Tôi thực sự quá sốc, ngồi bần thần trước gương một lúc cũng không thể bình tĩnh lại được.

Tôi đọc qua tiểu thuyết xuyên không nhiều vô số, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này lại rơi trúng lên đầu của mình!

Tôi vẫn không muốn tin, liên tục lẩm nhẩm rằng đây chỉ là mơ, khi tỉnh lại thì sẽ không sao nữa.

Nhưng dù có tự thôi miên mình bao nhiêu lần, mọi thứ ở đây, cả cơn suy nhược trong cơ thể đều quá chân thật, chân thật đến nỗi dù không muốn thì tôi vẫn phải tin.

Tôi bèn nghĩ đến thế giới cũ, khi tôi bị tai nạn, cha mẹ tôi, em trai tôi, mọi người xung quanh tôi sẽ ra sao? Cả "tôi"... cũng sẽ ra sao?

Nghĩ đến đây, tôi thực sự không cam lòng. Tôi không mơ mộng xuyên đến một nơi xa lạ, chẳng quen biết một ai, trải nghiệm yêu đương cùng nam chính nam phụ, sống hạnh phúc trọn đời hay thực hiện lý tưởng gì cả. Tôi có gia đình yêu thương, có tương lai rộng mở, tại sao phải rơi vào tình cảnh này?

Càng nghĩ tối lại càng buồn bã, nước mắt không kiềm được mà lăn dài trên má. Tôi mặc kệ, cứ bần thần ngồi đó, để nước mắt không ngừng rơi vì tủi thân.

Nhưng lại nghĩ, ở thế giới thực thì có thể tôi đã... không qua khỏi, biết đâu đây là cơ hội trời cao ban cho tôi, để tôi được sống tiếp?

Nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt như thế. Được ban cơ hội sống tiếp, thì nhất định cũng phải làm một nhiệm vụ gì đó để đền đáp…

“Thưa tiểu thư, tôi đem cháo đến rồi ạ.”

Giọng nói của một cô gái cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi chợt tỉnh táo lại, vội lau nước mắt và cố tỏ ra bình thường,  cất giọng nói:

“Cô vào đi.”

Lúc này, cửa phòng mở ra, một người hầu gái bưng một chiếc khay có bát cháo nóng bên trên. Tôi nhận ra đây là cô gái tên Jane lúc nãy cũng có mặt trong phòng.

Jane dịu dàng nhìn tôi, nhưng có vẻ như đã nhận ra tôi có gì đó khác thường, sắc mặt cô ấy như thoáng chút đau lòng, nhưng cũng không thể hiện quá rõ ràng.

“Tiểu thư vừa tỉnh dậy chắc đã đói rồi, người hãy ăn bát cháo này để lấy lại sức. Cháo đã để được một lúc nên không còn quá nóng, người có thể ăn ngay ạ.”

Jane nhẹ giọng nói, không đề cập gì đến đôi mắt sưng đỏ của tôi, nhưng vẫn có thể nhận thấy cô ấy rất quan tâm đến "tiểu thư". Hẳn là Jane và tiểu thư có quan hệ rất tốt, nhưng càng là vậy thì e rằng cô ấy càng dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa tôi và tiểu thư của mình. 

Để tránh gây ra biểu hiện khác thường nào, tôi liền cầm bát cháo lên rồi nói:

“Cảm ơn... Jane. Tôi... Ta muốn ở một mình. Cô cứ ra ngoài đi, có việc cần ta sẽ cho gọi cô.”

Jane thoáng khựng lại, khiến tim tôi cũng hẫng một nhịp. Nhưng cô ấy như hiểu ra điều gì đó, liền mĩm cười đáp lại tôi:

“Vâng, vậy nếu cần gì thì tiểu thư cứ cho gọi, tôi sẽ vào ngay ạ.”

Nói rồi cô ấy cầm chiếc khay lùi ra, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Không giống như một số tiểu thuyết tôi từng đọc, dù đang ở trong một thân thể khác, tôi lại không có ký ức gì về thân phận này hay thế giới này.

Nói đến tiểu thuyết, tôi sực nhớ ra trước khi gặp tai nạn, tôi đang định đọc quyển tiểu thuyết có cái tên kỳ lạ "Bạn hãy viết tiếp câu chuyện"! Chẳng lẽ…

Dù chưa chắc chắn nhưng xem ra cũng có manh mối. Ít nhất thì tôi có thể tìm hiểu theo hướng này để tìm cách về nhà.

Nhìn quanh căn phòng rộng lớn, nội thất tinh xảo và quý giá cũng đủ thể hiện vị tiểu thư này được nâng niu đến mức nào.

Tôi muốn dùng giấy bút để ghi chép lại những thông tin mình có đối với thế giới này, nhưng phát hiện trong phòng ngủ không có. Hẳn là phải đến thư phòng hoặc nhờ người đem đến. Để tránh bị chú ý, tôi vẫn là tự đến thư phòng vậy.

Ít nhất là trước khi quay về, tôi phải thích nghi với thân phận mới này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play