1/14 - Tập 1 - Trò chơi tử thần

Chương 2 - Hai người kỳ dị


5 tháng

trướctiếp

10 giờ 13 phút tối ngày 22 tháng 9 năm 200x
Qua bàn bạc, mọi người thống nhất chuyển xác chết đó vào một góc không nhìn thấy, đợi ngày mai có người đến thì sẽ xử lý. Suy cho cùng, một cái xác nằm ngang ở ngay đó dù sao cũng khiến người ta thấy rợn người.
“Bên cạnh nhà vệ sinh có một cái phòng chứa đồ.” Nữ nhân viên không dám lại gần xác chết, đứng từ xa đưa tay chỉ vào trong, nói: “Ở bên kia kìa, mọi người đưa ông ta vào đó đi.”
Người đàn ông trung niên nâng phần trên của cái xác từ phía sau, rồi ngẩng đầu nói: “Ai đó đến đỡ một tay đi!”
Gã lông bông tóc đỏ không nói câu nào bước tới, nhấc hai chân cái xác lên, hai người chuyển xác chết vào trong phòng để đồ. Lúc trước, chính gã lông bông này đánh chết người ấy, bây giờ thì gã đang xử lý cái xác ấy của ông ta. Tôi không hiểu những người khác có như tôi không, nhìn cảnh tượng ấy trong lòng có một cảm giác rất lạ.
Mấy phút sau, họ đã giải quyết xong và đóng cửa phòng để đồ lại. Người đàn ông trung niên lại lấy chổi lau nhà trong nhà vệ sinh ra, lau sạch vết máu vương trên nền nhà. Nữ nhân viên chỉ khẩu súng trên quầy, hỏi với vẻ do dự: “Làm gì với thứ đó bây giờ?”
Người đàn ông trung niên chỉ vào trong tủ thu ngân, nói: “Cho nó vào đó và khóa lại, đợi khi cảnh sát đến thì giao cho họ.”
Nữ nhân viên làm theo lời ông.
Bây giờ, cả siêu thị tạm thời không còn thứ gì gây khó chịu nữa, tâm trạng của mọi người cũng dịu lại nhiều. Họ tản ra, ai cũng tìm một chỗ cho mình, và phần lớn đều ngồi xuống bên cạnh tường. Nữ nhân viên thì ngồi ngây người trên chiếc ghế trước quầy, người đàn ông to lớn râu xồm thì nằm dang chân ngay dưới đất, tay khoanh trước ngực và ngủ, người mẹ có con trai thì đi đi lại lại giữa hai giá hàng vẻ bồn chồn, có vẻ chị ta vẫn đang rất lo lắng cho đứa con trai. Còn tôi thì ngồi sát tường quan sát, từ vị trí này tôi có thể thấy tất cả mọi người trong siêu thị.
Tôi ngồi ngây ra trong chừng 10 phút, chẳng biết làm gì. Ngủ ư? Sau khi xảy ra sự việc lạ lùng như vậy, tôi làm sao mà ngủ được. Thấy vô vị, tôi bắt đầu quan sát những người xung quanh, đồng thời đoán địa vị và nghề nghiệp của họ.
Đầu tiên, tôi cảm thấy dễ đoán nhất là người đàn ông to lớn mặt béo núc kia. Từ cách ăn mặc và hành xử của ông ta thì có thể thấy ông ta là người thô lỗ, lao động chân tay, nhiều khả năng là công nhân xây dựng của một công trường nào đó gần đây. Ngược hẳn lại với ông ta là người đàn ông trung niên nho nhã, ông ấy tỏ ra là người rất hiểu biết, điềm tĩnh, có lẽ là thầy giáo, hơn nữa, có thể là giáo sư. Gã thanh niên tóc đỏ người gầy với vẻ mặt bất cần kia, nhìn bên ngoài trông như một ca sĩ chính của nhóm nhạc Hoàng Hậu, có điều kém phong độ hơn. Ngoài việc nghĩ rằng cậu ta là một gã lông bông ra thì nghề duy nhất của cậu ta mà tôi nghĩ ra được chỉ là một người chơi nhạc Rock. Người phụ nữ béo mặc áo màu đen thì thực sự tôi không thể đoán được bà ta làm nghề gì, chỉ cảm thấy bà ta giống như một tín đồ Thanh giáo. Đôi tình nhân kia chỉ trên dưới 20 tuổi, có thể là sinh viên trường đại học nào đó. Còn, người mẹ đơn thân kia thì... à, tôi nghĩ như vậy vì lúc trước nghe thấy chị ta nói rằng, “Đứa con trai 5 tuổi của tôi ở nhà một mình”, chắc chị ta tuổi cũng gần như tôi, có lẽ chưa đầy 30. Còn nghề nghiệp của chị ta thì không biết có như tôi không nhỉ, là một nhân viên bình thường của một công ty nào đó...
Đột nhiên tôi dừng suy nghĩ, mắt nhìn vào hai người. Tôi bỗng phát hiện ra, ngoài mấy người kia, trong siêu thị còn có hai người mà sự tồn tại của họ dường như là không có. Hai người ấy hầu như chưa hề nói câu nào kể từ lúc xảy ra sự việc, thậm chí, họ cũng chưa hề có bất cứ cử chỉ nào đặc biệt, đến nỗi suýt nữa thì tôi quên mất có họ.
Một trong hai người đó là một thanh niên mặt mũi thanh tú, tuổi chừng 18, 19. Sự bình tĩnh và lạnh lùng của cậu khiến tôi không khỏi ngạc nhiên, không ngờ cậu ta không hề tỏ ra hoảng hốt trước sự việc. Tôi nhớ lại khoảng thời gian kể từ khi người đàn ông điên xông vào cho đến lúc này, cậu ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, lạnh lùng, không hề tỏ ra hoảng hốt hay lo lắng, giống như lúc này, ngồi yên lặng bên cạnh một giá hàng, dường như chuyện gặp phải hôm nay chẳng có gì lạ lùng, cứ như thể chỉ vì quên mất chìa khóa nhà nên cậu ta mới phải ngồi nghỉ tạm ở đây mà thôi. Và theo tôi, đó mới chính là điều kì lạ nhất.
Tình hình của người thứ hai còn lại thì hoàn toàn khác hẳn với cậu thanh niên. Trước hết là về tuổi tác, bà cụ với khuôn mặt già nua ấy, có thể nhiều gấp 4 lần tuổi của cậu thanh niên kia. Tóc bà gần như bạc trắng, những vết nhăn trên mặt hằn xuống thành những rãnh sâu. Bà cụ tỏ ra ở một thái cực ngược lại hoàn toàn với vẻ bình tĩnh của cậu thanh niên kia. Lúc này, bà cụ đang ngồi co ro ở một góc giữa hai bức tường hẹp cách khá xa chỗ mọi người. Hai tay bà ôm lấy người, toàn thân không ngừng run lên, chứng tỏ bà đang sợ hãi hơn bất cứ ai. Cảnh tượng ấy khiến tôi không khỏi cảm thấy thắc mắc, tất nhiên, gặp phải chuyện lạ lùng khó mà tưởng tượng, ai cũng đều cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này dù sao thì cũng đã đỡ hơn đôi chút, mà sao bà ấy vẫn cứ run sợ khủng khiếp như vậy? Hơn nữa, tôi chú ý thấy, có một điều bà ấy cũng giống như cậu thanh niên kia, từ đầu đến giờ không nói một câu nào.
Đúng lúc tôi đang lặng lẽ quan sát họ, thì người đàn ông trung niên đi từ phía khác đến, ngồi xuống bên cạnh và chào tôi: “Xin chào.”
“Chào bác.” Tôi cũng mỉm cười với ông ấy.
Ông ấy chỉnh gọng kính, dịu dàng hỏi: “Cha mẹ cháu đâu?”
Tôi đáp: “Họ đều ở nơi khác ạ.”
Người đàn ông trung niên có vẻ hơi ngạc nhiên: “Cháu sống một mình?”
Tôi nhún vai: “Cũng không hẳn là một mình, cháu có một số bạn bè cũng ở đây.”
Ông ấy khẽ gật đầu, nói: “Cháu biết không, bác có một đứa con gái, nó cũng lớn gần bằng cháu, vì thế mà nhìn thấy cháu, bác có cảm giác rất gần gũi.”
Tôi muốn nói, nhìn thấy ông ấy tôi cũng có cảm giác gần gũi như vậy. Ít nhất thì lúc này ông ấy cũng ngồi bên cạnh tôi, nói chuyện với tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Giữa chúng tôi như có một sự thân quen khác hẳn với những người xung quanh, nên ngay cả đến cách nói chuyện cũng vô cùng thân mật. Nhưng tôi biết, ông ấy đang an ủi tôi, nhìn vẻ ngoài của ông ấy, nhiều nhất thì cũng chỉ hơn 45 tuổi, vậy thì con gái của ông ấy làm sao mà lớn gần bằng tôi được? Nhưng dù thế nào thì sự quan tâm và an ủi của ông ấy cũng khiến tôi thấy rất cảm động. Tôi nhìn ông ấy, nói: “Chắc hẳn chú rất yêu con gái mình, đúng không?”
Ông ấy khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ yêu thương vô cùng, “Chú yêu con gái và cũng yêu vợ mình nữa, họ là những thứ quý giá, quan trọng nhất trong cuộc đời này.”
“Vậy... bây giờ, hẳn là chú đang rất lo lắng cho họ.”
Ông ấy thở dài, “Tất nhiên rồi. Nhưng chú biết, bây giờ có cuống lên cũng chẳng được gì. Lúc này, hẳn là họ cũng đang lo cho bác. Vì vậy, chú cần phải mạnh mẽ hơn, nếu không họ sẽ càng lo lắng.”
Nghe ông ấy nói thì dường như giữa ông ấy và vợ cùng con gái có chung một mối linh cảm. Sức mạnh của thứ tình yêu ấy khiến tôi thực sự xúc động. Tôi không muốn nói thêm với ông ấy về vấn đề này vì sợ nó khiến ông ấy buồn. Đêm hôm ấy, tôi và ông ấy không nói gì nữa mà cứ lặng lẽ ngồi bên nhau và nghĩ về những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm bên ngoài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp