1/14 - Tập 1 - Trò chơi tử thần

Mở đầu - Sự kiện bất ngờ


5 tháng

trướctiếp

9 giờ 25 phút ngày 22 tháng 9 năm 200x

Diễn biến của sự việc luôn vượt ra khỏi ý muốn của mọi người.

Mười mấy con người trong siêu thị đó chẳng ai có thể nghĩ ra được sự việc xảy ra sau đó.

Đó là một nơi rất đỗi bình thường. Thực ra, gọi một cửa hàng tổng cộng chưa đầy 300 mét vuông là ‘siêu thị’, thì có phần hơi châm biếm. Rõ ràng là nơi đây chẳng thể nào sánh được với một khu thương mại cỡ lớn trong thành phố, nhưng hàng hóa thì khá là đầy đủ, vì thế mà ở cái khu ngoại ô xa xôi này nó cũng đã được xem là một siêu thị tươm tất rồi.

Trong siêu thị rất yên tĩnh. Hơn chục khách hàng không quen biết nhau lặng lẽ lựa chọn những thứ mình cần, chỉ có một người phụ nữ vừa cầm giỏ đựng hàng vừa nói chuyện điện thoại.

“Không được, mẹ đã nói với con rồi, ăn nhiều đường thì sẽ sâu răng.” Người ấy hạ thấp giọng, cố nói bằng vẻ nghiêm túc. “Con lại muốn tới phòng nha khoa đó à?” Ngừng lại trong giây lát để nghe, rồi người ấy lắc đầu bất lực, “Thôi được, chỉ một gói sô-cô-la và bim bim thôi nhé, nhưng con phải hứa với mẹ là ngày nào cũng phải đánh răng. Cái gì?... A lô, con trai, ở đây sóng kém lắm. Thôi nhé, chờ mẹ về nói chuyện sau.”

Nói xong, người phụ nữ ấy cất điện thoại vào túi rồi chọn một số đồ ăn vặt trên giá.

9 giờ rưỡi, một giọng nói dịu dàng, ngọt ngào của nữ nhân viên siêu thị vọng ra từ chiếc loa nhỏ: “Xin chào quý khách hàng. Siêu thị chúng tôi sẽ đóng cửa sau mười lăm phút nữa, đề nghị quý khách nhanh chóng lựa chọn xong hàng hóa của mình và ra thanh toán tại quầy thu ngân. Rất vui mừng được đón quý khách tiếp tục đến với siêu thị của chúng tôi vào ngày hôm sau.”

Sau khi nghe thông báo, khách hàng nhanh chóng lựa lấy những thứ mình cần. Chỉ một lát sau, mười mấy con người lại lần lượt đến trước quầy thu ngân, xếp hàng chờ thanh toán.

“Xin nhường cho một chút!” Một người đàn ông to lớn, râu ria xồm xoàm, giọng như lệnh vỡ từ phía sau rẽ đám đông bước tới trước mặt một cặp nam nữ đang chuẩn bị đặt hàng hóa lên quầy thu ngân, ném mấy túi đồ ăn của mình ra trước mặt cô nhân viên thu ngân: “Tính tiền cho tôi trước, tôi có việc gấp!”

Người bị chen ngang là một cô gái ăn mặc rất mốt, cô đang định nói câu gì đó thì bị chàng trai bên cạnh khẽ kéo vạt áo, ra hiệu đừng nói gì. Cô gái lườm chàng trai một cái, giận dữ quay mặt đi. Cô nhân viên thu ngân rõ ràng cảm thấy như thế là không đúng quy định, nhưng đưa mắt nhìn người đàn ông lỗ mãng kia thì cũng chẳng dám nói gì, đành cầm chiếc máy tính giá lên tính tiền mấy túi hàng của người ấy. Nam nhân viên đứng bên cũng đành bất lực nhìn cảnh tượng ấy.

Đúng vào giây phút ấy, một sự việc không thể ngờ tới đã xảy ra.

“Ầm”, một tiếng động vang lên, cánh cửa kính của siêu thị bị đẩy mạnh. Một người đàn ông mặt mũi đầm đìa mồ hôi, thở hổn hển, loạng choạng bước vào. Cô thu ngân ở gần người ấy nhất nhìn thấy vật trong tay của anh ta, bèn kêu lên một tiếng hoảng hốt “Ối!”

“Không được động đậy! Tất cả đứng yên!” Người đàn ông kia giơ súng và thét lên với vẻ điên dại, âm thanh chói tai ấy vang vọng khắp căn phòng. “Tất cả đứng yên tại chỗ!”

Mười mấy con người trong siêu thị đều sững sờ, chẳng ai trong số họ từng trải qua chuyện tương tự, không một ai dám manh động. Tên cướp kia tiến vào, vừa lăm lăm khẩu súng trong tay vừa dáo dác quan sát phía sau. Đột nhiên, hắn chĩa mũi súng về phía nam nhân viên đang đứng bên cạnh cửa và quát to: “Đóng cửa lại! Thả ngay cửa cuốn xuống!”

“Vâng, vâng...” Nam nhân viên đó sợ tái mét mặt mày, hoàn toàn không dám phản kháng. Anh ta run rẩy đi đến bên cửa, cầm chiếc móc sắt đặt bên cạnh cửa kéo cửa cuốn xuống, tiếp đó tự giác ném chiếc móc sắt đi và giơ hai tay lên, lẩy bẩy nhìn gã đàn ông đang cầm súng.

Gã đàn ông kia thấy cửa cuốn đã được đóng lại thì có vẻ yên tâm hơn, vẻ mặt bớt hung dữ hơn lúc đầu, nhưng vẫn giơ súng và nói với nam nhân viên: “Mày bước vào chỗ cùng với những người kia! Nhanh lên!”

Nam nhân viên ngoan ngoãn làm theo, bước tới đứng bên cạnh nữ thu ngân.

Lúc này, tất cả những người có mặt trong siêu thị đều đã đứng trước mặt gã đàn ông cầm súng. Cuối cùng thì gã cũng trút một hơi thở dài, rồi nói bằng cái giọng chói tai và rất khó nghe: “Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi không phải là tên cướp như trong tưởng tượng của các người đâu. Chẳng có tên cướp nào lại ngu ngốc tới mức nhốt mình trong siêu thị kín bưng như thế này.”

Dừng lại một chút, hắn tiếp tục, “Bây giờ, các người nghe đây, tôi sẽ nói cho các người một vài sự việc, tôi đoán cho đến tận bây giờ chưa ai trong các người biết bên ngoài đang xảy ra chuyện lớn gì.”

Không ai nhúc nhích, cũng không ai lên tiếng.

Xem ra, gã đàn ông này bị tâm thần. “Nghe rõ đây, hiện nay, bên ngoài đang xảy ra một dịch bệnh đáng sợ chưa từng có! Dịch bệnh ấy đang lan truyền với tốc độ kinh người. Khoảng mười mấy phút trước hầu như tất cả người trong thành phố đều đã bị nhiễm vi rút của dịch bệnh ấy. Tôi may mắn sống sót, vì trước khi dịch bệnh ấy lây lan thì tôi đã chạy trốn đến khu ngoại ô này...” Nuốt nước bọt một cái, gã tiếp tục nhìn trừng trừng đám đông, “Tôi nhìn dáng vẻ của các người thì biết chưa bị nhiễm bệnh, điều ấy cho thấy khu ngoại ô này đến thời điểm hiện tại vẫn trong sạch. Nhưng, tôi biết, không lâu sau... nơi đây cũng sẽ bị tấn công... Vì vậy, các người có nghe rõ không? Bây giờ chúng ta cứ ở lại trong siêu thị này chờ cứu viện! Không ai được thử tìm cách ra ngoài! Các người không biết đâu, những người bị lây nhiễm dịch bệnh ấy sẽ...”

Phập! Một tiếng động đùng đục, người đàn ông cầm súng lảo đảo rồi đổ thẳng xuống sàn. Phía sau lưng gã là một nam thanh niên tóc nhuộm đỏ, anh ta ăn mặc trông giống như hippy, nói một cách chính xác là một gã lông bông đường phố. Lúc này, trong tay anh ta cầm một chai rượu vang nhuốm máu, ngây người nhìn gã đàn ông đổ gục dưới đất, thấy máu từ gáy của người đàn ông ấy rỉ ra, anh ta sửng sốt đưa mắt nhìn đám đông.

“Ồ, làm tốt lắm anh bạn trẻ!” Người đàn ông lỗ mãng đứng phía trước xông lên, cúi xuống giành lấy khẩu súng trong tay người đàn ông bị đánh ngất đi rồi nói với cậu thanh niên tóc đỏ: “Cậu đã khống chế được gã điên này!”

Đám đông lúc này mới lên tiếng xôn xao bàn tán. Bạn trai của cô gái sành điệu lắc đầu, thốt lên: “Đây là một người điên, rõ ràng là mắc bệnh tâm thần! Nhưng vấn đề là, hắn ta lấy súng từ đâu nhỉ?”

“Có lẽ trước khi đến đây thì hắn ta còn làm một số chuyện khác nữa.” Một phụ nữ thân hình phát tướng nhíu mày nói.

“Có thể khẩu súng kia chỉ là đồ chơi.” Cô gái sành điệu nói.

“Không, là súng thật.” Người đàn ông thô lỗ vuốt khẩu súng, liếc nhìn cô gái nói, “Hơn nữa, tôi kiểm tra rồi, trong đó có đạn thật.”

Đám đông đều rùng mình sợ hãi trước mối nguy hiểm vừa trải qua, một chú tuổi trung niên đeo kính, nói: “Dù thế nào, cũng phải báo cho cảnh sát ngay!”

“Đúng rồi, đúng rồi.” Lúc này mọi người mới sực tỉnh và hùa theo. Nữ nhân viên vội bước đến bên quầy, nhấc máy điện thoại lên.

“Này, chờ một chút.” Người đàn ông râu xồm đặt khẩu súng lên quầy, liếc nhìn nữ nhân viên đang chuẩn bị báo cảnh sát, “Mọi người báo cảnh sát cũng được, hoặc giải quyết gã điên này thế nào cũng được, đó là chuyện của mọi người. Nhưng, trước lúc đó hãy mở cửa ra đã, tôi muốn ra khỏi đây. Tôi nói rồi, tôi có việc gấp!”

“À, vâng,” Lúc này, nữ nhân viên kia mới nhớ ra mọi người vẫn đang bị nhốt bên trong, cô quay sang gật đầu với nam nhân viên, “Anh mở cửa ra đi.”

Nam nhân viên kia gật đầu như một cái máy, lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, đang định cúi xuống mở khóa phía dưới cửa cuốn thì một giọng phụ nữ từ phía sau vọng lên: “Chờ chút, đừng vội mở ra.”

Nam nhân viên kia ngơ ngác quay lại, thấy ánh mắt của đám đông cũng đang dồn về phía người phụ nữ béo như mình.

“Như thế là sao?” Người đàn ông to lớn râu xồm nhìn bà ta chăm chú.

Người phụ nữ béo ăn mặc có phần không được hợp thời, lúc này đang là đầu thu, thế mà bà ta mặc hẳn một chiếc áo khoác bằng len màu đen, cổ còn quấn một chiếc khăn lông cừu, nhìn cứ như vừa đi du lịch ở miền bắc Na Uy về chưa kịp thay đổi trang phục. Nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào mình, bà ta có vẻ lúng túng. Người đàn ông to lớn râu xồm lại cao giọng hỏi: “Sao lại đừng mở cửa ra vội?”

Người phụ nữ béo do dự đáp: “Tôi thấy... một linh cảm không tốt lành.”

Người đàn ông to lớn chăm chú nhìn bà ta trong mấy giây, hừ một tiếng vẻ coi thường rồi quay người đi lẩm bẩm: “Lại là một kẻ tâm thần!” Tiếp đó, ông ta nói với nam nhân viên đang ngồi xổm ở cửa: “Mặc kệ bà ta, mở cửa ra đi!”

Nam nhân viên kia do dự trong giây lát rồi tra chìa khóa vào ổ, xoay một vòng, “tách” một tiếng, chiếc khóa bật ra. Anh ta kéo chiếc cửa cuốn lên cao ngang người, màn đêm đen tối từ bên ngoài lập tức tràn vào. Nam nhân viên vẫn ngồi xổm, quay lại nói với các khách hàng: “Được rồi, cửa đã mở rồi đấy, mọi người có thể ra...”

Câu nói đó chưa dứt, đột nhiên, nam nhân viên ấy bị một vật gì đó từ bên ngoài lôi phắt đi, trước con mắt sững sờ của cả đám đông. Hai tay của anh ta vốn đang đỡ lấy chiếc cửa cuốn, cánh cửa sập xuống, rồi “sầm” một cái đóng chặt lại như trước.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, những người đứng sau hầu như chưa biết có chuyện gì thì đã không thấy nam nhân viên ấy đâu nữa. Đám đông đang sững sờ chưa kịp phản ứng gì, thì một sự việc đáng sợ khác lập tức xảy ra ngay sau đó. Họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nam nhân viên vang lên ở bên ngoài, có cả tiếng vật lộn đập ầm ầm vào cánh cửa cuốn. Hai âm thanh ấy đan xen nhau tạo thành một tạp âm đáng sợ khủng khiếp, khiến mọi người sởn hết da gà và tim như muốn vỡ ra.

Khoảng nửa phút sau, bên ngoài trở lại yên tĩnh, chẳng còn nghe thấy tiếng gì nữa. Thế rồi, trong lúc mọi người bên trong siêu thị đang sững sờ, run sợ đưa mắt nhìn nhau thì một tiếng kêu ré lên phá tan sự yên tĩnh, đó là tiếng của cô gái sành điệu, mặt cô trắng bợt, tay chỉ về phía cửa, nói: “Máu! Máu!”

Mọi ánh mắt nhìn theo phía cô chỉ, rồi lập tức thấy lạnh toát sau gáy.

Ở chỗ mà nam nhân viên bị lôi ra lúc trước, một dòng máu đỏ tươi đang thấm dần qua khe cửa cuốn.

“Ối...”Nữ nhân viên khiếp sợ bưng chặt miệng như muốn ngất xỉu. Những người khác trong siêu thị, kể cả người đàn ông to lớn đều há miệng, trợn mắt, cứng người.

Không khí trong siêu thị như ngưng lại. Lúc này, dường như tất cả mọi người đều nhận ra điều gì đó, họ nhìn nhau, rồi cùng nhìn người đàn ông đang ngất xỉu trên nền nhà và nhớ lại lời của hắn ta lúc trước.

Người đàn ông trung niên đeo kính là người đầu tiên bước lên, rồi vừa lay vào người gã đàn ông đó vừa gọi: “Này, anh sao thế? Tỉnh lại đi!”

Không có phản ứng gì. Người đàn ông trung niên lật người gã đàn ông đó lại và chợt thấy trong lòng run lên, không ngờ đám máu chảy ra từ sau gáy đã làm ướt toàn bộ nửa thân người phía trước, trên nền nhà là cả một vũng máu lớn. Người đàn ông trung niên đưa tay ra trước mũi của ông ta, rồi lập tức ngây người.

Một thanh niên trẻ phía sau, hỏi: “Sao thế? Ông ta...”

Người đàn ông trung niên đeo kính quay người lại, nhìn mười mấy con người phía sau, nói bằng giọng trầm trầm: “Hắn ta chết rồi.”

Không hiểu vì sao, giây phút nghe thấy câu nói này, một cảm giác lạnh toát lập tức chạy dọc người, tôi bỗng thấy một nỗi sợ hãi khủng khiếp, dường như có ai đó thì thào bên tai tôi: ác mộng bắt đầu rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp