1/14 - Tập 1 - Trò chơi tử thần

Chương 1 - Trạng thái đóng kín


4 tháng

trướctiếp

Nhiều năm nay, tôi có một thói quen xấu, đó là vừa đi đường vừa đọc sách. Chỉ vì cường độ cuộc sống quá gấp gáp, nên dường như đến cả việc đọc sách trên đường đi cũng trở thành một kiểu thưởng thức cần phải trân trọng, nghĩ mà thấy lòng chua xót. Nói thật lòng, buổi tối hôm nay tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc phải vào siêu thị nào đó. Nhưng sở dĩ tôi bước chân vào cái siêu thị không may đó đơn giản là vì đèn đường quá tối, chữ trên cuốn tạp chí thì lại quá nhỏ, làm tôi nhức hết cả mắt. Lúc đó, ánh sáng lọt ra qua lớp cửa kính trong siêu thị giống như một ngọn đèn sáng chỉ dẫn cho người đi đường, lập tức thu hút một người ham mê đọc sách như tôi. Tôi nôn nóng muốn đọc cho xong câu chuyện rất thú vị trong cuốn tạp chí, nên đã nhắm mắt nhắm mũi bước chân vào siêu thị đó.

Bước vào bên trong, tôi nhận ra là, nếu chỉ đứng ở cửa mà đọc thì không tiện lắm, bèn ôm cuốn tạp chí chậm rãi đi giữa các giá hàng hóa và vơ bừa hai gói mì ăn liền. Nhưng không ngờ, tôi vừa vào được 5 phút thì loa siêu thị đã phát thông báo sắp đóng cửa, điều này làm tôi thấy rất không vui. Vì muốn đọc đôi trang sách mà tôi sắp phải trả tiền cho hai gói mì ăn liền, thế mà họ không để cho tôi được xem hết câu chuyện đó.

Chẳng còn cách nào khác, tôi cầm mấy gói mì đứng vào hàng người chờ thanh toán. Trong lúc chờ đợi, tôi vẫn đắm chìm trong những tình tiết của câu chuyện kia, mãi đến khi câu nói: “Không được nhúc nhích” xuyên vào mãng nhĩ tôi như mũi kiếm nhọn, khiến tôi sợ đến mức run bắn lên, cuốn tạp chí trong tay rơi xuống đất, tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông điên đang chĩa súng về phía chúng tôi.

Bây giờ, người đàn ông ấy đã nằm gục trên nền nhà, và người đàn ông trung niên đeo kính nói với chúng tôi rằng, ông ta đã chết vì mất quá nhiều máu.

Tôi nghĩ, những sự việc bất ngờ lúc trước chỉ làm tôi sửng sốt. Còn bây giờ, cơn hoảng sợ mới thực sự kéo đến khiến tôi run lên cầm cập.

Rõ ràng là không chỉ mình tôi đang trong cơn hoảng sợ. Người kích động nhất có lẽ là bạn trai của cô gái sành điệu kia, anh ta liên tục kêu lên: “Này, mọi người nhìn thấy không? Anh nhân viên kia bị thứ gì đó lôi ra ngoài? Anh ta bị giết chết rồi sao?”

“Im đi!” Người đàn ông to lớn râu xồm trừng mắt với anh ta, “Nếu cậu muốn có đáp án thì tự mình ra đó mà xem!”

Chàng trai trắng trẻo như thư sinh kia ngớ người, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn.

Người đàn ông trung niên đeo kính đứng dậy: “Vừa nãy tôi nói rồi, báo cảnh sát đi!”

Lần này không có người nào phản đối, nữ nhân viên run cầm cập bấm số máy cảnh sát. Cô ấy cầm ống nghe lên nghe một hồi, rồi hoang mang ngẩng đầu lên: “Không được rồi, không nối được máy, chỉ thấy tiếng tút tút thôi.”

Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Có thể họ đang bận, cứ gọi đi, gọi cho tới khi nào họ nghe máy thì thôi.”

“Tôi nghĩ, không phải là máy bận đâu.” Nữ nhân viên kia nói, “Lúc nào cũng chỉ nghe thấy tiếng tút dài. Giống như... đường dây đã bị cắt đứt.”

Người đàn ông trung niên bước đến, cầm máy điện thoại và nghe một lúc, rồi lại bấm số, cuối cùng thì nhíu chặt mày, đặt máy xuống.

“Hãy gọi thử bằng di động xem sao.” Câu nói đó của người mẹ mua đồ ăn vặt làm mọi người sực tỉnh, hầu như tất cả mọi người đều lấy điện thoại di động ra khỏi túi. Người đàn ông trung niên nói: “Đừng gọi cùng lúc, để tôi.”

Một phút sau, ông ỉu xìu bỏ di động xuống, lắc đầu nói: “Không được, không có tín hiệu.” :

“Tôi cũng vậy, không hề có vạch sóng nào”, “Máy tôi cũng không có”, “Không được, không có tín hiệu”... Tất cả mọi người đều gọi thử, nhưng rồi ai cũng ủ rũ lắc đầu. Tất nhiên, tôi cũng vậy.

Nữ nhân viên nói: “Ở đây là ngoại ô, vốn dĩ sóng kém, thêm vào đó bây giờ lại đóng kín cửa làm cản trở một bộ phận sóng, do đó di động càng khó gọi hơn.”

“Ồ, khoan đã, tôi nhớ rằng số điện thoại của cảnh sát cho dù khi sóng rất yếu cũng vẫn gọi được.” Cô gái sành điệu nói.

“Đúng vậy, nhưng bây giờ không gọi đi được.” Người đàn ông trung niên chau mày, nói: “Đúng là rất lạ!”

“Vậy, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Chàng thư sinh mặt nhợt hỏi với vẻ lo lắng.

Những người có mặt trong siêu thị nhìn nhau, chẳng ai nghĩ ra được cách gì để đối phó.

“Mẹ kiếp!” Người đàn ông to lớn, râu xồm gầm lên, “Tôi không tin điều nhảm nhí đó! Mở cửa ra! Tôi muốn ra ngoài xem, rút cục ở đó đang xảy ra chuyện gì!”

Nữ nhân viên run rẩy nói: “E rằng không được đâu... Trong tay tôi không có chìa khóa, chỉ có anh ấy (nam nhân viên) mới có. Nhưng... chiếc chìa khóa anh ấy cầm lúc nãy cũng bị lôi theo mất rồi!”

Nghe câu này, tất cả mọi người đều lạnh toát. Người đàn ông to lớn râu xồm trợn đôi mắt lạnh như đồng lên, nói: “Ý của cô là chúng ta bị giam ở trong này rồi?”

Nữ nhân viên sợ quá không dám trả lời, chỉ khẽ gật đầu.

Im lặng trong một vài giây, người đàn ông to lớn râu xồm lại gầm lên: “Thế thì tôi sẽ phá cửa! Tôi không tin là không thể ra khỏi đây!” Nói xong, ông ta bước ra phía cửa. Người đàn ông trung niên vội chạy ra trước mặt, ngăn lại: “Này, đừng có kích động như vậy! Chuyện xảy ra vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy đấy, lúc này, chúng ta không rõ tình hình bên ngoài như thế nào, nếu cứ liều xông ra thì sẽ nguy hiểm đấy!”

Người đàn ông to lớn râu xồm giận dữ thở hồng hộc, nhưng có lẽ cũng thấy lời của người đàn ông trung niên có lý, nên không có những hành động manh động tiếp theo nữa. Cô gái sành điệu nói: “Thực ra, tình hình bên ngoài thì người đàn ông cầm súng xông vào chẳng phải đã nói rồi còn gì, ông ta nói bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một dịch bệnh rất đáng sợ...”

“Đúng rồi, ông ta còn nói, loại dịch bệnh đó lan truyền rất nhanh, rất nhiều người ở thành phố đã mắc phải, ông ta đã trốn đến chỗ này của chúng ta.” Chàng thư sinh mặt nhợt bổ sung.

“Nhưng, sao ông ta bỏ chạy đến đây mà lại còn mang theo cả súng?” Nữ nhân viên hỏi.

“Có thể là ông ta chống lại, hoặc là tự vệ. Theo tôi, chắc chắn trước khi đến đây ông ta đã gặp phải một sự tấn công nào đó.” Người phụ nữ béo nói với vẻ sợ hãi. “Hơn nữa, thứ tấn công ông ta bây giờ đã tới chỗ này của chúng ta rồi. Cậu nhân viên vừa rồi... chính là bị thứ đó lôi ra ngoài.”

Những phán đoán đó của bà ta có vẻ rất lô-gic, khiến cho mọi người nghe xong đều cảm thấy sởn da gà. Nhất là việc bà ấy dùng cụm từ ‘thứ đó’ để chỉ hung thủ đã giết chết nam nhân viên càng làm cho chúng tôi tưởng tượng ra những cảnh tượng khủng khiếp. Tôi rùng mình mấy cái liền, rồi không nén được cũng tham gia cuộc suy đoán: “Liệu có phải... kẻ tấn công nam nhân viên ấy là những người mắc phải dịch bệnh đó không nhỉ?”

“Tôi cũng đang định nói như vậy.” Chàng thư sinh mặt nhợt gật đầu với tôi, nói: “Tôi nhớ, trước khi bị đánh ngất đi (thực ra là bị đánh chết) ông ta nói, những người mắc phải dịch bệnh này hình như sẽ...”

“Đáng tiếc là ông ta mới nói đến đây thì đã bị đánh chết rồi...” Tôi tiếp với vẻ tiếc rẻ.

Không ngờ, câu nói đó giống như một ngọn lửa làm cháy bùng lên sợi dây dẫn trong lòng người đàn ông to lớn râu xồm, ông ấy gầm lên với gã lông bông tóc đỏ: “Tất cả là tại thằng lỏi này! Gã kia chưa nói hết lời thì mày đã ra tay đánh chết hắn ta rồi!”

Gã lông bông tóc đỏ tỏ ra rất bình thản, dường như gã không hề cảm thấy chút áy náy, ân hận nào đối với người mà mình đã hạ sát. Gã lạnh lùng nói với người đàn ông to lớn: “Vừa rồi chính ông nói với tôi rằng ‘Làm tốt lắm!’, lại còn khen tôi đã khống chế được gã điên đó, thế mà bây giờ sao lại trách tôi rằng đã ra tay đánh chết hắn ta?”

“Nhưng bây giờ xem ra hắn ta không phải là người điên!” Người đàn ông to lớn râu xồm gầm lên, “Có thể hắn có thông tin quan trọng nào đó muốn cho chúng ta biết, thế mà mày đã giết chết hắn!”

“Lúc đó tôi làm sao biết được?” Gã lông bông tóc đỏ dường như không hề sợ hãi trước người đàn ông có thân hình to lớn gấp đôi mình, vẻ mặt gã tỏ vẻ căm ghét. “Trong tay hắn ta cầm không phải là đồ chơi, nhìn một cái là tôi biết ngay súng thật, hơn nữa có thể cướp cò bất cứ lúc nào. Tôi đã bất chấp nguy hiểm cứu mọi người, bây giờ tình hình thay đổi thì mọi người lại quay sang trách tôi là lẽ ra không nên ra tay. Hừ, nếu biết thế thì tôi cứ trốn vào trong góc đó, mặc kệ các người sống chết ra sao!”

Người đàn ông to lớn trừng mắt nhìn gã lông bông, trong một lúc không tìm ra được từ ngữ nào để phản bác lại. Im lặng một lúc, người phụ nữ béo áo đen hỏi: “Trong lúc mọi người đều xếp hàng chờ trả tiền, cậu trốn vào trong góc đó làm gì?”

Gã lông bông ngây người, điệu bộ rất lúng túng. Nữ nhân viên siêu thị dường như đã đoán ra được điều gì, miệng cô khẽ lẩm bẩm: “Cậu... không lẽ...”, nhưng có lẽ cân nhắc tình hình đặc biệt lúc này, có một số chuyện đã không còn quan trọng nữa, nên mới bỏ lửng không nói tiếp.

Người đàn ông trung niên lúc đó nói một cách xuê xoa: “Thôi nào, chuyện đến nước này thì chúng ta đừng trách móc nhau nữa, cũng đừng nên để ý đến mấy chuyện vặt vãnh đó nữa, mà hãy bàn xem tiếp sau đây nên làm thế nào.”

“Chúng ta phải liên lạc được với bên ngoài!” Người mẹ mua đồ ăn vặt kia nói với vẻ bấn loạn, “Chúng ta phải biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì!”

“Liên hệ với bên ngoài bằng cách nào?” Cô gái sành điệu nói, “Điện thoại bàn và di động đều không gọi được, mọi người có nghĩ ra được cách gì khác không?”

Người phụ nữ béo nói có vẻ kinh ngạc: “Không lẽ bên ngoài xảy ra chuyện gì mà chúng ta không thấy à? Vừa rồi, người nhân viên kia bị giết chết! Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi chắc chắn là vô cùng nguy hiểm! Hơn nữa, tôi muốn nói, sao lúc đầu mọi người không chịu nghe theo lời khuyên của tôi? Tôi nói, tôi có linh cảm không lành, nhưng mọi người đâu có coi đó là chuyện, vì thế mà đã khiến cho cậu nhân viên kia bị giết chết.”

Người đàn ông to lớn râu xồm lập tức cảm thấy câu nói trên là nhằm vào mình, nên quay lại nhìn người phụ nữ đó với vẻ giận dữ: “Cứ cho là lúc đó không mở, thì tôi cũng không nghĩ rằng đến lúc này chúng ta cũng không mở! Nếu không phải vì cậu nhân viên ấy bị giết hại thì làm sao mà chúng ta biết được bên ngoài đang rất nguy hiểm?”

Cậu thư sinh mặt nhợt nói với vẻ bất an: “Rút cục, bây giờ bên ngoài như thế nào nhỉ? Liệu có như người đàn ông kia nói không, dịch bệnh đáng sợ ấy đã tràn đến chỗ chúng ta, làm cho người ở đây cũng mắc phải?”

“Ôi...!” Nghe cậu thư sinh mặt nhợt nói vậy, người mẹ kia không nén được bỗng kêu lên, nước mắt tuôn ra như suối. Bà ta xông ra cửa như điên dại rồi ra sức đấm vào cửa cuốn. Tiếng ầm ầm xen lẫn với tiếng kêu gào thảm thiết của bà ta: “Không được, tôi phải ra! Đứa con trai 5 tuổi của tôi đang ở nhà một mình!”

Sự mất kiểm soát của bà ta lây lan sang tất cả mọi người, ai cũng nghĩ đến người nhà của mình và đều hoảng hốt. Cô gái sành điệu túm lấy tay cậu thư sinh mặt nhợt, kêu lên: “Cha mẹ em đều đang ở trong thành phố, làm thế nào bây giờ?” Người phụ nữ béo thì giữ lấy ngực, miệng lẩm bẩm: “Chồng tôi ở nhà có một mình, xin Thượng đế cứu giúp đừng để xảy ra chuyện gì với anh ấy!” Còn nữ nhân viên siêu thị thì cuống đến mức nhăn nhó mặt mày, chân tay luống cuống.

