Cơ thể nóng lên, chơi càng sung hơn.

Sự thương hại dành cho Đan Mạt vào lúc đầu đã biến mất sạch sẽ từ lâu, nhìn thấy bộ dáng có hơi rụt rè của Đan Mạt khi vừa mới uống nước xong, hình như đôi môi có hơi trơn bóng, chất lỏng trong suốt lăn từ khóe miệng xuống cổ, mang theo một chút hấp dẫn khó lòng giải thích được.

Hôm nay lúc ở rạp chiếu phim, anh chỉ có thể cẩn thận nắm lấy ngón tay của Thư Ninh, còn đối với những hành động quá đáng khác, nếu làm nó với Thư Ninh thì chẳng khác nào anh đang vấy bẩn đối phương cả. Ở trong lòng Giang Sùng Châu, Thư Ninh sạch sẽ như một đóa sen trắng, đương nhiên là không thể đánh đồng với một người lớn lên trong bùn lầy như Đan Mạt rồi.

Phát hiện Giang Sùng Châu đang đến gần, Đan Mạt chợt lùi lại phía sau theo bản năng.

Cậu sẽ không ngu ngốc dựa vào Giang Sùng Châu mỗi khi anh đến gần như trước kia nữa, người đàn ông này đã không còn là A Châu luôn đối xử tốt với cậu, mà đã biến thành một người khác, trở thành cơn ác mộng của cậu.

Hôm nay lúc mở ngăn kéo ra, cậu đã nhìn thấy chiếc điện thoại bị Giang Sùng Châu ném vỡ ngày hôm qua vẫn chưa tìm lại được, ngay cả sự dịu dàng duy nhất mà A Châu để lại cho cậu, cậu cũng không thể bảo vệ được.

Sau một ngày đói bụng, cậu đã yếu đến mức chỉ còn một chút sức lực, Giang Sùng Châu dễ dàng nắm lấy cằm của cậu, cố tình nâng mặt cậu lên.

“Cậu trốn làm cái gì?” Giang Sùng Châu nhíu mày hỏi.

“...”

Cái đấy không gọi là trốn, mà là khi bất kỳ sinh vật nào khi gặp nguy hiểm, chúng đều sẽ theo bản năng tự bảo vệ bản thân mình, nhất là trong khoảng thời gian gần đây, Giang Sùng Châu không đem đến cho cậu thứ gì, ngoại trừ nỗi đau.

Trước đây nếu cậu muốn giấy bút, sau khi đi làm về Giang Sùng Châu đều sẽ đem nó tới cho cậu, nhưng đã hơn một tuần trôi qua kể từ ngày mà Giang Sùng Châu nói sẽ mang cuốn sách đó về cho cậu, đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.

Cậu không thể đọc hiểu các tác phẩm nổi tiếng và các tạp chí kinh tế tài chính trong phòng sách, thậm chí cậu còn không biết các ký tự phức tạp hơn, cậu chỉ có thể nhận ra một vài chữ Hán đơn giản mà cậu nhìn thấy trên bảng quảng cáo, hoặc là sau khi Lâm Lộ đã dạy cho cậu.

Nhưng người phụ nữ đó không cho cậu tiếp xúc với Lâm Lộ, đã thế còn hay nói xấu Lâm Lộ nữa.

Đan Mạt vẫn luôn không tin những gì người phụ đó đã nói, vì sau tất cả, anh Lâm Lộ ở trong mắt cậu là một người rất xuất sắc, mãi đến khi cậu nhìn thấy một dấu hickey trên cổ của Lâm Lộ, mặc dù cậu biết ở lại Gia Dạ sẽ trải qua chuyện gì, nhưng cậu lại chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó với Lâm Lộ.

Ở Gia Dạ có một tin đồn từ rất lâu rằng: Lâm Lộ đang bị người ta bao dưỡng, do đó người quản lý mới không cho Lâm Lộ đi tiếp khách hàng khác.

Cứ mỗi cuối tuần, Lâm Lộ lại biến mất.

Không biết vì sao, Giang Sùng Châu không thích bộ dáng như thể thấy ma của Đan Mạt mỗi khi gặp anh, trông anh đáng sợ như vậy sao? Anh được xem là một người nổi tiếng ở trường đại học, có hằng hà sa số các bài viết thảo luận về anh ở trên các diễn đàn của trường, ngoài anh ra còn có sinh viên năm thứ hai tên Kiều Ngạn.

Nhưng anh lại coi thường mấy bài đăng ké fame này, việc đó khiến anh cảm thấy rất nhàm chán.

Kiều Ngạn và anh được đặt ngang hàng ở vị trí nam khôi của trường, nhưng Kiều Ngạn lại không giống với vẻ ngoài lạnh lùng của anh, anh ấy luôn đối xử với mọi người rất dịu dàng, ngay cả khi từ chối người khác anh ấy vẫn sẽ giữ nụ cười ở trên môi, sau đó nói rằng mình đã có người thích rồi.

Kiều Ngạn cũng có chút quan hệ với anh, trước đây họ đã cùng chơi chung đội bóng rổ của trường, không biết đó có phải là ảo giác hay không nhưng dạo gần đây, Kiều Ngạn đã có một chút thay đổi. Tuy rằng chỉ là sinh viên năm hai nhưng anh ấy lại chín chắn hơn trước kia rất nhiều.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Giang Sùng Châu không có thời gian rảnh để đi tìm hiểu chuyện của người khác, nhưng vào hai ngày trước lúc anh quay về trường điền một số thông tin, Kiều Ngạn đã nhìn thấy anh và nói: “Hãy đối xử tốt với người ở bên cạnh.”

Câu nói này có hơi khó hiểu, anh vẫn luôn đối xử rất tốt với Thư Ninh mà, còn cần Kiều Ngạn nhắc nhở như thế sao?

Quả đúng là khó hiểu mà.

Cũng bởi vì câu nói đó của Kiều Ngạn, Giang Sùng Châu đã cố ý hỏi thăm Thư Ninh rằng cậu ta có cảm thấy anh không đủ tốt ở chỗ nào hay không.

Hôm nay, Thư Ninh đã không còn tỏ thái độ lạnh lùng với anh như trước nữa, cậu ta cũng đã cho phép anh nắm tay một lúc rồi. Giang Sùng Châu không nỡ xúc phạm Thư Ninh, nên đã đổ toàn bộ hành vi xấu xa lên người của Đan Mạt.

Dù sao thì đối phương sinh ra đã là đồ chơi của đàn ông, không có gì đáng phải thương tiếc cả.

Thậm chí Đan Mạt còn không dám nói chuyện trước mặt của anh, bị anh đụng tới chỗ đau cũng chỉ run lẩy bẩy, miệng phát ra tiếng nức nở: “Đau... đau quá...”

Hốc mắt cậu ngập tràn nước mắt, nhưng cậu lại không dám để chúng rơi ra, cậu đã mất hết sức lực từ lâu, đói bụng đến mức xém mất đi nhận thức. Đói khát là chuyện thường tình đối với Đan Mạt, khi cậu còn nhỏ, có một lần người phụ ấy đã khóa cửa đi ra ngoài suốt ba ngày liền không quay lại, lúc đó cậu đã lục tung thùng rác ở trong nhà ra, bên trong đó có vỏ trái cây thối rữa do người khác chừa lại.

Cậu không muốn rơi nước mắt, nhưng chỉ vì quá đau đớn, làm chuyện này vơi Giang Sùng Châu chẳng khác nào đang khuấy động máu thịt của cậu cả, Giang Sùng Châu chỉ quân tâm đến khía cảm của bản thân chứ có quan tâm đến cảm xúc của cậu đâu, đối với Giang Sùng Châu mà nói, cậu chỉ là một dụng cụ tiện lợi để trút giận mà thôi, những thứ mà anh không nỡ thử với Thư Ninh, anh đều thử hết lên người cậu.

Đan Mạt cố gắng nhích người ra chỗ khác, nhưng Giang Sùng Châu lại nắm lấy eo cậu rồi kéo ngược trở lại.

Giọng nói của Đan Mạt lạc hẳn đi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi lên cánh tay Giang Sùng Châu: “...Làm... làm ơn... tôi không muốn làm chuyện này nữa...”

“...Đau quá.”

Cơ thể của cậu giống như đang bị dao cứa vào, trong khoảng thời gian một tuần này, dù có chậm chạp đến đâu cậu cũng đã nhận ra rằng, người đàn ông này đã không thể đối xử tốt với cậu như trước nữa rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cũng vì đã biết điều đó, cậu đã không còn yêu cầu người đàn ông đó đưa cậu đến trường học đọc sách nữa, cũng sẽ không yêu cầu người đàn ông đó đối xử dịu dàng với cậu như xưa, chỉ cần hai mươi mốt ngày để hình thành một thói quen, Đan Mạt đã quen với sự hiện diện của ánh đèn này trên thế giới, phải mất hơn một tuần mới bỏ được, thật sự rất khó khăn.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Giang Sùng Châu đã làm rất nhiều hành động quá đáng với cậu.

Đầu cậu tự động chia anh trong quá khứ và hiện tại thành hai người, như thể đang tự lừa mình dối người vậy, cơ thể của Đan Mạt run cầm cập, những giọt nước mắt lăn trên đôi gò má nhợt nhạt, Giang Sùng Châu thấy Đan Mạt hệt như một cái túi khóc, rồi đột nhiên cảm thấy chẳng còn bao nhiêu hứng thú nữa.

Giang Sùng Châu vẫn bình tĩnh chỉnh quần áo của mình lại, sau đó để mặc cho Đan Mạt đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo với bộ đồ lộn xộn, hơi cáu kỉnh nói: “Ngoài việc khóc lóc ra thì cậu còn làm được cái gì nữa hả? Tôi đâu có rước cậu về làm cậu chủ đâu, chỉ là một thằng trai bao mà ngay cả công việc của mình cũng làm không xong.”

“...” Đan Mạt không nói nên lời, cậu thực sự rất sợ Giang Sùng Châu mỗi khi anh nói chuyện với cậu bằng cái thái độ này.

Nhưng khi Giang Sùng Châu đứng dậy rời đi, cậu vẫn duỗi tay ra nắm lấy ống quần của Giang Sùng Châu như đang cầu xin. Cậu thực sự rất đói, từ tối qua tới giờ cậu chỉ uống có một ly nước mà người đàn ông này đem đến.

Bòng của thân hình cao lớn ấy phủ lên người cậu, người đàn ông đó cúi đầu liếc cậu một cái, chán ghét nói với cậu: "Cậu còn có chuyện gì nữa sao?”

Đan Mạt bị dọa sợ, vốn dĩ cậu đã không còn bao nhiêu sức lực rồi, chỉ túm lấy ống quần của người đàn ông thôi mà như thể đã sử dụng hết sạch chút sức lực còn lại của mình.

Đan Mạt lắc đầu.

Cậu buông tay ra, người đàn ông mở cửa bỏ đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Sùng Châu: Kiều Ngạn, cậu không thể nói rõ hết luôn một lần được hả?

Kiều Ngạn: Há há, đáng đời.

Giang Sùng Châu: Tôi thực sự muốn trở thành người tốt...

….

Xin hãy cho tôi vài lời nhận xét! Nếu có hơn 30 bình luận, sáng mai sẽ có bản cập nhật mới dài hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play