Nhân Vật Chính Trong Câu Chuyện Của Riêng Mình

Chương 2


5 tháng


May mắn là dù không hiểu rõ tình hình, tôi vẫn có thể hiểu được họ đang nói gì. 

Còn những người trước mặt, tôi không thể nhận ra ai ngoại trừ hai người có màu tóc vàng cùng đôi mắt xanh đang ôm lấy tôi. 

Từ trong tiềm thức nói cho tôi biết rằng họ là cha, là mẹ của “tôi”. Từ gương mặt của người phụ nữ trung niên, tôi như thấy được bóng hình mẹ của tôi ở thế giới thực. Bất giác tôi cũng đưa tay phải lên ôm lại, tay trái vẫn giấu bên dưới chăn.

“Tiểu thư đã tỉnh chính là một dấu hiệu tốt. Tiểu thư còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không?”

Một người đàn ông lớn tuổi cất tiếng, bắt đầu thực hiện đo nhiệt độ và nhịp tim cho tôi. Có vẻ đây là bác sĩ phụ trách khám sức khoẻ cho người ở đây. Tôi liền lắc đầu để đáp lại.

“Nếu vậy thì chỉ cần quan sát thêm vài ngày thì sẽ ổn thôi.” Ông ấy tiếp tục rồi bắt đầu thu dọn đồ dùng của mình.

“Cảm ơn bác sĩ. Anne, hãy giúp ta tiễn bác sĩ. Mary, mau cho người chuẩn bị cháo cho tiểu thư.”

“Vâng ạ.” Những người làm vui vẻ đáp lời.

Người mẹ còn đang ôm tôi nhanh chóng lau nước mắt rồi ra lệnh cho người làm. Bà quay sang vuốt ve khuôn mặt tôi, cầm ly nước ở bàn bên cạnh lên và giúp tôi uống nước, rồi nói với chồng mình:

“Tình hình của Daphne đã khá hơn rồi, chàng mau quay lại văn phòng chính phủ đi. Ở đây đã có ta chăm sóc cho con rồi."

“Nhưng…" người cha còn có chút lưỡng lự.

"Chàng mau đi đi. Hôm qua chàng đã xin nghỉ một ngày, hôm nay lại nghỉ khiến công vụ trễ ải kẻo công tước không vui.” Bà ấy tiếp tục khuyên chồng mình.

Thế là người đàn ông chần chừ một lúc, quay sang xoa đầu tôi rồi đành rời nhà tiếp tục công việc còn dang dở.

Đợi đến khi cánh cửa được đóng lại, bà ấy lại quay sang trìu mến nhìn tôi. Lúc này, tôi có thể nhìn rõ vẻ mỏi mệt hằn trên đôi mắt của người mẹ lo lắng vì con. Tôi nghĩ một lúc rồi chầm chậm nói một ngôi ngữ mà tôi vừa được tiếp xúc, âm thanh có chút yếu ớt:

“Mẹ à… Mẹ đi nghỉ ngơi đi ạ. Con… đã khoẻ hơn nhiều rồi. Mẹ đừng lo."

“Không sao đâu, con yêu. Mẹ sẽ ở lại bên con và chăm sóc cho con. Con không cần vì lo cho mẹ mà nói như vậy đâu" Người mẹ cảm động đáp lại, cầm lấy tay phải của tôi và vỗ nhẹ.

“Con nói thật đấy ạ. Đã có… người hầu ở cạnh con rồi. Mẹ nên nghỉ ngơi kẻo ốm ạ…"

“Tiểu thư nói đúng đấy ạ, thưa phu nhân." Một cô hầu gái tóc nâu cắt ngắn mỉm cười tiếp lời tôi. “Đã có tôi cùng những hầu gái khác ở đây. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho tiểu thư thật tốt. Phu nhân nên quay về nghỉ ngơi một lát, kẻo ngã bệnh thì tiểu thư và bá tước sẽ lo lắng cho người lắm ạ."

Người mẹ nghe xong thì nhìn tôi một lúc như để xác nhận tôi thực sự sẽ không gặp vấn đề gì, rồi thở dài và nói “Thôi vậy, Jane nói đúng. Nếu mẹ cũng ngã bệnh thì mọi người sẽ càng vất vả hơn. Daphne, con tiếp tục nghỉ ngơi nhé, chiều nay mẹ sẽ lại đến thăm con.” Nói rồi bà quay sang nhìn cô gái tên Jane: “Cô hãy chăm sóc cho tiểu thư thật cẩn thận nhé. Có chuyện gì thì phải báo cho ta ngay lập tức."

“Vâng ạ.” Jane đáp.

Thế rồi bà lại quay sang âu yếm nhìn tôi, rồi mới có chút luyến tiếc đứng dậy và dém chăn lại cho tôi. Làm xong, bà mới từ từ ra khỏi phòng.

Tôi nhìn bà ấy đã ra khỏi phòng rồi cũng quay sang Jane, bắt chước cách nói của người mẹ: "Cô cũng có thể ra ngoài rồi. Ta muốn nghỉ ngơi một lát."

Jane chần chừ một lúc rồi đáp lại: “Vâng ạ. Thế thì tôi đứng ngay bên ngoài. Lát nữa khi cháo được chuẩn bị xong, tôi sẽ đem vào cho người ạ.”

Thế rồi cô ấy đi ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tôi cũng nằm hẳn xuống và nhắm mắt lại. Tâm trí tôi hiện tại rất hỗn loạn. Qua cuộc trò chuyện của họ, tôi đã biết tên hiện tại của mình, biết mình đang ở trong một gia đình giàu có. 

Lúc này không còn ai trong phòng, tôi mới mở tay trái đã giấu bên dưới chăn từ nãy đến giờ. Nó là một chiếc đồng hồ quả lắc nhỏ, được chế tác tinh xảo. Mặt trong đồng hồ có khắc một dòng chữ nhỏ màu lam bằng ngôn ngữ ở đây: “Daphne con yêu.”

Tôi chợt nghĩ mình vẫn chưa thấy rõ diện mạo của bản thân, bèn từ từ bước xuống giường và đi lại chiếc bàn trang điểm ở phía tay phải.

Tôi chầm chậm ngồi xuống rồi nhìn vào gương. Trong gương chính là gương mặt không hẳn là xinh đẹp nhưng cũng tính là ưa nhìn, hơi xanh xao vì vừa ốm dậy. Nổi bật nhất phải kể đến màu mắt xanh như biển cả cùng mái tóc vàng thừa hưởng từ cha mẹ. 

Nhưng điều khiến tôi sửng sốt không hẳn là chúng. Tôi phải nhìn kỹ một lúc và như không thể tin vào mắt mình mà thốt lên: “Đây chẳng phải gương mặt của mình nhưng chỉ khác màu mắt và màu tóc thôi sao?" 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play