Trước tình hình ấy, tâm trạng của tôi trở nên rất mâu thuẫn và phức tạp. Tôi không biết lúc này nên cảm thấy mừng hay mất mát, bọn họ đều có người thân để mà lo lắng và lưu luyến, chỉ có tôi là không. Cha mẹ, người thân của tôi đều ở nơi xa, chỉ một mình tôi đến làm việc ở nơi đất khách quê người. Theo lý mà nói, lẽ ra tôi phải cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lúc này, ngược lại, tôi lại cảm thấy ngưỡng mộ họ. Cho dù thế nào, trong lúc họ lo lắng cho người thân thì cũng đồng thời cũng được người thân nhớ đến, còn tôi thì chẳng có gì cả.

Đúng lúc tôi đang ngây ra thì người đàn ông trung niên đi đến bên cửa, đỡ người mẹ đang đau buồn kia và an ủi: “Cô à, cô hãy bình tĩnh lại đi!” Tiếp đó, ông đưa tay ra, nói: “Mọi người nghe tôi nói này, đừng cuống lên nữa. Tôi biết mọi người đều đang lo lắng cho người thân, tôi cũng thế thôi. Vợ và con gái tôi đang ở bên ngoài. Nếu thực sự bên ngoài đang xảy ra dịch bệnh thì ai cũng có thể mắc phải. Nhưng, tôi nghĩ tình hình có lẽ không tệ như vậy, chúng ta phải tin tưởng, bên ngoài còn có cảnh sát và bác sĩ, họ sẽ giúp cho người thân của chúng ta. Nói cách khác, dù bây giờ chúng ta có liều lĩnh xông ra, thì cũng chẳng giúp được gì, ngược lại còn có thể khiến mình nhiễm bệnh. Cho nên, trong tình hình này, chúng ta cứ yên tâm ở lại trong này, chờ cứu viện.”

Những lời này của ông được nói ra với vẻ rất bình tĩnh và có lý, vì thế mà mọi người dần dần cũng bình tĩnh lại và thấy rằng, ngoài điều đó ra thực sự chẳng còn cách nào khác. Nhưng người đàn ông to lớn thì lại không như vậy, ông ta liếc xéo người đàn ông trung niên một cái: “Ý của anh là bảo chúng tôi cứ ở đây mà bị động chờ đợi. Nhưng tôi hỏi anh, nơi này rất hẻo lánh, nếu 10 ngày, nửa tháng mà vẫn chẳng có ai đến cứu giúp chúng ta thì làm thế nào?”

“Không, không thế đâu.” Nữ nhân viên siêu thị đột nhiên lên tiếng, “Tôi nhớ ra rồi, sáng mai ông chủ của chúng tôi nhất định sẽ mang chìa khóa đến mở cửa, lúc đó chúng ta có thể ra ngoài được.”

Người mẹ của cậu bé 5 tuổi kia như nhìn thấy ánh sáng hi vọng, cuống quýt hỏi: “Cũng có nghĩa là, nhiều nhất thì chúng ta chỉ ở lại trong này một đêm thôi?”

“Có lẽ như vậy.” Nữ nhân viên siêu thị gật đầu, đáp.

Cuối cùng thì đám đông như trút được gánh nặng, tôi cũng thở phào. Người đàn ông to lớn bèn lấp liếm: “Thôi được, tôi sẽ làm một giấc yên ổn ở đây.” Nghe cách nói ấy thì thấy dường như nơi mà ông ta thường ngủ còn không bằng chỗ này.

Lúc đó, người phụ nữ béo bỗng nhiên nói với vẻ mặt nhợt nhạt: “Tôi cảm thấy, hình như mọi người quên mất điều gì đó?” Bà ta nói, tay chỉ vào cái xác nằm trên nền nhà, run rẩy tiếp: “Ông ta... làm thế nào?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp