích bé cưng thì nhớ lưu lại và để lại thật nhiều bình luận để A Qua có thêm động lực cập nhật chương mới nha.
Chào ngày mới tốt lành!